Động tác của bà Hác rất nhanh.
Ngày hôm sau sau khi Thành Quyết đồng ý kết hôn thương mại, bác sĩ gia đình đến nhà họ Thành từ rất sớm.
Tám rưỡi sáng, sau khi Thành Quyết dùng xong bữa sáng, bác sĩ gia đình mở hộp đồ nghề của mình ra, ý bảo Thành Quyết để lộ cổ tay.
Thành Quyết vô cảm phối hợp.
Bác sĩ gia đình sử dụng máy đo, thầm run rẩy tiến hành ghi chép số liệu pheromone của Thành Quyết.
Bên cạnh, bà Hác chậm rãi khoan thai nói: “Con thích mùi pheromone nào?”
“Không thích cái nào cả.” Thành Quyết trả lời không do dự.
Bà Hác nhíu mày, không ngoài dự đoán.
Vì vậy bà ta đổi câu hỏi: “Vậy con thích Omega có tính tình thế nào?”
“Mẹ lựa chọn đối tượng kết hôn thương mại là được.” Vẻ mặt Thành Quyết lạnh lùng, lên tiếng: “Không cần hỏi con.”
Nghe vậy, bà Hác cảm thấy không thú vị, im miệng không nói nữa.
Ở một bên khác, Hác Kim Thiến vừa mới nhăn mặt ráng uống hết xong một ly rau ép, đột nhiên hỏi: “Anh, vậy thì anh có thích Omega… Mỗi ngày vâng vâng dạ dạ, hèn mọn lẽo đẽo sau lưng anh làm liếm chó không?”
Khi nói đến từ Omega này, giọng điệu của Hác Kim Thiến vô cùng vi diệu nhấn mạnh.
Hác Kim Thiến vừa nói xong, bà Hác nhanh chóng nhíu mày quay đầu nhìn cô ta, lộ ra vẻ mặt không đồng ý.
Hác Kim Thiến âm thầm lè lưỡi tỏ vẻ tinh nghịch.
Lời nói của Hác Kim Thiến vừa thốt ra, đúng lúc Thành Quyết đã làm xong kiểm tra lạnh lùng đứng lên, sau đó liếc mắt nhìn sang cô ta.
“Hai ngày nay trông em rất nhàn rỗi.” Thành Quyết lạnh nhạt nói.
“Đúng vậy, trường đang cho nghỉ học mà.” Hác Kim Thiến nhún vai, trả lời không chút suy nghĩ.
“Nghỉ rồi sao không học tập?”
“Tại sao phải học hành trong lúc nghỉ??” Hác Kim Thác nhíu mày, nhăn mặt tỏ vẻ kì quái hỏi ngược lại.
“Kì thi tháng lần này em xếp hạng mấy?” Thành Quyết đột nhiên hỏi.
Hác Kim Thiến nghe vậy, lập tức tỏ vẻ đắc ý.
“Hạng ba toàn khối.”
Không ngờ, sau khi Hác Kim Thiến trả lời, tức khắc Thành Quyết lộ ra vẻ mặt chê bai.
“Chỉ mới hạng ba toàn khối?” Thành Quyết nhíu mày: “Em là một Alpha trội, lại là xuất thân từ nhà họ Thành, ngay cả hạng nhất toàn khối cũng không đạt được.”
Giờ phút này, ánh mắt của Thành Quyết nhìn Hác Kim Thiến, đã lộ ra hai chữ ‘mất mặt’ vô cùng dễ thấy.
Hác Kim Thiến há miệng muốn cãi lại, nhưng khi sắp sửa lên tiếng thì đột nhiên nhớ ra, người anh trai Alpha trội này của cô ta, dường như từ trước đến nay đều đạt thành tích hạng nhất toàn trường.
Từ nhỏ đến lớn, chưa bao giờ có một lần ngoại lệ nào.
Hác Kim Thiến cúi mặt, vô cùng biết điều im miệng không nói nữa.
Có điều khi nghĩ tới đây, trong đầu cô ta không khỏi toát ra một nghi vấn.
Anh trai của cô ta ưu tú như vậy, lúc trước vì lí do gì mà chịu đồng ý đính hôn với Beta kia?
…Thật sự là vì ngại phiền phức hoặc là vì tội nghiệp Beta đó sao?
Hác Kim Thiến biết điều im miệng, Thành Quyết liếc mắt chê bai cô em gái chỉ mới thi được hạng ba toàn khối của mình, rồi xoay người rời đi.
Sau khi Thành Quyết rời khỏi, bà Hác sầm mặt nói: “Sau này không được tùy tiện ở trước mặt anh con nói lung tung mê sảng nữa.”
