Bên trong phòng bệnh, giờ đây chỉ còn lại tiếng khóc đau đớn lẫn tuyệt vọng của Kiều Thượng Ngu.
Có vài bác sĩ mặc áo blouse trắng yên lặng đi vào phòng bệnh.
Nghe thấy tiếng khóc xé lòng của Kiều Thượng Ngu, một bác sĩ trong đó khẽ thở dài, lên tiếng an ủi: “Người nhà hãy nén bi thương.”
Một bác sĩ khác yên lặng đi tới rút đống dây nhợ đo nhịp tim và ống thở trên người mẹ Kiều ra.
Lúc này, mẹ cậu thật sự đã qua đời.
Mãi mãi và mãi mãi… Rời xa cậu.
Một lát sau, bên ngoài phòng bệnh truyền tới tiếng giày cao gót hối hả.
Tiếng bước chân càng lúc to dần, cuối cùng dừng trước cửa phòng bệnh.
Tiếp đó, tiếng khóc tan vỡ của dì Từ vang lên.
“Kiều Vận… Sao cậu lại bỏ đi như vậy?! Không phải cậu đã nói tháng năm năm nay, tớ và cậu sẽ đến thành phố A chơi sao!”
Dì Từ bỗng chốc xụi lơ trên đất.
Cô quỳ gối trên đất, không hề có hình tượng khóc lóc thảm thiết.
Bên ngoài phòng bệnh truyền vào tiếng khóc tức tưởi của dì Từ, Kiều Thượng Ngu kinh ngạc ngẩng đầu lên, tầm mắt mông lung nhìn ra chỗ cửa phòng bệnh.
Giọng nói nghẹn ngào của cậu cất lên: “Dì Từ… Mẹ con… Mẹ con không cần con nữa…”
Dì Từ khóc đỏ hoe cả mắt.
Cô lảo đảo bò dậy, đứng lên đi vào phòng bệnh.
Cô đau thương nhìn mẹ Kiều vĩnh viễn ngủ say trên giường bệnh, sau đó vươn tay ra nhẹ nhàng ôm lấy cậu.
“Kiều Kiều, con phải sống cho thật tốt.”
“Khi còn bé con không có cha, cho nên mẹ con vẫn luôn lo lắng chuyện vì con không có cha mà sẽ phải chịu tổn thương ở bên ngoài, cho nên dù con có làm bất cứ chuyện gì, mẹ con đều luôn ủng hộ con vô điều kiện.”
“Cả đời của mẹ con chỉ có một nguyện vọng, chính là hy vọng con có thể hạnh phúc.”
Dì Từ chớp đôi mắt đỏ hoe, khẽ sụt sịt nói.
“Dì và mẹ con là bạn thân nhiều năm, dì cũng là nhìn con lớn lên.”
“Con của Kiều Vận, cũng là con của dì.”
“Sau này… Con hãy coi dì là mẹ của mình đi.”
Đồng thời, đây cũng là chuyện duy nhất mà cô có thể làm cho người bạn thân nhất đã qua đời của cô.
Kiều Thượng Ngu rơi nước mắt không ngừng.
Cậu nhắm mắt, vòng tay ôm lấy dì Từ.
…
Buổi tối.
Nhà họ Thành.
Tám giờ tối.
Ngày mai là ngày cử hành hôn lễ, ở sảnh chính dưới lầu, bà Hác và Hác Kim Thiến đang bàn bạc chi tiết về hôn lễ ngày mai với cha Bùi và mẹ Bùi.
Tự nhiên, cậu út Bùi Giác và cậu cả Bùi Thiểu Khuynh cũng đi theo.
Bùi Giác xem như là một trong hai nhân vật chính của lễ cưới, chuyện bàn bạc cưới hỏi các thứ này tất nhiên là phải đi theo tới ngồi nghe.
Nhưng còn Bùi Thiểu Khuynh…
Đi theo đến đây không phải là vì quan tâm chuyện cưới hỏi của em trai nhà mình.
Hắn là tới nhìn trò cười của Thành Quyết.
Ngay cả cha Thành, mặc dù bận rộn công việc nhưng vì là đám cưới của con trai độc nhất nên tất nhiên sẽ không vắng mặt.
Vì vậy mấy ngày nay cha Thành tạm thời gác hết công việc qua một bên, ngồi trên máy bay trở về thành phố S, dự tính khoảng năm giờ sáng mai là có mặt ở nhà.
Trên lầu.
Ngày kết hôn sát rạt ngay trước mặt, không còn mấy tiếng nữa là tới.
Tâm trạng của Thành Quyết vô cùng sốt sắng.
Từ trước đến nay hắn là một người cuồng công việc, vậy mà lúc này lại không có tâm trạng làm việc.
Hắn không nhìn nổi dù là một tờ hợp đồng.
