Editor: Mứt Chanh
Để giảm bớt sự xấu hổ, Tiêu Điềm Tâm vội vàng lấy ra một chiếc đĩa CD và một cái folder từ bóp đầm rồi nói: "Tôi đã thiết kế sơ vài bộ trong bộ sưu tập, nếu không anh xem một chút và nhắc lại ý kiến. Là muốn xem bản thảo trên máy tính hay là bản thảo bằng tranh."
"Bản thảo trên máy tính đi!" Giáo sư Mộ nhấc chân, xe lăn rời khỏi máy vi tính một xíu, tiện cho cô đi đến trước máy tính. Cô đưa đĩa CD cho anh, nhìn xuống, trong lúc vô ý thấy được hình ảnh tư liệu trên màn hình máy tính, tay chân gãy máu chảy đầm đìa, cơ thể phụ nữ lỏa lồ, nửa, người...... cô sợ tới mức hét lên một tiếng "a".
Giáo sư Mộ đè xuống hai bên huyệt Thái Dương, cảm thấy hơi đau đầu nên hít sâu một hơi mới nói, "Cô Tiêu, đây chỉ là hình ảnh tư liệu bình thường được hệ thống cảnh sát sử dụng, chỉ là một case nhỏ bình thường mà thôi, không có gì đáng giá để ngạc nhiên?!"
Tiêu Điềm Tâm: "......" Không nhịn được chửi thầm trong lòng: Đối với kẻ biến thái như anh là một bữa ăn sáng, bởi vì anh không bình thường!
Từ từ, anh nói hệ thống cảnh sát?! "Anh là cảnh sát?" Tiêu Điềm Tâm buột miệng thốt ra.
"Không phải. Tôi chỉ là chuyên gia trong một lĩnh vực nào đó, giúp đỡ phá án mà thôi." Giáo sư Mộ trả lời tương đương cool ngầu.
"Vậy anh kê đơn thuốc không biết tên cho khách hàng ư?" Tiêu Điềm Tâm đang suy xét có nên báo án bắt anh hay không.
Giáo sư Mộ giật mình, mới nói: "Tôi đang cung cấp số liệu và dữ liệu cho một tập đoàn dược phẩm nước ngoài, tất cả quá trình đều hợp pháp. Thuốc thử nghiệm đã được thử nghiệm trên người và được đưa vào sản xuất. Còn có thắc mắc gì không, cô Tiêu?"
Tiêu Điềm Tâm đang muốn nói chuyện thì dưới lầu lại trở nên ồn ào lên. Một người đàn ông hét to dưới lầu: "Chết người rồi! Chết người rồi!"
"Giữa trưa còn rất tốt, sao thoáng cái đã không còn nữa?" Một người khác phụ họa.
Ánh mắt của giáo sư Mộ trầm xuống, hiển nhiên là cảm giác sâu sắc bối rối với điều này. Bên ngoài thật sự là quá ồn ào! Anh ấy vốn tựa bên cửa sổ, người lại cao, vừa ngước mắt là có thể nhìn thấy động tĩnh dưới lầu cách đó không xa. Vườn hoa cách biệt thự anh ấy cách đó không xa, một nhóm người đang vây quanh xem náo nhiệt, lại còn có càng ngày càng nhiều người xúm lại đây.
Vì thế, anh ấy lắc chuông.
Một người phụ nữ trạc ba mươi, mặc vest đen chạy đến như một cơn gió.
Ừm, vest đen kết hợp với giày chạy đua, thật đúng là...... lộn xộn! Tiêu Điềm Tâm cạn lời nhìn trời!
"Giáo sư Mộ, chuyện gì?" Trợ lý Trần giả vờ vô tội. Sau đó phát hiện giáo sư kiêu ngạo lạnh lùng luôn không gần nữ sắc lại để một người khác phái đến gần anh với khoảng cách thân mật 40cm (intimate distance: khoảng cách thân mật, từ 45cm-0cm)? Thật là chuyện hiếm lạ!