Hác Kim Thiến nhún vai: “Tại không nhịn được chứ bộ.”
Bà Hác lườm cô ta, bỗng bâng quơ nói: “Hay là con muốn Beta kia vào nhà làm anh dâu con, nên con mới tranh thủ lúc anh con mất trí nhớ mà nói lung tung, để gợi cho anh con nhớ lại?”
—Tất nhiên là không muốn.
Ai mà thèm một Beta không biết thân biết phận, suốt ngày chỉ biết lẽo đẽo la liếm sau mông anh trai mình, tính cách lại tẻ nhạt nhàm chán làm anh dâu chứ?
Cô ta mới không thèm.
Hác Kim Thiến chột dạ cúi đầu, tằng hắng một tiếng.
“…Con biết lỗi rồi.”
Bà Hác hừ nhẹ một tiếng, dời mắt đi.
Bà Hác quay đầu nhìn bác sĩ gia đình đang yên lặng đứng bên chờ lệnh: “Đã kiểm tra xong số liệu?”
“Thưa bà, đã xong.”
Bà Hác suy tư một hồi.
“Nhà họ Bùi và nhà họ Thành chúng ta là thế gia lâu năm (quan hệ nhiều đời), nghe nói con trai út nhà họ Bùi thầm thương trộm nhớ Thành Quyết của chúng ta đã lâu, đi kiểm tra độ xứng đôi cho nhà họ Bùi đầu tiên đi.”
Hôm sau.
Nhà họ Bùi.
Phòng tiếp khách.
Cậu út nhà họ Bùi, Bùi Giác đang khẩn trương chờ đợi kết quả độ xứng đôi.
Cha Bùi và mẹ Bùi cũng ngồi bên cạnh chờ đợi.
Bác sĩ gia đình của nhà họ Thành nhìn số liệu biểu thị trên màn hình, tỏ vẻ kinh ngạc.
Bùi Giác sốt sắng thấp thỏm nắm chặt tay.
“Xin hỏi bác sĩ…” Bùi Giác cẩn thận hỏi: “Độ pheromone xứng đôi của tôi và anh Thành là… Bao nhiêu?”
“99%.” Bác sĩ gia đình của nhà họ Thành nghiêm túc trả lời.
Tức khắc Bùi Giác kinh ngạc há to miệng.
Cậu ta lộ vẻ ngạc nhiên mừng rỡ.
Cha Bùi và mẹ Bùi cũng sửng sốt theo.
…99%?
Bùi Giác kích động nhảy cẫng khỏi ghế sofa, rồi xoay vòng vòng tại chỗ.
99%!
Nói cách khác, cậu ta và Thành Quyết là một đôi duyên trời tác hợp!
Xoay vòng một hồi, Bùi Giác bỗng nghĩ tới gì đó, đôi mắt to tròn đảo quanh, nói: “Bác sĩ còn phải tiếp tục đến các nhà thế gia khác để kiểm tra độ pheromone xứng đôi của anh Thành Quyết với các Omega khác, phải không?”
“Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, theo chỉ thị của bà chủ thì đúng là vậy.” Bác sĩ gật đầu.
“Nhưng mà…” Bùi Giác nhỏ giọng nói, trong mắt lộ ra vẻ gian xảo dễ thấy: “Tôi cảm thấy hẳn là sẽ không còn Omega nào có thể cao hơn độ pheromone xứng đôi của tôi và anh Thành Quyết, đúng chứ?”
Bác sĩ gia đình hơi suy tư, không thể phản bác.
99% đã gần bằng 100%.
Mặc dù trên thế giới này có rất nhiều Omega, nhưng một Omega trội như Bùi Giác thì đúng là hiếm thấy.
Alpha trội hoặc Omega trội mà muốn tìm được nửa kia của mình có độ pheromone xứng đôi cao hơn 95%, hoàn toàn giống như mò kim đáy biển.
Một Omega trội như Bùi Giác và một Alpha trội như Thành Quyết lại có độ pheromone xứng đôi cao ngất ngưởng như vậy, đã là bất ngờ ngoài ý muốn.
Nếu muốn xuất hiện một Omega trội khác có độ pheromone xứng đôi cao hơn 99% và có pheromone hoàn toàn tương xứng với Thành Quyết, thì hầu như là không thể.
Trong khi bác sĩ gia đình đang trầm ngâm, Bùi Giác cười híp mắt lại lên tiếng.
“Xem như thật sự xuất hiện Omega trội xứng đôi 100% với anh Thành Quyết, vậy thì sao?” Bùi Giác nghiêm túc nói: “Đó cũng chỉ là hơn tôi có 1% mà thôi! Huống chi nhà họ Bùi và nhà họ Thành đời đời giao hảo! Cho dù thế nào đi nữa, tôi mới là lựa chọn tốt nhất!”
