Mặt Trái Của Ánh Sáng

Chương 14: Búp bê




Tác giả có lời muốn nói:
Tôi rất thích Cảnh Lam. Bạn bè của Mộ Kiêu Dương. Ha ha. Tôi muốn mở hố cho anh ấy, vẫn là ngôn tình suy luận như cũ. Cho nên, lần này lấy cho vai phụ một cái tên dễ nghe. Anh ấy là vai phụ rất quan trọng: nhà tâm lý học. Ừm ừm, bởi vì ngày mai là vào Vip, đêm nay đăng nhiều thêm một chương, tăng thêm nha, mọi người phải đến yêu thương chiều chuộng bạn học Mộ ha! Thứ hai lúc 9 giờ, yêu mọi người!
Lúc rời khỏi ngục giam, Mộ Kiêu Dương vẫn luôn nắm tay cô.
Chỉ là cô đã thay đổi từ sự hoạt bát rộng rãi ban đầu trở nên rất trầm lặng.
Khi ánh mặt trời chiếu vào người nhau lần nữa, cả hai đứng giữa ánh sáng, lại quay đầu, tòa ngục giam kia giống như một tòa lâu đài giáp sắt màu xám, giống một con quái vật xấu xí phủ phục ở bờ biển.
Thật ra phong cảnh trên đảo thật sự không tồi. Cây cối xanh tươi thành rừng, rất nhiều hoa dại không biết tên nở từng chùm từng chùm, nhìn từ xa giống như mây tía, chạy từ bầu trời đến trong biển.
Mộ Kiêu Dương đang muốn lên tiếng mời cô ăn cơm trưa thì điện thoại lại vang lên.
Vụ án mạng mới nhất đã xảy ra lần nữa. Trong lúc Tiêu Điềm Tâm còn đang thất thần thì trực tiếp bị anh nhét vào trong xe, phóng nhanh đến hiện trường vụ án.
"Cách vụ án mạng lần trước bao nhiêu lâu chứ?" Tiêu Điềm Tâm cắn chặt răng, rõ ràng trong lòng kháng cự nhưng lại hy vọng có thể mau chóng bắt được hung thủ. Dường như làm như vậy, bản thân mới có thể được sự giải thoát.
"Ba ngày. Trước đây mỗi lần gây án, hung thủ sẽ có một khoảng thời gian hạ nhiệt từ bốn đến năm tháng."
"Thủ pháp gây án của hung thủ đang không ngừng thăng cấp. Hơn nữa, hung thủ tựa như......" Tiêu Điềm Tâm châm chước một chút, cắn môi tựa như muốn hạ quyết tâm nào đó: "Tựa như rất lo âu."
Mộ Kiêu Dương nghiêng mặt nhìn cô nhưng không nói gì.
Hiện trường vụ án.
Một chỗ hẻo lánh vùng ngoại ô. Khu vực có nhiều hộ gia đình nông dân đơn sơ.
Mộ Kiêu Dương lấy ra bao tay đeo lên, sau đó anh nói với cô: "Em không có bao tay nên chú ý một ít, đừng chạm vào bất cứ vật chứng gì."
Cô gật đầu.
Anh đi vào trước sau đó nói: "Phải chuẩn bị tâm lý."
Nơi nơi đều là máu tươi. Cảm giác hung thủ càng tàn bạo hơn.
Đội trưởng đội cảnh sát hình sự Hà Mục Đồng đã đi tới đầu tiên: "Gần đây thành phố Hạ Hải cũng không biết làm cái gì, liên tiếp xuất hiện án mạng liên hoàn, cho nên đành phải phiền anh và giáo sư Cảnh."
Một cảnh sát lớn tuổi khác ngồi xổm trên mặt đất tìm manh mối chửi nhỏ một câu: "Hạ Hải là thành phố du lịch ven biển, trị an luôn rất tốt, vài chục năm chưa bao giờ xuất hiện một vụ án giết người quy mô lớn nào, huống chi là xuất hiện sát thủ giết người hàng loạt? Thật là gặp quỷ mà!"
Đội trưởng Hà trấn an: "Đừng nhiều lời, nên làm việc đi!"
Đều là những gương mặt quen thuộc, Trần Tinh cũng ở đây đang tìm tòi cái gì đó. Mà một người đàn ông ngồi xổm xem xét bên cạnh thi thể sau khi nghe thấy Hà Mục Đồng nhắc tới anh thì đứng lên đi về phía Mộ Kiêu Dương, nói một tiếng: "Hi."