Vì thế, cô ấy nhìn cô gái kia nhiều thêm, Trần Toa cảm thấy cô gái này quen mắt nhưng không nhớ nổi đã từng gặp ở đâu.
"Giúp tôi đuổi đi một nhóm điêu dân phía dưới." Giáo sư Mộ càng bực bội.
"Ngại quá, giáo sư Mộ, em đã từ chức." Trần Toa chớp mắt trả lời: "Trên hợp đồng có nói ba năm sau em sẽ trở lại cương vị, trở thành trợ lý riêng của anh. Vì cục cưng, em đành phải nhắm mắt làm ngơ chuyện này."
Giáo sư Mộ nhếch khóe miệng: "Trần Toa, em chỉ đang lên kế hoạch muốn có con, muốn tôi nhắc nhở em, em còn chưa mang thai hay không!"
"Trước khi có kế hoạch sinh con, phải duy trì tâm trạng vui vẻ, những công việc đó của anh đều là máu, thi thể gì đó, không tốt cho việc mang thai, cũng cực kỳ nghiêm trọng ảnh hưởng đến cảm xúc mang thai của em. Cho nên...... Ba năm sau gặp...... Bye!" Còn chưa nói xong, Trần Toa đã bay đi mất.
Tiêu Điềm Tâm: "......"
Cách đó không xa hình như truyền đến tiếng "Cứu mạng" đau khổ tột cùng phải không? Tiêu Điềm Tâm đột nhiên ngừng thở, yên lặng lắng nghe.
Đám đông bên dưới sục sôi.
Giáo sư Mộ cảm thấy quá ồn đầu rất đau, dứt khoát nhắm mắt nghỉ ngơi.
Tiêu Điềm Tâm cảm thấy sắp mọc lông, vì thế hỏi: "Có gì cần tôi làm không?"
"Cô giúp tôi gọi 999, báo nguy!" Giáo sư Mộ lạnh lùng bỏ xuống một câu như vậy.
Tiêu Điềm Tâm cầm lấy điện thoại gọi 999, nói vị trí cụ thể, báo nguy, xong.
Không bao lâu đã nghe thấy tiếng xe cảnh sát, ngay cả Tiêu Điềm Tâm cũng đang cảm thán hiệu suất cao như vậy à?!
"Tới đúng là nhanh thật!" Giáo sư Mộ chắp tay nói.
"Đi, nhìn xem cuối cùng ồn ào cái gì?" Mộ Kiêu Dương bỗng nhiên nói.
Tiêu Điềm Tâm chớp mắt: "Không phải anh ngại quá ồn sao? Còn muốn đích thân đi xuống?"
Mộ Kiêu Dương có chút tính toán trong lòng, là giáo sư Mộ ngại quá ồn nên rời đi rồi. Ồn ào đến anh ấy thì tình nguyện không cần quyền khống chế thân thể.
Một đội cảnh sát đã đến, nhưng hiển nhiên không phải vì thôn dân mà đến. Người cảnh sát hình sự dẫn đầu bước vào vườn hoa, gõ cửa đi vào trong nhà giáo sư Mộ.
Trong đám người, có một người lớn tiếng nói: "Nhà này có một người kỳ quái, cả ngày không ra khỏi cửa, còn gieo trồng hoa cỏ kỳ quái, nói không chừng còn nuôi trùng độc. Tôi thấy cái chết của bà Trần nói không chừng có liên quan đến anh ta. Không phải nói trúng độc sao?!"
Một cảnh sát "xùy" một tiếng, "Cậu xem TV nhiều rồi đó?"
Sau đó một đội cảnh sát nhân dân khác cũng đến, đều mời mọi người vây quanh bên dưới rời đi. Trường hợp cãi cọ ồn ào, người đi xa nhưng vẫn ầm ĩ.
Huyệt Thái Dương của Mộ Kiêu Dương nhảy thình thịch, cảm thấy đầu đau muốn nứt ra, quả thực là không dứt.