Bây giờ hắn đang cầm ‘di động cũ’ trên tay, liên tục thử nhập mật khẩu.
Đa dạng các loại mật khẩu.
Phàm là những mật khẩu nào hắn nghĩ ra được đều sẽ thử một lần.
Nhưng cho dù thử bao nhiêu đi nữa, trên màn hình di động vẫn biểu thị một kết quả.
—Nhập mật khẩu sai.
Thành Quyết bực dọc không thôi, cảm thấy vô cùng nóng nảy.
Dưới lầu.
Trong khi bà Hác và cha mẹ Bùi đang bàn chuyện hôn lễ rôm rả, Bùi Thiểu Khuynh thờ ơ ngồi bên cạnh nãy giờ bỗng đứng lên.
Tất cả mọi người đều vô thức quay đầu nhìn hắn.
“Con lên lầu tìm Thành Quyết.”
Bùi Thiểu Khuynh được xem là một trong số những bạn tốt ít ỏi của Thành Quyết, chuyện lên lầu tìm bạn mình không có gì kì lạ.
Có điều.
Sau khi Bùi Thiểu Khuynh đứng dậy nói muốn lên lầu tìm Thành Quyết, Bùi Giác ngồi bên cạnh mang theo ánh mắt vô cùng mong đợi đứng lên theo.
“Em muốn đi với anh!” Bùi Giác nói lớn tiếng.
“Không được.” Bùi Thiểu Khuynh không do dự từ chối.
“…Tại sao chứ?” Bùi Giác tủi thân: “Em chỉ yên lặng đứng bên cạnh nhìn hai anh nói chuyện, bộ không được sao?”
“Không được.” Bùi Thiểu Khuynh khoan thai nói: “Chuyện mà bọn anh muốn nói không phải là chuyện em nên nghe.”
“Chuyện cơ mật của công ty?” Bùi Giác thử hỏi.
Bùi Thiểu Khuynh không trả lời.
Thấy Bùi Thiểu Khuynh không đáp, Bùi Giác tự hiểu trong lòng, vì vậy buồn thiu rũ đầu.
“Được rồi…”
Bùi Thiểu Khuynh xoay người rời đi.
Bùi Thiểu Khuynh ra khỏi phòng khách, không biết đã tới nhà họ Thành mấy lần mà hắn quen đường thạo lối thong thả đi tới chỗ cầu thang, chẳng mấy chốc đến trước cửa phòng ngủ của Thành Quyết.
Hắn nhấc tay gõ cửa.
Bên trong truyền ra giọng nói không vui của Thành Quyết.
“Ai?”
“Tôi.” Bùi Thiểu Khuynh đáp.
Nghe thấy giọng nói của Bùi Thiểu Khuynh, giọng điệu của Thành Quyết hơi dịu xuống.
“Vào đi.”
Bùi Thiểu Khuynh đẩy cửa, chân dài sải bước, không hề lo lắng run sợ đi vào trong phòng ngủ của Thành Quyết.
Bên trong phòng, sắc mặt khó chịu của Thành Quyết đã thay cho lời nói, không thể nào che giấu được.
Bầu không khí trong phòng vừa nặng nề vừa lạnh lẽo.
“Cậu chủ Thành ngày mai sắp kết hôn, sao bây giờ trông khó chịu vậy?”
Bùi Thiểu Khuynh quen thuộc bước tới chỗ ghế sofa ngồi xuống, sau đó tự nhiên như ở nhà bắt chéo chân, trên mặt đầy vẻ hóm hỉnh, hoàn toàn không che giấu ý đồ muốn xem trò vui.
“Cậu cất công tới đây chỉ để hỏi cái này?” Thành Quyết sầm mặt hỏi ngược lại.
“Không.” Bùi Thiểu Khuynh thong thả bác bỏ, sau đó nhếch môi, nói: “Thuận tiện tới chúc mừng cậu và thằng em ngu ngốc của tôi tân hôn vui vẻ.”
Thành Quyết không tỏ cảm xúc, hoàn hoàn ngó lơ lời nói hài hước lẫn nhạo báng của Bùi Thiểu Khuynh.
“Tôi nhận lời chúc.” Thành Quyết nói: “Cậu có thể đi.”
Nghe vậy, Bùi Thiểu Khuynh khoan thai đứng dậy, sau đó lại bổ sung thêm một câu.
“Dĩ nhiên, không chỉ có nhiêu đây.”
“Tôi muốn hỏi cậu…” Bùi Thiểu Khuynh bỗng hạ giọng: “Cậu nhất định phải kết hôn với em trai tôi? Sau này… Cậu đừng có mà hối hận.”
Nghe thấy Bùi Thiểu Khuynh đột nhiên hạ giọng nói nghiêm túc, trái tim của Thành Quyết bỗng run lên.