Tiêu Điềm Tâm nhìn người mặc vest giày da đi tới, là một người đàn ông ăn mặc chỉnh chu không chút cẩu thả, dịu dàng nho nhã anh tuấn.
"Hi, Cảnh Lam cậu cũng ở đây à." Mộ Kiêu Dương đi đến bên cạnh anh ấy, bắt đầu thảo luận bước đầu của vụ án với anh ấy.
Nạn nhân là nam giới 34 tuổi, trên người có nhiều vết đâm, mỗi mốt vết chém đều rất sâu và dài, so với 3 vụ án trước, hung thủ trở nên tàn bạo hơn. Vết thương trí mạng trong tim. "Điển hình thiếu hụt tình cảm tình thương của cha." Mộ Kiêu Dương phân tích.
Lại nhìn nạn nhân là nữ giới, 29 tuổi. Trong miệng bị nhét một con dao găm, vết đâm trên người nhiều hơn nạn nhân nam nhưng không nguy hiểm đến tính mạng, hung thủ dự định tra tấn, phía dưới bị xé rách. Nhưng bởi vì Mộ Kiêu Dương và Tiêu Điềm Tâm đã phân tích ra hung thủ là nữ giới, cho nên đây là miệng vết thương ngụy tạo che giấu. "Hung thủ vô cùng căm hận nhân vật người mẹ này, đã chịu ngược đãi từ thời thơ ấu." Cảnh Lam nói, "Hung thủ từng rơi vào sự xâm hại của ba dượng."
Tiêu Điềm Tâm lại nhìn Cảnh Lam một cái, quả nhiên là một nhà tâm lý học lợi hại, ý tưởng hoàn toàn ăn khớp với giáo sư Mộ.
"Nơi này tôi đã lập hồ sơ, trọng điểm của chúng ta vẫn là ở phòng ngủ của bé gái, bởi vì tâm lý của hung thủ gần sụp đổ, lại bởi vì thời gian gấp gáp nên đã thay đổi hình thức gây án, chưa trải qua sắm vai ' chơi nhà chòi ' thì đã trực tiếp bắt đầu giết chóc. Ảo tưởng của hung thủ chưa được đến thỏa mãn, cho nên sẽ nhanh chóng tiến hành lần giết chóc thứ năm." Cảnh Lam đi đến căn phòng của bé gái bị hại trước một bước.
Tiêu Điềm Tâm đã nhận ra, lúc này hiện trường vô cùng hỗn độn, tâm lý của hung thủ đã xuất hiện điều khác lạ, phỏng chừng là gần đây đã xảy ra chuyện gì khiến cô ta suy sụp. Chẳng hạn như thất nghiệp. Dù sao, lấy trạng thái tinh thần của cô ta đã bắt đầu xử lý không tốt các vấn đề gặp phải trong công việc. Trong đầu cô ta đều tràn ngập mọi ảo tưởng giết người. Mà thất nghiệp dẫn đến càng nhiều oán hận, tuyệt vọng hơn, cảm giác bất công mãnh liệt mạnh mẽ của cô ta với gia đình ruột thịt.
Nhắm mắt lại, Tiêu Điềm Tâm tự đặt mình vào tâm lý của hung thủ và lẩm bẩm: "Vì sao phải không công bằng như vậy. Bởi vì tôi là con gái, không phải con trai mà cha mẹ muốn. Cho nên mới có mọi bất hạnh này, mới có thể thất nghiệp, mới có thể tuyệt vọng ư."
"Phải. Đây là lời trách cứ của hung thủ." Mộ Kiêu Dương nắm tay áo sơ mi của cô, dẫn cô cách máu tươi, tử vong, đưa cô tới dưới cánh chim của anh, "Vào đi thôi" anh suy nghĩ, buông tay áo sơ mi của cô ra, nhẹ nhàng đặt tay lên đầu vai cô, miễn cưỡng ôm cô, cho cô sự bảo vệ.
Lúc này, cô gái của anh rất dũng cảm. Không có nôn mửa.
Nhà tâm lý học, chuyên gia tâm lý tội phạm tạo thành nhóm nhỏ có cách thức phá án của bản thân, vì thế hoạt động tách biệt với nhóm đội cảnh sát hình sự.