Mà Tiêu Điềm Tâm đã nhìn ra, quá ồn, anh khó chịu. Vì thế, cô mím môi cười trộm.
Không nhìn được người nào đó đắc ý, Mộ Kiêu Dương bỗng nhiên mở miệng: "Đợi lát nữa cô với tôi ra hiện trường." Đang nói thì cảnh sát hình sự đã đến. Hóa ra đã xảy ra vụ án lớn, cục thành phố cố ý tới mời giáo sư Mộ hỗ trợ.
Từ từ, đây là đạo lý gì vậy? Một nhà thiết kế thời trang nho nhỏ như cô đi ra hiện trường vụ giết người với anh?!
Không cho cô cơ hội phản bác, Mộ Kiêu Dương lại nói, "6 năm trước, cô thi đậu Đại học cảnh sát, chỉ học một năm, thôi học không rõ nguyên do, nhưng cô rất xuất sắc trong các môn học khác nhau như hình sự trinh sát và tâm lí học tội phạm; ông ngoại cô lại kiêm là một chuyên gia có thẩm quyền bên phía cảnh sát nước Mỹ, từ nhỏ cô đã đi theo bên cạnh ông, hẳn là học được không ít. Cho nên không có ai tạm thời thích hợp với chức vị trợ lý trẻ hơn cô."
"Anh...... Vậy mà anh điều tra tôi?!" Tiêu Điềm Tâm tức giận đến mức giậm chân.
"Cái này còn cần điều tra à?" Mộ Kiêu Dương khinh thường, "Tôi làm hacker trên mạng, trong vòng ba phút nữa, tư liệu của cô sẽ được viết rõ ở đây." Nói xong, anh xòe tay ra chuyển màn hình về phía cô. Bên trên rõ ràng liệt kê rõ những chuyện từ nhỏ đến lớn của cô.
Hơn nữa, anh còn rất chắc chắn bỏ thêm câu: "Theo quan điểm của tôi, cô tràn đầy lòng hiếu kỳ. Thực ra cảm thấy vô cùng hứng thú với chuyện này."
Khi Tiêu Điềm Tâm cảm thấy bản thân muốn nổi khùng thì nhóm cảnh sát hình sự bắt đầu thúc giục Mộ Kiêu Dương.
Mộ Kiêu Dương trợn mắt, đứng lên.
Tiêu Điềm Tâm càng muốn ngã rớt tròng mắt...... Anh...... Thật đúng là cao nha!
Thế là lơ đễnh Tiêu Điềm Tâm bỗng nhiên giơ tay lên đặt câu hỏi: "Cao nhân, anh cao 1m9 sao?"
Mộ Kiêu Dương: "......"
***
Lúc đi đến ngoài vườn hoa, Tiêu Điềm Tâm bỗng nhiên đứng yên.
Mộ Kiêu Dương nhìn sang theo tầm mắt của cô, hóa ra cửa sân của ngôi nhà hai tầng trong thôn cách đó không xa đang mở toang, một đứa bé hai ba tuổi ngồi dưới đất khóc.
"Đội trưởng Lý, tôi qua bên đó xem trước. Đợi lát nữa tôi sẽ đến hiện trường sau. Sẽ không lâu lắm." Giọng Mộ Kiêu Dương thành thật chất phác, ngôn hành cử chỉ ôn tồn lễ độ khác biệt với kiểu độc miệng vừa rồi. Tiêu Điềm Tâm lặng lẽ ngắm nhìn anh thì thấy anh ngoái đầu nhìn và nói với cô: "Đi thôi."
Cảnh sát có mặt trong nhà họ Trần.
Pháp y còn chưa tới.
Hai cảnh sát nhân dân đang ghi chép cho anh Trần chủ nhà. Anh Trần rất không kiên nhẫn, bế con gái lên dỗ hai tiếng nhưng bé vẫn khóc không ngừng, anh ta quát một tiếng, đứa bé sợ đến mức lập tức không dám khóc.
