Quen biết với Bùi Thiểu Khuynh đã nhiều năm, Bùi Thiểu Khuynh thân là con trai trưởng của nhà họ Bùi, cũng là người nắm quyền tương lai của nhà họ Bùi, hắn sẽ không thể nào ngu xuẩn giống như thư ký của Thành Quyết, bị bà Hác uy hiếp mà nói láo.
Thành Quyết hiểu rất rõ tính nết của Bùi Thiểu Khuynh.
Bùi Thiểu Khuynh ghét nhất là bị người khác uy hiếp.
Cho dù bất kỳ ai cũng đều không thể uy hiếp được hắn.
Ngược lại.
Nếu có người dám cả gan uy hiếp người nắm quyền tương lai của nhà họ Bùi, ắt sẽ gặp phải sự trả thù đến từ Bùi Thiểu Khuynh.
Cho nên tối hôm qua Bùi Thiểu Khuynh ở trong phòng nói với hắn những lời đó, hắn không hề có chút nghi ngờ mảy may nào.
Hắn hoàn toàn tin tưởng.
Nhưng hắn đã quên mất một điều.
Cậu cả Bùi luôn cười cười nói nói trước mặt người khác này, thật ra có tính cách vô cùng tồi tệ.
Bùi Thiểu Khuynh đúng là không giống thư ký của hắn sẽ vì bị mẹ hắn uy hiếp mà trợn mắt nói láo…
Nhưng mà—
Tâm tính tồi tệ của hắn sẽ khiến hắn vì chuyện khác mà nói láo.
Ví dụ như.
—Muốn thấy Thành Quyết ăn một vố đau ở sự kiện nào đó.
Vố đau này sẽ không ảnh hưởng gì đến lợi ích của công ty nhà họ Thành, nhưng sẽ khiến bản thân Thành Quyết dính vào rắc rối không nhỏ.
Rắc rối này không lớn cũng không nhỏ, nhưng nếu liên tục kéo dài trong một khoảng thời gian thì sẽ khiến hắn không thể yên ổn nổi.
Thành Quyết đã hoàn toàn nhìn thấu mục đích của Bùi Thiểu Khuynh, hắn nhếch mép, đáy mắt lạnh tanh không có hề có ý cười.
Hắn cũng nên trả lại một chút ‘kinh hỉ’ cho đối phương.
Trong lòng Thành Quyết đã có suy tính thấu đáo, khi hắn đang suy xét nên tặng món quà kinh hỉ gì cho thằng bạn chí cốt của mình, bỗng tiếng chuông cửa của phòng tổng thống reo lên.
Tiếp đó, giọng nói của nhân viên ở ngoài cửa truyền vào.
“Thưa cậu Thành, thời gian không còn sớm, cậu nên xuống lầu ạ.”
Nghe thấy hai chữ xuống lầu, tâm tình của Thành Quyết lại vô cớ bắt đầu phiền não.
—Nhưng hắn tuyệt đối sẽ không từ hôn. =))))
Một khi hắn đã quyết định chuyện gì đều sẽ không bao giờ hối hận.
Cho dù bất kỳ chuyện nào khác đi nữa cũng sẽ như vậy.
Thành Quyết duỗi tay cầm áo khoác bên cạnh lên, lạnh lùng đứng dậy bước ra khỏi phòng.
…
Dưới lầu.
Sảnh tiệc nguy nga lộng lẫy, sáng ngời chói mắt.
Thành Quyết lạnh lùng đứng giữa bầu không khí náo nhiệt vui vẻ, âm thanh cười nói vang vọng khắp nơi.
Hắn đứng thẳng lưng, hai chân thon dài, môi mỏng mím chặt gần như trở thành một đường thẳng tắp.
Nhưng cho dù bộ dạng của hắn chụ ụ như vậy cũng không ngăn nổi vẻ tuấn mỹ xuất chúng của hắn.
Một ngày vui như hôn lễ, mà trên mặt Thành Quyết không hề có chút ý cười, lạnh lẽo như tảng băng khiến người khác không dám tới gần.
…
Một tiếng sau.
Hôn lễ mới chính thức bắt đầu.
Được cha mẹ cầm tay dẫn vào lễ đường, Bùi Giác hơi đỏ mặt, chầm chậm đi tới chỗ Thành Quyết.
Rất nhanh, cậu ta đã đi đến trước mặt Thành Quyết.
Cha Bùi và mẹ Bùi mỉm cười lui ra, sau đó đứng một bên ngắm nhìn khung cảnh hạnh phúc trước mặt.
Bên kia, cha Thành, bà Hác và Hác Kim Thiến cũng tươi cười dõi theo cảnh đẹp trước mắt.
Đám khách khứa bên dưới đều đồng loạt quay đầu nhìn về phía lễ đường.
