Mất - Tĩnh Thủy Biên

Chương 64:




Dường như có vài chuyện xui xẻo phải nói thành lời thì mới ứng nghiệm.
Khưu Thiên bước ra khỏi thang máy thì nhìn thấy Hạ Nam Quân đang đứng đợi trong sảnh. Cậu chào tạm biệt Thái Thái cùng Kỹ sư Triệu rồi bước nhanh về phía hắn, không để ý thấy còn có một nhóm người khác cũng đang đi ra cửa.
Hạ Nam Quân thấy cậu cầm tập tài liệu thì theo bản năng đưa tay ra nhận lấy.
“Cậu tính khi nào qua phân viện Nghệ thuật?” Khưu Thiên hỏi.
Thông thường lễ tốt nghiệp của Đại học X sẽ được tổ chức vào buổi sáng nên cần dậy sớm để chuẩn bị. Tuy nhiên, với dạng người dành rất nhiều thời gian để chuẩn bị trước đó như bên phân viện Nghệ thuật thì cũng không loại trừ khả năng tối nay Hạ Nam Quân sẽ tới trường ở luôn.
“Buổi sáng đi trang điểm.” Hạ Nam Quân trả lời bâng quơ. Bỗng, hắn quay đầu nhìn chằm chằm mặt Khưu Thiên, hỏi, “Cậu có muốn đi chung không?”
Khưu Thiên nghĩ tới lời nói của Tăng Điều, cũng có chút dao động. Cậu vừa tính đồng ý thì chợt nghe thấy có đám người lúc đi ngang qua cố ý nói lớn tiếng: “Bọn đồng tính luyến ái buồn nôn vãi, còn trang điểm nữa. Thằng kia là cú có gai à?”
Khưu Thiên lập tức lạnh mặt. Cậu quay đầu lại, nhìn chòng chọc đám người kia.
Thật ra nếu kiếm chuyện với cậu thì Khưu Thiên cũng chẳng có cảm giác gì. Từ bé cậu đã không có cha, trước khi vào cấp Ba thường xuyên bị người ta tới kiếm chuyện. Ngày ấy, vì Tảo Nương và Khưu Lôi Hoa quá tốt, khiến cậu không hề cảm thấy việc bản thân không có cha có vấn đề gì cả. Vậy nên bất kể người khác nói gì, chỉ cần không đụng chạm tới mẹ và bà nội thì Khưu Thiên đều sẽ mặc kệ hết.
Người nhà là điểm yếu của cậu, giờ có thêm Hạ Nam Quân.
Trước đó, khi còn trong thang máy, Khưu Thiên cảm thấy Kỹ sư Triệu và Thái Thái cũng như Tăng Điều bảo vệ cậu hơi quá mức. Cậu bị người ta đàm tiếu đâu có hề gì, không đau không ngứa, cũng chỉ bị nói mấy câu mà thôi. Nếu đối phương trực tiếp gây sự với cậu thì Khưu Thiên cũng chẳng sao cả. Là nhân viên mới, đâu phải cậu không biết đường khúm núm, nhẫn nhịn một chút.
Thế nhưng điều này không bao gồm việc Hạ Nam Quân phải chịu sự thiệt thòi này cùng cậu.
Lúc Tăng Điều nhận được tin chạy xuống thì hiện trường cũng không quá hỗn loạn. Thật lòng mà nói, mấy người làm nghề nghiên cứu và phát triển như bọn họ quanh năm suốt tháng ngồi trong phòng làm việc, hết thức khuya lại hút thuốc, chẳng mấy ai có thể duy trì việc luyện tập, một năm bốn mùa chẳng sợ gió mưa được như Tăng Điều. Không phát tướng, có bụng bia đã là giỏi lắm rồi.
Vì thế dù có xảy ra tranh chấp thì mấy người bên Tổ Kỹ thuật Một cùng lắm cũng chỉ có thể khoác lác được thôi.
Có điều khoác lác thì cũng phải đề phòng xem có đụng phải đối thủ trên cơ không nữa.
Xưởng trưởng Lý có lẽ không ngờ được, nhân viên thực tập đồng tính luyến ái không có gì nổi bật mới tới lại khó xơi như vậy.
Khưu Thiên chẳng bị xây xước gì, chỉ cởi bớt áo khoác ngoài. Hạ Nam Quân ôm túi và tài liệu của cậu đứng sang một bên, trông cực kỳ bình yên. Hắn thậm chí còn cách rất xa khu vực đánh lộn, như thể sợ ảnh hưởng đến mình, đúng một bức tranh “mỹ nam tử”.
Tăng Điều mấp máy môi, câm nín hỏi: “Cậu cứ đứng coi như vậy à?”
Hạ Nam Quân ra vẻ yếu đuối nhìn anh ta, đáp: “Tôi đẹp quá, hơn nữa mai chụp ảnh tốt nghiệp, còn phải trang điểm, nhỡ bị thương thì sao?”
Tăng Điều: “…”
Xưởng trưởng Lý không tham gia đánh lộn. Anh ta cũng mới đi xuống, đã tức tới mức cổ đỏ lựng. Anh ta chỉ tay về phía Khưu Thiên “Cậu… cậu…” cả nửa ngày rồi quay sang nói với Tăng Điều bằng giọng điệu quái gở: “Đây là nhân viên mới tuyển vào của bên cậu hả? Tác phong cá nhân có vấn đề thì thôi đi, còn đánh nhau nữa. Loại người này mà cậu cũng dám tuyển sao? Nếu cậu ta mà ở tổ tôi thì tôi đã sớm đuổi cổ rồi!”
Khưu Thiên nhìn anh ta đầy khó hiểu, bình tĩnh nói: “Trước tiên không nói tới chuyện tôi không phải là người của tổ anh.” Cậu dừng lại một chút rồi bổ sung, “Tôi đã vượt qua kỳ thực tập rồi. Nếu anh không có lý do chính đáng mà đuổi việc tôi thì là vi phạm hợp đồng.”
Xưởng trưởng Lý: “…”
Anh ta chỉ các thành viên của tổ mình đang nằm trên nền đất: “Đây nhẽ nào không phải lý do?!”
Khưu Thiên nhíu mày, đột nhiên hỏi: “Bây giờ là mấy giờ rồi?”
Tăng Điều thoáng sững người, có điều vẫn rất phối hợp mà xem đồng hồ: “Sáu rưỡi.”
Khưu Thiên: “Công ty hết giờ làm việc lúc mấy giờ?”
Tăng Điều lập tức hiểu ra, cười tủm tỉm đáp: “Năm rưỡi.”
Khưu Thiên nhìn Xưởng trưởng Lý, nói một cách rất chính đáng: “Nếu đã hết giờ làm việc, tôi tan ca làm những gì, lãnh đạo có thể quản lý được sao?”
“Xưởng trưởng Lý à, tôi không biết đâu.” Tăng Điều tỏ vẻ cà lơ phất phơ, phối hợp cùng cậu nói bằng giọng điệu bất đắc dĩ, “Dẫu sao thành viên đội tôi đã tan ca rồi, dù có giết người phóng hỏa thì tôi cũng không quản nổi.”
Xưởng trưởng Lý: “…”
Note: Vậy là ngang raw rồi. Từ giờ trở đi, mình sẽ update khi nào chị Tĩnh update chương mới nhé.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.