Gương mặt nhỏ nhắn của cô bé nghẹn lại, sắc mặt tái nhợt. Anh Trần chỉ chỉ, sau đó một người phụ nữ 27-28 tuổi đã đi tới từ cửa phòng làm việc, ôm đứa trẻ đi đến bên cạnh, cũng không dỗ mà chỉ ôm một cách máy móc.
Tiêu Điềm Tâm nhận thấy điều gì đó kỳ lạ.
"Anh tên là gì?" Cảnh sát nhân dân hỏi.
"Trần Hoành." Người đàn ông chà xát tay, quay đầu lại nhìn đứa trẻ.
"Người kia là?" Cảnh sát nhân dân chỉ vào người phụ nữ hỏi.
Trần Hoành nhìn sang người phụ nữ và nói: "Là quản lý của tôi. Tác phẩm nhiếp ảnh của tôi do cô ấy xử lý."
Viên cảnh sát viết ghi chép để Trần Hoành nói chuyện gì đã xảy ra một lần nữa. Mộ Kiêu Dương đứng bên cạnh, có cảnh sát nhân dân lại đây mời anh và Tiêu Điềm Tâm rời đi. Mộ Kiêu Dương đưa ra giấy chứng nhận gì đó, cảnh sát nhân dân thối lui sang một bên. Những hành động này khiến cho Trần Hoành khẩn trương lên, bình tĩnh nhìn Mộ Kiêu Dương, sau đó giơ tay nới lỏng cúc áo sơ mi trên cổ.
Trần Hoành nói: "Lúc 1 giờ 20, tôi nhận được cuộc gọi từ một khách hàng rất quan trọng, nói chuyện hơn bốn mươi phút, bụng rất đau cũng chịu đựng để nói cho xong, tôi đứng trong sân, cho nên không chú ý tới tình hình trong phòng. Nhưng vừa trở về đã thấy vợ trúng độc, rõ ràng là tôi ăn cơm trưa cùng cô ấy và uống trà sau khi ăn xong."
Cảnh sát nhân dân lại hỏi vài vấn đề, Trần Hoành nhắc tới lúc mình và vợ đạp thanh ở sau núi thì thấy một số cây kim ngân nở rất đẹp, rất tươi mới, cho nên hái rất nhiều về nhà định pha trà uống. Nói xong, anh ta còn chỉ vào ấm trà lớn bên cạnh. Một cảnh sát qua đó mở ấm trà ra xem, quả nhiên bên trong còn có cặn.
"Các người không phải là thôn dân sao? Ắt phải biết có vài loại hoa dại là không thể dùng để ăn một cách tùy tiện." Cảnh sát nhân dân hỏi.
Trần Hoành trả lời từng điều: "Tôi và vợ là người thành phố. Nơi này là nhà tổ của ba mẹ tôi, bọn tôi một năm cũng không vào đây được mấy lần. Thấy bây giờ là mùa xuân, không khí tốt, còn có thể dẫn theo con cái đạp thanh, cho nên mới vào ở vài ngày. Cũng không biết những cây đó. Chúng tôi thật sự cho rằng là cây kim ngân, cho nên mới lấy pha trà uống."
Trên vách tường treo rất nhiều ảnh chụp, đều được chụp rất chuyên nghiệp. Tầm mắt của Mộ Kiêu Dương nhìn dọc theo từng bức ảnh phong cảnh đó nhưng tầm mắt trước sau đọng lại liên tục ở cái đinh trên ảnh chụp.
"Logic trong lời nói của anh không thành vấn đề, nhưng trật tự từ có vấn đề. Không phải ngoài ý muốn trúng độc đơn giản như vậy." Mộ Kiêu Dương bỗng nhiên mở miệng.
"Anh đang giấu giếm!" Tiêu Điềm Tâm gần như là đồng thời nói ra kết luận với Mộ Kiêu Dương.