Khi ba người bọn họ đi vào phòng của bé gái, nhân viên kiểm tra dấu vết và nhân viên kỹ thuật đang lấy được bằng chứng và chụp ảnh.
"Tiểu An, xin hãy tiến hành chụp một bức ảnh đa góc và đa hướng của con búp bê. Cảm ơn." Mộ Kiêu Dương nói với kỹ thuật viên.
Trần Tinh biết sự chú trọng của họ vào bằng chứng khác với sự chú trọng của độ cảnh sát hình sự nên gật đầu với An Vũ: "Làm theo." Sau đó nói với An Văn - một nhân viên kỹ thuật đang ôm laptop khác: "A Văn, anh lấy vệ tinh tìm con đường ở xung quanh tòa nhà và tuyến đường chính một lần nữa. Bên này tuy rằng hẻo lánh nhưng rời khỏi tòa nhà này đi ra ngoài chính là đại lộ ven đường nên có thể tìm được một chút dấu vết để lại, mọi thứ đều đừng bỏ qua."
"Được!" An Văn và một nhân viên kỹ thuật khác đang điều động lấy vệ tinh có thể chụp được hình ảnh giám sát tiến hành so sánh nhanh chóng. Họ còn gọi điện thoại cho các nhân viên được giữ lại trong cục bảo bọn họ xem xét các hình ảnh giám sát cùng nhau.
Mọi thứ đều lặng lẽ, nhanh chóng điều động tiến hành.
Trần Tinh rời đi tập hợp với đội trưởng Hà.
Mà Mộ Kiêu Dương cầm con búp bê đã hoàn thành việc chụp ảnh vật chứng lên.
Anh, Tiêu Điềm Tâm và Cảnh Lam đồng thời vây quanh quan sát con búp bê.
Lúc Hà Mục Đồng dẫn theo Trần Tinh tiến vào thì thấy một màn"Quỷ dị" trước mắt.
Ừm, ba chuyên gia tiến hành phân tích với một con búp bê. Hình ảnh này...... Hà Mục Đồng cảm thấy chuyên gia liên quan đến tâm lý phạm tội quả nhiên đều là quái thai.
"Các cậu phân tích, tôi cũng tới nghe một chút. Có thể mang đến cho tôi mạch suy nghĩ để phá á." Hà Mục Đồng gật đầu với ba người với thái độ khiêm tốn, "Không cần phải để ý đến chúng tôi, các cậu nói của các cậu. Chúng tôi đang lắng nghe."
Tiêu Điềm Tâm nhìn cô bé trên giường, ngủ thật sự bình thản giống một bé thiên sứ xinh đẹp tái nhợt.
Nhưng thật ra, cô vẫn chú ý tới sự khác thường, "Giáo sư Mộ, anh xem. Trong bốn vụ án này, mỗi bé gái đều rất sạch sẽ, quá trình uống thuốc ngủ tử vong thật ra cũng vẫn thống khổ, sẽ khiến cho dạ dày co rút, đồ ăn chảy ngược vào phổi và xoang mũi, gây ra cảm giác khó thở dữ dội và cảm giác nóng rát ở cổ họng và phổi, chịu đựng khoảng mười lăm phút mới ngạt thở tử vong. Nhưng hình như bọn nhỏ đều không quá đau đớn."
Vụ của Hoàng Thiên, mỗi một vụ đều phát hiện quá muộn, người chết uống thuốc ngủ đã được Hoàng Thiên lau đi vết nôn mửa bên miệng, vệ sinh sạch sẽ. Trong ba vụ án đầu tiên, bé gái đều được rửa sạch qua. Nhưng lần này thật sự quá hấp tấp, quá hỗn loạn, ngay cả vết nôn mửa bên miệng bé gái còn chưa được rửa sạch.
"Hung thủ không kịp rửa sạch. Bởi vì lúc ấy một con chó vàng của một nhà khác trong thôn cách hộ gia đình này không xa vẫn luôn sủa dữ dội, phỏng chừng là ngửi thấy được mùi máu tươi. Hung thủ có lẽ sợ bị hoài nghi bị phát hiện ở cùng chỗ nên đi rất gấp. Cũng bởi vì sự khác thường của con chó vàng mới khiến cho hiện trường vụ án bị phát hiện nhanh như vậy." Trần Tinh nói về vụ án.