Bác sĩ gia đình suy tư một phen, cảm thấy rất có lý.
Vì vậy hắn nói: “Cậu út Bùi chờ tôi một chút, để tôi gọi điện báo với bà chủ.”
Nói xong, bác sĩ gia đình lấy di động ra gọi cho bà Hác.
Sau khi bên kia bắt máy, bà Hác lên tiếng nói trước: “Độ pheromone xứng đôi của cậu út nhà họ Bùi và Thành Quyết là bao nhiêu?”
“Thưa bà chủ, là 99%.” Bác sĩ gia đình cung kính đáp.
“…Thế à?” Bà Hác tỏ vẻ kinh ngạc, hoàn toàn ngoài ý muốn.
“Nhưng mà…” Bác sĩ gia đình hơi do dự, ngập ngừng trả lời: “Cậu Bùi nói, nếu có Omega trội khác có độ pheromone xứng đôi với Thành Quyết cao hơn thì cũng chỉ là cao hơn cậu ấy 1% mà thôi, huống chi nhà họ Bùi và nhà họ Thành là thế gia đời đời giao hảo, cho nên…”
Lời còn lại không cần nói cũng biết.
Nghe nói vậy, bà Hác đang dồi dào hứng thú tức khắc nhíu mày.
Mặc dù bà ta rất thưởng thức cậu cả nhà họ Bùi, nhưng lại không có chút ấn tượng gì với cậu út, nhưng dù sao đi nữa, trước mặt bà ta tỏ vẻ khôn vặt thì vẫn tốt hơn là ở trước mặt bà ta cúi đầu vâng vâng dạ dạ, nịnh nọt lấy lòng một cách hèn mọn.
“Tôi biết rồi, anh chờ một lát.” Bà Hác vừa cầm di động vừa đi đến phòng sách.
Quẹo năm lần, đi xuyên qua hai, ba căn phòng, bà Hác đi tới chỗ cầu thang xoắn ốc, nhấc chân bước lên từng bậc.
Lên đến phòng sách ở tầng năm, bà ta giơ tay gõ cửa.
Bên trong truyền đến giọng nói lạnh lùng trước sau như một của Thành Quyết.
“Vào đi.”
Bà Hác đưa tay đẩy cửa phòng ra.
Bà ta nhẹ nhàng dựa người vào cạnh cửa, nhìn Thành Quyết đang nhíu mày ngồi trước máy tính lật xem tài liệu, lên tiếng nói: “Đã có kết quả kiểm tra độ pheromone xứng đôi của con với cậu út nhà họ Bùi.”
Thành Quyết không ngẩng đầu.
Có điều giọng nói của hắn lạnh hơn vài độ.
“Mẹ đặc biệt tới phòng sách, chỉ là nói những thứ này?”
Bà Hác biết câu nói vừa rồi của Thành Quyết đã ít đi một chữ.
Những thứ này = Chuyện nhàm chán này.
Nếu không phải vì độ pheromone xứng đôi cao đến mức nghịch thiên thì bà ta cũng chẳng đến quấy rầy Thành Quyết làm gì.
“Con có muốn đoán xem độ pheromone xứng đôi giữa con và cậu ta là bao nhiêu không?”
“Không muốn.” Giọng điệu nghiêm túc không chút hứng thú.
“Mẹ biết mà…” Bà Hác xùy một tiếng, trực tiếp nói ra đáp án: “Vậy mẹ sẽ nói thẳng, là 99%, chỉ thiếu 1% nữa là hoàn toàn xứng đôi.”
Cho dù nói cho Thành Quyết biết hắn và Bùi Giác có độ pheromone xứng đôi cao tới 99% thì vẻ mặt của hắn cũng chẳng lộ ra chút cảm xúc nào.
Hắn không thèm quan tâm dù chỉ một phần nhỏ nhoi.
Chỉ nghe Thành Quyết lạnh nhạt nói: “Nếu mẹ đã nói xong thì có thể đi ra.”
Bà Hác thấy Thành Quyết không hề tỏ ra xúc động một chút nào, mang theo vẻ mặt lấy làm lạ rời bước ra phòng, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Rốt cuộc con trai bà ta có hứng thú với chuyện gì…?
Chẳng lẽ bất kỳ chuyện gì hay vật chất nào trên đời này cũng đều không đáng giá để hắn quan tâm và để ý sao?