Mộ Kiêu Dương ngẩn ra, cụp mắt xuống nhìn nhóc con trước mắt, bỗng nhiên cười. Buổi chiều, ánh mặt trời rất đẹp, ánh sáng mỏng manh chiếu qua khoảnh sân xanh biếc sức sống, loang lổ xuống gương mặt anh, nó được phản chiếu trong đôi mắt trong veo đen như nước sơn mài, đầy rẫy ánh sáng rực rỡ sáng ngời, trong khoảng thời gian ngắn dạy cô nhìn ngây người.
Cười một tiếng, Mộ Kiêu Dương nói: "Xem ra vụ án này có thể phá trong mười lăm phút."
Cảnh sát cả phòng như hòa thượng không sờ thấy tóc (không hiểu được tình huống), anh nhìn tôi, tôi nhìn anh.
Tiêu Điềm Tâm biết có vấn đề, nhưng lại nói không nên lời kỹ càng tỉ mỉ chỗ nào không đúng, vì thế nhón mũi chân đẩy bả vai Mộ Kiêu Dương, "Anh nói đi."
Giọng cô có hơi mềm. Anh cụp mắt, chỉ thấy cô nhìn anh rất nghiêm túc, giữa mày đều nhíu lại một cái mụn nhỏ. Thật đúng là...... Đáng yêu! Anh giơ lên và búng nhẹ giữa hai hàng lông mày cô.
Cả nhóm cảnh sát: "......"
"Người bình thường nói chuyện sẽ có tình cảm chập trùng, có chứa sắc thái của bản thân. Nhưng anh Trần này không có. Gặp được chuyện như vậy, làm người trong cuộc bị hỏi, logic trong tư duy cảm xúc phải là ' vợ của tôi đã chết, tôi nói chuyện điện thoại xong mới biết được. ' trọng điểm ở chỗ vợ đã chết mà không phải là nói chuyện điện thoại xong mới biết được." Dừng một chút, Mộ Kiêu Dương nói: "Thật là đáng sợ!"
Nghĩ một lúc, anh lại bổ sung: "Người bình thường sẽ bổ sung một câu cùng loại với ' thật đáng sợ ', hoặc phương thức biểu đạt cảm xúc khác để bày tỏ quan điểm của họ về vấn đề này."
"Ôi, thật đáng sợ!" Mộ Kiêu Dương đi đến phòng khách xem thi thể.
Tiêu Điềm Tâm: "......" Anh không cần phải nhấn mạnh tính logic trong giọng điệu của mình đâu......
"Anh nói đúng." Pháp y đi vào nhà và nói với một đám người: "Hơn nữa cũng còn chưa tiến hành khám nghiệm pháp y, tiến hành điều tra chỉ liếc mắt một cái đã kết luận trúng độc, điểm này rất thú vị."
Sắc mặt Trần Hoành đã tương đối khó chịu. Anh ta xua tay giải thích: "Không phải như thế. Môi cô ấy tím bầm, móng tay biến thành màu đen, là trúng độc."
Mộ Kiêu Dương "Hừ" một tiếng, "Tôi kiến nghị anh vẫn đừng nói nữa. Xem TV nhiều quá." Nói xong ngồi xổm xuống, nâng tay người chết lên thản nhiên nói: "Móng tay nào của cô ấy tím bầm biến thành đen? Chính anh nhìn cho rõ ràng."
Ánh mắt Tiêu Điềm Tâm phiêu xa, cũng không nhìn thi thể. Mộ Kiêu Dương chạm vào ánh mắt cô, giật mình nhưng không nói.
Sắc mặt Trần Hoành trắng bệch, cũng hoặc là trong lòng có quỷ, làm sao dám nhìn người chết.