Mộ Kiêu Dương suy nghĩ và nói: "Lúc này đây, hung thủ không phải lái xe tới. Bởi vì hiện tại là ban ngày, hung thủ gây án lúc 8 giờ sáng, lúc lái xe vào sẽ dẫn đến sự chú ý. Hẳn là hung thủ đã trải qua cải trang giả dạng, ngồi giao thông công cộng tiến vào. Sau khi giết người thì cởi bỏ quần áo dính máu, bỏ vào túi xách không lớn không nhỏ, vì tránh đi camera giám sát sẽ lựa chọn đi bộ đến ngọn núi nhỏ phía sau, tìm nơi vứt bỏ quần áo dính máu rồi lại lén trở về. Nếu hiện tại lục soát núi, khả năng còn kịp," nhìn đồng hồ hiện tại đã hai giờ rưỡi chiều, đã gần năm giờ trôi qua kể từ khi xảy ra chuyện, ngọn núi kia nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, thật đúng là phải xem số mệnh.
"Phỏng chừng camera giám sát rất khó chụp được hung thủ, người này có năng lực phản trinh sát, khá hiểu được cách tránh đi phạm vi của camera giám sát, trong nhà hẳn là có không ít tiểu thuyết trinh thám. Một lần nữa, nơi này là một ngã ba thành thị và nông thôn tương đối hẻo lánh nên không nhiều camera giám sát lắm. Không nhất định có thể chụp được. Hơn nữa, nhà hàng xóm trong thôn gần nhất với nạn nhân cũng cách đó 15 mét, không phải bởi vì con chó kia thì thật sự không nhất định có thể phát hiện hiện trường nhanh như vậy. Mà nhà người bị hại tuy rằng rất gần ven đường nhưng vùng này đường nhỏ cũng nhiều, càng quan trọng hơn là phía sau hộ gia đình này tựa vào núi rừng, trực tiếp ra từ cửa sau là một điểm mù, cũng là nguyên nhân vì sao Mộ Kiêu Dương sẽ cho rằng hung thủ đi từ sau núi." Cảnh Lam lại bổ sung thêm.
Hà Mục Đồng lập tức gọi cho nhân viên kiểm tra dấu vết để hỏi chuyện. Hoá ra sau nhà quả thật nối thẳng sau núi, mà hộ gia đình kia cũng thường xuyên ra vào sau núi, cho nên dấu chân bên kia hỗn loạn, vừa rồi còn chưa nghĩ ngay đến hướng bên kia, nhưng đã chụp ảnh.
Những người bên đội trưởng Hà phối hợp ăn ý, An Võ lập tức lập tức chuyển bức ảnh vừa chụp xong từ trong máy tính bảng ra, mọi người vây quanh xem.
Mộ Kiêu Dương và Tiêu Điềm Tâm đồng thời chỉ vào một trong những bức ảnh có dấu giày đặc biệt: "Chính là dấu giày này."
"Là loại ủng phải dùng để leo núi đi bộ đường dài." Đội trưởng Hà giàu kinh nghiệm lập tức nói.
Mọi thứ đủ để cho thấy hung thủ đã leo núi, Trần Tinh lập tức mang theo một đội người đuổi theo từ sau núi.
Cảnh Lam vẫn nhíu mày, "Hung thủ nghĩ gì vậy? Rõ ràng nhìn như vô cùng chặt chẽ cẩn thận, rồi lại cấp bách đến mức một hai phải chọn đi nhờ giao thông công cộng xe buýt lại đây vào ban ngày. Như vậy cho dù né tránh camera giám sát thì cũng còn có tài xế có thể làm chứng, khoảng thời gian bảy tám giờ vẫn rất sớm, ít người, tài xế sẽ có ấn tượng. Hành vi của hung thủ hoàn toàn mâu thuẫn."
"Có hai khả năng." Mộ Kiêu Dương nói: "Một, hung thủ có thể rời đi từ sau núi, cũng có thể tới từ sau núi, trước một buổi tối là có thể. Nhưng điểm này yêu cầu thể lực tuyệt đối, càng không cần nói đến còn phải giết người, còn phải leo núi rời đi. Điều này mâu thuẫn với bức chân dung đầu tiên của chúng ta. Bởi vì bức chân dung đầu tiên của chúng ta đều cho rằng hung thủ là nữ giới. Cho dù là nam giới, cũng nên là chàng trai điển trai trông gầy trẻ tuổi. Chiều cao khoảng 172-175. Hai, hung thủ đang trong giai đoạn đầu của tinh thần rối loạn phân liệt, cho nên hành sự cực kỳ qua loa, đã mặc kệ những nhân tố bất lợi với gây án vào ban ngày. Tinh thần rối loạn có lẽ cũng dẫn đến nguyên nhân hung thủ thất nghiệp. Có thể dễ dàng tiến vào hộ gia đình này như vậy thì bọn họ nhất định có tình cảm qua lại, tổng hợp trên bức chân dung trước của tôi, vẫn tìm thấy nó từ những nghi phạm ban đầu."