Bà Hác buồn bực suy nghĩ, sau đó cầm di động lên nói: “Cậu chủ không phản đối.” Bà Hác khoan thai nói: “Nếu cậu út nhà họ Bùi nguyện ý, vậy cứ quyết định như thế đi, anh không cần đến nhà khác để kiểm tra nữa.”
“Vâng, thưa bà chủ.”
Căn dặn xong, di động ngắt liên lạc.
Sau khi cúp máy, bác sĩ gia đình đặt di động xuống.
Bùi Giác lập tức mong chờ mở to mắt.
“Bác Hác nói thế nào?”
Bùi Giác vừa nói xong, di động để trong túi của cha Bùi ngồi một bên bỗng reo lên.
Cha Bùi liếc nhìn màn hình di động, tức khắc hiểu ý.
Cha Bùi mỉm cười hòa ái.
“Là bà sui gọi điện đến, xem ra là muốn bàn bạc chuyện đám hỏi!”
Bùi Giác khẽ sửng sốt, sau đó lập tức phản ứng lại.
Trái tim của cậu ta đập bình bịch liên hồi.
Cậu… Cậu ta sắp trở thành cô dâu của Thành Quyết!
Mặc dù vừa mới làm kiểm tra độ pheromone xứng đôi, nhưng cậu ta đã bắt đầu không tự chủ háo hức mong đợi, tưởng tượng ra cuộc sống sau khi kết hôn của mình và Thành Quyết!
…
Buổi tối tám giờ.
Bùi Thiểu Khuynh, cậu cả nhà họ Bùi bận rộn công việc cả ngày ở xí nghiệp mang danh nghĩa nhà họ Bùi, rốt cuộc trở về nhà.
Bùi Thiểu Khuynh vừa về nhà, em trai Bùi Giác của hắn đã mang theo sắc mặt hồng hào hưng phấn chạy ra chào đón.
“Anh ơi! Nói cho anh một chuyện đáng ăn mừng nè! Em sắp kết hôn với anh Thành đó!”
Nghe vậy, Bùi Thiểu Khuynh không khỏi nhíu mày lộ ra vẻ mặt lấy làm lạ.
“…Cái gì? Em kết hôn với cậu ta?”
“Đúng vậy!” Bùi Giác nở nụ cười tươi rói khó kiềm nén.
“Không phải bây giờ cậu ta đang qua lại với một Beta sao?” Bùi Thiểu Khuynh lạnh nhạt nói.
“Nhưng anh ấy đã quên mất Beta kia rồi mà?” Bùi Giác trả lời không chút suy nghĩ.
“Quên thì sao?” Bùi Thiểu Khuynh hỏi ngược lại.
“Thì lễ đính hôn bị hủy chứ sao!”
“Cho nên em mới chen chân vào?”
“Cái gì mà chen chân chứ! Anh nói chuyện thật quá đáng!” Nghe anh trai nhà mình nói lời khó nghe, mới nãy Bùi Giác còn cười nói vui vẻ, lập tức ôm một bụng tức giận: “Anh Thành đã đồng ý chuyện này rồi!”
“…Cậu ta đồng ý?” Nghe Bùi Giác nói như vậy, vẻ mặt của Bùi Thiểu Khuynh trở nên vi diệu.
Bùi Giác gật đầu lia lịa.
Gật đầu xong, Bùi Giác õng ẹo uốn éo nói: “Em nghe nói… Thật ra anh Thành không hề thích Beta kia, là do Beta kia luôn đeo bám không buông, không phải anh và anh Thành là bạn sao? Chuyện này có thật không?”
Bùi Thiểu Khuynh ngoài thân phận là cậu cả nhà họ Bùi ra, hắn còn có một thân phận khác.
Là một trong số bạn thân chí cốt ít ỏi của Thành Quyết.
Còn về chuyện mà Bùi Giác nói hồi nãy…
Đương nhiên là— Giả.
Nếu Thành Quyết không thích, thì sao có thể đồng ý đính hôn với Beta đó? Thậm chí là mua nhẫn cho cậu?
Thành Quyết không phải là người thấy ai đáng thương liền mở lòng từ bi đính hôn với người đó.
Hơn nữa, người theo đuổi Thành Quyết lại nhiều vô số kể, tại sao lại chỉ đồng ý đính hôn với Beta kia?
Nhìn vẻ mặt tràn đầy mong đợi của em trai mình, Bùi Thiểu Khuynh nhếch mép cười nhạt, không trả lời.
===Hết chương 16===
Tác giả có lời muốn nói: Quên nói, thời gian kết hôn của thụ và công có sự phân chia, giai đoạn trước là công kết hôn, giai đoạn sau tới lượt thụ kết hôn…
Kết hôn lẹ lẹ lên~