Nhóm cảnh sát đã vây quanh anh ta, anh ta hoàn thành biến thành người bị hiềm nghi. "Dưới góc độ điều tra hình sự, khi người vợ chết, đối tượng hiềm nghi đầu tiên là người chồng, tiến hành vòng điều tra thứ nhất. Mà anh vừa lúc còn muốn đụng vào họng súng, vừa rồi lời cảnh sát hỏi anh, có hỏi anh mấy giờ không? Anh mở miệng là 1h20, nhớ rõ thật sự chính xác! Chẳng lẽ là đang tính toán thời gian cần tử vong ư?!" Giọng Mộ Kiêu Dương càng thêm lạnh lùng.
"Cậu không có chứng cứ! Tôi cũng không có làm gì cả! Tôi ăn đồ ăn và uống nước trà giống cổ. Tôi cũng uống trà, nhưng chỉ uống một miếng là đi nghe điện thoại, vừa rồi cũng đau bụng không chịu nổi, cho nên tôi biết là trúng độc."
Mộ Kiêu Dương cũng không nhìn anh ta, cười nhạt: "Anh đương nhiên biết nên làm cái gì."
Ánh mắt Tiêu Điềm Tâm cũng bị hấp dẫn bởi ảnh chụp trên tường. Mặc kệ mọi người còn đang cãi cọ, cô đến gần vách tường, nhìn kỹ từng tấm một. Cô phát hiện ảnh chụp không phải dùng băng keo hai mặt dán lên trên tường mà là dùng đinh. Và những chiếc đinh rất chặt, cắm sâu vào tường. Không phải do bà Trần làm, phụ nữ không có sức lực lưu loát như vậy. Là Trần Hoành làm.
Tiêu Điềm Tâm lại chuyển sự chú ý đến trên ảnh chụp. Trọng tâm là chụp ảnh phong cảnh, nhưng để tâm nhìn thì sẽ phát hiện mỗi một bức ảnh phong cảnh đều có hoa cỏ tô điểm. Hơn nữa có thể cảm giác được hoa cỏ thậm chí có khả năng mới là nhân vật chính. Ví dụ như một bức ảnh có chủ đề "Bầu trời", cho người ta cảm giác rất trống rỗng rất tĩnh, bốn phía trống trải, núi xa ở chân trời, thậm chí thứ tô điểm cũng không tính. Nhưng có một mặt hồ tĩnh lặng như gương. Mặt hồ phản chiếu bầu trời, trước mặt mọi người trải ra hai cái "bầu trời" nhưng giữa hồ còn phản chiếu một đóa mai đỏ tươi xinh đẹp. Cả bức ảnh rất mộc mạc, bởi điểm "đỏ" ấy mà sinh động.
"Đội trưởng Lục, tìm kiếm tất cả ảnh chụp trong gian nhà này, bao gồm máy tính cá nhân của Trần Hoành, di động, Weibo, WeChat, hoặc tất cả hình ảnh có thể bị che giấu, hẳn là có thể tìm được." Mộ Kiêu Dương lấy ra một quyển vở từ túi xách, hai cây bút sáp màu, bắt đầu vẽ phác hoạ.
Đội trưởng Lục: "......" Cao nhân còn có sở thích vẽ tranh hiện trường án mạng sao?
"Muốn tìm cái gì?" Đội trưởng Lục vẫn là vẻ mặt mờ mịt. Cặn cây kim ngân giả không phải ở nơi đó sao? Hơn nữa động cơ của vụ án này còn chưa tìm được, vừa rồi anh ấy đã gọi điện thoại hỏi thăm trước tiên, Trần Hoành không có mua bảo hiểm cho vợ. Không tồn tại trường hợp lừa bảo hiểm giết người.
"Hãy tìm một bức ảnh chụp loại cây này." Mộ Kiêu Dương dừng bút, dựng vở lên, bên trong là đóa hoa xinh đẹp sinh động như thật, từng chùm từng chùm điểm xuyến trên đầu cành, nở đầy những đóa hoa vàng tươi. Giống cây kim ngân cực kỳ.
Tất cả mọi người vây quanh lại đây, chỉ có pháp y còn tự làm kiểm tra cho thi thể.