Giọng nói của hắn trở nên vừa nghiêm túc vừa nặng nề.
“Đây là lời cảnh cáo của nhà họ Bùi?”
“Không.” Bùi Thiểu Khuynh mỉm cười: “Đây là lời nhắc nhở của bạn tốt.”
Thành Quyết nhạy bén cảm nhận được gì đó.
“Cậu đã biết được những gì?” Thành Quyết nhanh chóng gặng hỏi.
“Thế cậu muốn biết cái gì?” Bùi Thiểu Khuynh hỏi ngược lại.
“Chiếc nhẫn.”
“Chủ nhân còn lại của chiếc nhẫn… Dĩ nhiên có tồn tại.” Bùi Thiểu Khuynh cười khẽ.
“Là ai?”
“Có quan trọng không?” Bùi Thiểu Khuynh hỏi ngược lại: “Cậu sắp kết hôn với em tôi.”
Thành Quyết im lặng mấy giây.
Sau khi im lặng vài giây, Thành Quyết lại lên tiếng.
“Tôi muốn biết.”
“Biết… Sau đó thì sao?” Bùi Thiểu Khuynh nói: “Từ hôn?”
Thành Quyết lại im lặng.
“Không biết.” Hắn đáp đúng sự thật.
Hắn không xác định bản thân thích đối phương đến cỡ nào.
Không xác định sau khi mất trí nhớ gặp lại đối phương, rốt cuộc có còn cảm tình với đối phương không, thậm chí có thể… Sẽ từ thích biến thành chán ghét.
Cũng không xác định chiếc nhẫn này là hắn chủ động muốn mua, hay là mua dưới sự yêu cầu mãnh liệt của đối phương.
Càng không xác định, hắn và chủ nhân còn lại của chiếc nhẫn, rốt cuộc đã chia tay hay chưa, nếu là chia tay thì ai chủ động nói chia tay.
Nếu là hắn chủ động chia tay, nhưng vì mất trí nhớ mà bây giờ lại chủ động tìm người về, thành ra sẽ không lâu sau hai người rồi lại vì nguyên nhân giống như trước mà chia tay lần nữa… Cho dù thế nào cũng chỉ là lãng phí thời gian.
Mà Thành Quyết, thân là một Alpha trội, xuất thân từ gia đình giàu có, năng lực xuất chúng, ưu tú toàn diện, có thể nói bất kỳ chuyện nào cũng đều nằm trọn trong tay hắn.
Cho nên.
Hắn ghét nhất, chính là mập mờ không xác định.
Mà bây giờ hắn chỉ xác định được một chuyện duy nhất, là bản thân hắn của hiện tại và năm năm trước, đều không hề yêu đương.
Nghĩ cách.
Hắn chỉ muốn biết thân phận của đối phương, cùng với bí mật về chiếc nhẫn mà mọi người trong nhà đều ngậm chặt miệng không nói.
Bởi vì hắn cũng không thích cảm giác bị người khác che che giấu giấu.
Yêu?
Bây giờ hắn không hề có hứng thú.
Nghe thấy câu trả lời của Thành Quyết, trong mắt Bùi Thiểu Khuynh lóe lên tia sáng mang ý sâu xa.
Hắn cười khẽ, nói: “Tôi chỉ có thể nói cho cậu biết, hoàn cảnh và điều kiện của đối phương… Đều không xứng đôi với cậu.”
“Người đó là bên phía chủ động theo đuổi?”
“Tất nhiên.”
“Chúng tôi đã chia tay?”
“Theo tình trạng hiện tại mà nói…” Bùi Thiểu Khuynh mang theo vẻ thâm sâu nói: “Đúng là như vậy.”
“Thế à.” Nghe được sự thật đã chia tay, tức khắc ý niệm cố chấp muốn biết thân phận của chủ nhân còn lại của chiếc nhẫn trong mắt Thành Quyết giảm bớt không ít: “Là ai chủ động nói chia tay?”
“Theo tình trạng hiện tại mà nói…” Bùi Thiểu Khuynh cười một tiếng, ánh mắt u ám: “Xem ra là cậu.”
Bùi Thiểu Khuynh nói câu ‘theo tình trạng hiện tại mà nói’ bằng giọng điệu vô cùng thâm sâu.
Nhưng bây giờ Thành Quyết lại không nghe ra trong lời nói của Bùi Thiểu Khuynh có ẩn giấu ý nghĩa gì.
…Thì ra là vậy.
Lúc này Thành Quyết cuối cùng cũng đã ‘hiểu ra’.
Là đối phương chủ động theo đuổi hắn.
Xem ra hắn cũng không thích đối phương.
Hoặc là có thể… Hắn đã từng thích, nhưng vì phát hiện ra bộ mặt thật của đối phương nên quả quyết chia tay.