Hà Mục Đồng lập tức gọi điện thoại, cảnh sát Hà Đình phụ trách vụ án giết người hàng loạt trong cục lập tức báo cáo danh sách loại bỏ mới nhất, phù hợp với bức chân dung có mười người hiềm nghi, vừa vặn có bốn người thất nghiệp.
"Mẹ nó!" Hà Mục Đồng mắng câu thô tục. Nhiều như vậy! Còn phải loại trừ và tìm chứng cứ, mà căn cứ vào cuộc nói chuyện của nhóm giáo sư Mộ, cái kẻ điên này sẽ tái phạm án bất cứ lúc nào. Bọn họ vốn đoạt thời gian với Tử Thần.
Cả người Tiêu Điềm Tâm bỗng nhiên run lên, cảm thấy không đúng chỗ nào!
Từ trong nhiều lần tự thuật của giáo sư Mộ và giáo sư Cảnh, bọn họ luôn dùng hung thủ để thay thế xưng hô, mà không phải "Cô". Hơn nữa, hiện trường lần này quả thực đã tiết lộ rằng giới tính của hung thủ tồn tại nơi mâu thuẫn. Đã giống đàn ông lại giống phụ nữ.
Đây cũng là nơi Hà Mục Đồng nghi ngờ nên nói: "Ban ngày giết người, người này rất hao tốn thể lực ha!"
Mộ Kiêu Dương là một nhà hóa sinh đã đưa ra ý kiến của mình: "Hung thủ và hộ gia đình này cùng nhau dùng bữa sáng. Còn mang đến một hộp điểm tâm, vừa rồi khi tôi tiến vào đã nhìn thấy bao bì của điểm tâm trong thùng rác, rất tinh xảo, là mang đến từ thành phố. Điểm tâm hẳn là chứa các loại thuốc an thần, thuốc ngủ. Giảm bớt khó khăn cho hung thủ giết người."
"Phải. Mới nãy ngoại trừ bước kiểm tra đo lường lúc ban đầu, có phản ứng độc vật lý. Nhưng cụ thể còn phải được phòng thí nghiệm phân tích mới có đáp án." Pháp y cũng vào được, đưa lại kết quả sơ bộ vừa thu được.
Nhìn từ điểm đó, hung thủ vẫn rất cẩn thận. Nhìn ra nghi hoặc sâu hơn của đội trưởng Hà, Mộ Kiêu Dương tiến thêm một bước giải thích: "Hung thủ vẫn là tội phạm có tổ chức. Đều không phải là vô tổ chức. Tinh thần rối loạn cũng không ảnh hưởng đến năng lực hung thủ. Đây là sự nhầm lẫn của người ngoài nghề với hình thái tâm lý của kiểu người này. Hung thủ không nổi điên, không phải kẻ điên."
Tiêu Điềm Tâm mượn một đôi găng tay của kỹ thuật viên để mang vào rồi trực tiếp cầm lấy búp bê nghiên cứu.
Trực giác nói cho cô, đây rất có thể là mấu chốt để phá án. Cô giơ con búp bê lên cao, dưới ánh mặt trời đủ đầy, xem vô cùng cẩn thận.
Bàn tay cô nho nhỏ, mà cái bao tay kia là bao tay dùng cho nam, mang ở trên tay cô quá lớn, bộ dạng hơi ngây ngốc nhưng ở trong mắt Mộ Kiêu Dương, cô càng đáng yêu hơn.
Váy búp bê gần như không thể che đậy bộ ngực, một mảnh vải bị rách nơi đùi để lộ ra chiếc quần đùi nhỏ màu đỏ bên trong. Nhưng quần đùi nhỏ lại hoàn hảo. Điểm này có tí quái dị. "Cời quần đùi ra." Mộ Kiêu Dương đi đến bên cạnh cô, nhẹ giọng bảo.
Tiêu Điềm Tâm ngoan ngoãn ừ một tiếng, cởi quần xuống.
Cô đột nhiên ngừng thở!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.