"Anh Trần xảo quyệt này, tuyệt đối biết đây là hoa gì, hơn nữa hẳn là anh ta còn chụp rất nhiều ảnh về loại hoa này. Bởi vì nó chính là vũ khí giết người sắc bén lý tưởng nhất trong lòng anh ta." Mộ Kiêu Dương nói một cách chắc chắn: "Hơn nữa chị Trần cũng biết đó là hoa gì. Cho nên, chị ấy tuyệt đối sẽ không ăn nhầm. Bởi vậy, ấm ' trà cây kim ngân' giả này chỉ là thủ thuật che mắt, là anh Trần đã chuẩn bị từ sớm để đánh lừa chúng ta. Trước hết anh ta ép nước hoa độc xen lẫn trong canh giò heo giữa trưa dùng để uống, lừa chị Trần uống hết. Bởi vì loại độc này phải trải qua hai giờ mới bắt đầu phát tác, cho nên xem từ sau khi ăn xong uống trà đến một giờ hai phút mới tử vong, thời gian hơi ngắn, không đủ trình độ, tất nhiên là tăng thêm bữa ăn trưa nửa giờ kia mới đúng. Nhưng nếu lấy phán đoán ngoài ý muốn trúng độc, chờ cảnh sát đi rồi, anh có thể xử lý toàn bộ đồ ăn trưa. Vào lúc pháp y kiểm tra thời gian tử vong và nguyên nhân, cũng có thể lợi dụng chênh lệch múi giờ để qua ải. Nhưng khá là không may, tôi và cô Tiêu lại đây."
Khi Tiêu Điềm Tâm nghe thấy anh nhắc tới mình thì ngẩn ra, anh gộp cô lại để nói. Thật là một loại...... Cảm giác rất vi diệu......
Nghe xong suy luận của Mộ Kiêu Dương, cả người Trần Hoành trở nên u ám. Anh ta gọi điện thoại cho luật sư, sau đó từ chối mở miệng nói chuyện. Nhưng anh ta rất bất an, vẫn luôn kéo chiếc nơ trên cổ áo. Trong lòng anh ta đang kháng cự đang sợ hãi, bởi vì Mộ Kiêu Dương nói đúng hệt như mọi thứ anh ta làm, Mộ Kiêu Dương cứ như đứng nhìn ở bên cạnh.
Là anh ta rót chất lỏng hoa độc được ép ra vào canh giò heo. Trong thôn luôn có cách làm dùng "Tam giác mạch" tới nấu giò heo, nói là đồ bổ, bởi vì tam giác mạch vốn dĩ là thảo dược, cho nên vị canh nồng, kéo theo cay đắng, vợ không nghi ngờ uống lên ba chén canh lớn. Thời gian trúng độc của cô ấy tới cũng nhanh, đi cũng coi như nhanh. Anh ta vốn đã lên kế hoạch xong xuôi hết thảy, hoàn hảo có trời mới biết nhưng lại té ngã trước mặt người đàn ông cao lớn này.
Sự chú ý của Tiêu Điềm Tâm giờ phút này đều đổ dồn vào bức tranh trên tay Mộ Kiêu Dương.
Nhịn không được mà, tay cô nhẹ nhàng vuốt ve, bút sáp màu vàng phác họa ra mấy đóa hoa xnh đẹp rực rỡ, nhưng kỹ năng hội họa của anh thì siêu phàm, tranh vẽ như nhân phẩm, anh mặc quần áo tao nhã, tản ra khí chất cổ điển, ngay cả tác phẩm hội họa dưới ngòi bút cũng có loại hàm súc phục cổ ở trong đó. Đầu ngón tay lưu luyến lướt qua, ngón trỏ lòng bàn tay cô không cẩn thận chạm phải mu bàn tay anh, trong lòng cô nhảy dựng, chỉ cảm thấy da thịt anh thật nóng.
Sau đó, cô nghe thấy anh cười một tiếng cực nhẹ.