Dù sao theo lời nói của Bùi Thiểu Khuynh, điều kiện mọi mặt của đối phương đều không xứng đôi với hắn, sở dĩ chủ động theo đuổi rất có khả năng là có mục đích riêng.
Ví dụ như là tiền tài, ví dụ như gả vào nhà giàu.
Dẫu sao hắn đã thấy nhiều loại người như vậy, những người theo đuổi và tỏ tình với hắn từ trường học đến ra trường đều vì xuất thân của hắn, nhiều không đếm xuể.
Nếu là hắn chủ động nói chia tay, tức khắc Thành Quyết đã không còn bận tâm đến thân phận của chủ nhân còn lại của chiếc nhẫn nữa, mà ngược lại bây giờ, hắn chỉ muốn biết nguyên nhân tại sao nhà họ Thành và thư ký lại ngậm chặt miệng hé nửa lời về cái nhẫn này.
Càng nghĩ càng không ra, Thành Quyết không khỏi chau mày, vẻ mặt nghiêm túc đưa ra nghi vấn: “Nếu là tôi chủ động nói chia tay, vậy tại sao mọi người trong nhà và thư ký lại không nói bất kỳ điều gì về chiếc nhẫn?”
Bùi Thiểu Khuynh nhíu mày, trả lời ‘đúng sự thật’: “Bởi vì không muốn cậu nhớ lại thân phận của chủ nhân còn lại của chiếc nhẫn, từ đó tạo cơ hội cho đối phương lại ‘không biết liêm sỉ’ tiếp tục la liếm cậu chủ của nhà họ Thành là cậu.”
Bùi Thiểu Khuynh không nói dối.
Từng lời từng chữ đều là thật.
Hoàn toàn chính xác với suy nghĩ trong lòng của đám người bà Hác.
—Tất cả nghi vấn cuối cùng cũng được sáng tỏ.
Thoáng như xua tan mây mù, thấy lại mặt trời.
…Thì ra là như vậy.
Sau khi biết rõ toàn bộ ‘sự thật’, chỉ một thoáng, Thành Quyết đã hoàn toàn mất đi sự quan tâm và chấp niệm về chủ nhân còn lại của chiếc nhẫn.
Hắn vô cảm đặt di động trong tay xuống.
“Tôi biết rồi.” Thành Quyết lạnh nhạt nói: “Cảm ơn đã giải đáp.”
Nghe vậy, Bùi Thiểu Khuynh nhướng mày, lộ ra vẻ mặt dạt dào hứng thú: “Cậu không còn điều gì khác muốn hỏi nữa sao?”
“Không còn gì muốn hỏi.”
“Ồ? Vậy cậu không muốn biết thân phận của người đó?”
“Đã không còn quan trọng.”
“Thế à…” Bùi Thiểu Khuynh nhẹ nhàng gật đầu, nở một nụ cười nhạt, hạ giọng nói: “Hy vọng sau này cậu chủ Thành đừng hối hận.”
Bùi Thiểu Khuynh tất nhiên là biết hết tất cả, cũng biết sự thật chân chính.
Nhưng… Thành Quyết thật sự là quá suôn sẻ.
Thành tích ưu tú, xuất thân giàu có, người theo đuổi đông đảo… Thậm chí ngay cả đối tượng hẹn hò duy nhất của hắn cũng giống vậy, tôn sùng hắn như thần linh, thái độ hèn mọn giống hệt một con chó.
Ở trước mặt hắn, Thành Quyết vẫn luôn là dáng vẻ tỉnh táo thong dong, giống như dù trời có sập xuống cũng không khiến hắn xúc động mảy may.
Cho nên… Hắn thật sự rất muốn xem xem, bộ dáng khốn khổ vì tình, thậm chí là nổi điên sau này của Thành Quyết sẽ như thế nào.
Mặc dù Kiều Thượng Ngu luôn có thái độ hèn mọn như liếm chó khi ở trước mặt Thành Quyết, nhưng Beta thần kỳ này lại có quan niệm cực kỳ bảo thủ.
Một khi Thành Quyết kết hôn… Nếu không ngoài dự liệu, cho dù cậu có thích Thành Quyết thế nào đi nữa, đến khi đó cũng sẽ biết điều mà buông tay, tuyệt đối sẽ không còn sinh ra chút tâm tư không nên có với Thành Quyết.
Vừa tưởng tượng ra hình ảnh đó thôi mà đã khiến người ta cảm thấy thú vị muốn chết rồi.
===Hết chương 23===
Tác giả có lời muốn nói: Xin lỗi đã tính sai, chương sau chắc chắn sẽ kết hôn ORZ.
Bùi Thiểu Khuynh: Cứ thấy cuộc đời người ta suôn sẻ là tôi không chịu được.
Cá: Hảo bạn, góp thêm một cây đuốc vào hỏa táng tràng =)))))))