Mặt Tiêu Điềm Tâm bỗng dưng đỏ lên, tay vội vàng rút về, đặt ở sau người, chỉ cảm thấy toàn bộ cổ tay đều giống như tê tê, dại dại, ngứa.
"Cô thích à?" Mộ Kiêu Dương cười nhẹ một tiếng: "Tặng cho cô."
Cô vừa ngẩng đầu lên đã thấy anh đang nhìn cô chăm chú bằng một đôi mắt sâu thẳm, đáy mắt có hài hước, lại tựa như hồ sâu không có chút gợn sóng, vừa đen vừa sáng, sáng rực nhìn cô, hình như có rất nhiều lời nói muốn nói với cô.
Mím môi, cô thu tranh lại.
Đội trưởng Lục bên cạnh nóng nảy: "Này, cô gái, chúng tôi còn phải dựa vào nó để tìm ảnh chụp."
Tiêu Điềm Tâm: "......"
Mộ Kiêu Dương nhìn khuôn mặt đỏ thành quả táo của cô thì chỉ cảm thấy tâm trạng rất tốt, lòng bàn tay vuốt ve da thịt mu bàn tay, cũng cảm thấy tê tê, dại dại, ngứa.
Thấy một nhóm cảnh sát vẫn cảm thấy mờ mịt không manh mối với động cơ giết người, Tiêu Điềm Tâm nói: "Hãy tìm những nơi ngẫu nhiên nhất. Có lẽ anh ta giấu ảnh chụp ở file ẩn trên máy tính, cũng có lẽ bị ném ngẫu nhiên như rác ở mọi ngóc ngách. Bởi vì cái gọi là tác phẩm của anh ta chính là rác rưởi!"
Tiêu Điềm Tâm vừa mới dứt lời, một cảnh sát nhân dân trẻ lớn tiếng gào: "Tìm được rồi tìm được rồi, tìm thấy một xấp ảnh trong đống giấy vụn dưới đáy nồi canh."Cảnh sát nhân dân cầm theo đống ảnh đi tới, một tấm trong đó có loại thực vật này, vô cùng tương tự với thực vật giáo sư Mộ vẽ.
"Cô quả nhiên hiểu lòng tôi nhất, là trợ thủ trẻ đắc lực nhất." Mộ Kiêu Dương mỉm cười nhìn cô. Cái gì gọi là thần giao cách cảm? Cô là được. Cô chính là thần giao của anh.
Tiêu Điềm Tâm lại đỏ mặt.
Mộ Kiêu Dương bổ sung: "Cái này gọi là ' đoạn trường thảo ', nở ra những bông hoa màu trắng vàng, hay còn gọi là câu hôn hoa. Hình dạng hoa của cây kim ngân dài hơn câu hôn hoa, nhưng cũng rất khó phân biệt. Người không quen thuộc thường xuyên sẽ ăn nhầm tử vong. Đưa đến bệnh viện cứu chữa cũng rất khó trị liệu, tỉ lệ tử vong đặc biệt cao. Mà vợ chồng họ Trần đều nhận ra câu hôn hoa. Bởi vì hai người đều là nhiếp ảnh gia phong cảnh, thường xuyên hoạt động ở nơi hoang dã, lại quay chụp rất nhiều ảnh thực vật, không có khả năng không biết đây là hoa gì. Mà động cơ chính là......" Anh bỗng nhiên dừng lại, chạm nhẹ vào Tiêu Điềm Tâm một cái: "Cô tới nói."
Tác giả có lời muốn nói:
Mộ Kiêu Dương: em thích anh vẽ vẽ như vậy, mỗi ngày anh vẽ một loại hoa tặng cho em.
Điềm Tâm chớp mắt to vô tội: anh đưa mình cho em là được rồi. ( dễ thẹn thùng, rõ ràng không thông suốt tình thú, còn muốn em mở lời...)
Mộ Kiêu Dương: hụ khụ khụ khụ
Hi hi, Mộ Kiêu Dương chính là chàng trai lớn xác ngây thơ. Giáo sư Mộ xấu bụng