Hai vị chú rể bước lên đài, MC lễ cưới mặc âu phục thẳng thớm mỉm cười nói với hai người: “Xin hỏi cậu cả Thành đây…”
Nhưng mà trước ánh mắt của mọi người, Thành Quyết lại lạnh lùng nói: “Những thứ lãng phí thời gian này thì không cần, trực tiếp bỏ qua.”
Giọng nói của MC lễ cưới bỗng chốc nghẹn lại.
Anh ta vô thức quay đầu nhìn sang chú rể Omega dễ thương động lòng người đứng bên cạnh.
Anh ta lên tiếng hỏi: “Vậy cậu Bùi…”
Bùi Giác tỏ vẻ ngượng ngùng, nói nhỏ: “Không phải nói phu xướng phu tùy sao? Tôi đều nghe anh ấy…”
Thấy Bùi Giác không có ý kiến gì, vì vậy MC chỉ có thể làm theo lời Thành Quyết, bỏ qua nghi thức tuyên thệ của hai chú rể.
MC lễ cưới cũng là lần đầu tiên gặp phải tình huống này, không khỏi lén lau mồ hôi.
“Vậy thì… Hai chú rể bắt đầu trao nhẫn cho nhau…”
Nghe vậy, Thành Quyết bỗng chốc lộ ra vẻ mặt mất kiên nhẫn.
“Tôi đã nói rồi, những thứ lãng phí thời gian cứ trực tiếp bỏ qua.”
“Ặc…” MC không biết phải nói thế nào, bối rối ra tín hiệu cầu cứu với nhân viên gần đó.
Trước vẻ mặt lạnh lùng vô cảm của Thành Quyết, không ai dám hó hé gì.
Sau khi các bước ‘rườm rà’ được lượt bỏ hết, quá trình diễn ra nghi thức lễ cưới chưa tới một tiếng đã kết thúc.
Sau khi kết thúc nghi thức kết hôn, Thành Quyết giống như hoàn thành xong nhiệm vụ, hắn quay người rời đi không chút do dự.
Thành Quyết lấy di động cũ trong túi ra, gõ mật khẩu vào giải khóa, sau đó nhanh chóng bấm vào danh bạ.
Tiếp theo.
Hắn vẫn chưa mất kiên nhẫn, gọi đến thêm lần nữa.
Bóng người đàn ông liên tục xuất hiện trong giấc mơ của hắn, giống như một lời báo trước;
Trái tim vô tình đập nhanh bất thường sáng nay, cùng với tâm trạng vô cớ phiền muộn rối bời khi trên đường đến nhà họ Bùi;
Nguyên nhân tất cả mọi người ngậm chặt miệng không nói với hắn, và lời nói dối của Bùi Thiểu Khuynh;
Cùng với chủ nhân của số điện thoại phủ nhận quan hệ, cự tuyệt bắt máy…
Cho tới bây giờ hắn không có thói quen đeo bám người khác.
Cũng không thích bị người khác bám dính không buông.
Nhưng hắn càng không thích cảm giác bị người lừa gạt trong khi bản thân hoàn toàn không hề hay biết chút gì.
Cùng với.
Thằng bạn chí cốt có cái nết tồi kia rốt cuộc có mục đích gì, hắn đều thật sự rất muốn biết.
Nhưng mà, sau khi bấm máy gọi, đáp lại hắn vẫn là giọng nữ máy móc phát ra lời nhắc nhở.
“Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi đã tắt máy, xin quý khách vui lòng gọi lại sau…”
Thành Quyết sầm mặt, tiếp tục kiên nhẫn bấm gọi lần nữa.
Nhưng kết quả vẫn như vậy.
Hắn bấm gọi khoảng chừng một tiếng đồng hồ, nhưng từ đầu tới cuối vẫn không có ai bắt máy.
Nhìn lời nhắc nhở pin yếu trên màn hình di động, lúc này Thành Quyết mới không thể không đặt di động xuống, không gọi tiếp nữa.
Và cả những số điện thoại của đối tác làm ăn các thứ, hắn chỉ cần dùng lại chiếc di động cũ này là được.
Như vậy, vị thư ký bị mẹ hắn uy hiếp kia, sau khi đã hết giá trị lợi dụng thì nên theo đó biến mất luôn.
Từ trước đến nay hắn rất ghét người khác nói dối hắn.
Sau khi hắn phát hiện thư ký đắc lực của mình nói dối nhưng lại không lập tức sa thải, nguyên nhân chính là vì giữ lại còn có chỗ dùng.
Mà bây giờ, kẻ đó đã hoàn toàn hết giá trị lợi dụng.
Nghi thức hôn lễ kết thúc, Thành Quyết nghĩ mình không cần thiết phải ở lại đây thêm nữa, hắn mặc nguyên bộ lễ phục rời khỏi sảnh tiệc, sau đó đến thẳng công ty.
…
Hai tiếng sau.
Sếp tổng đột nhiên đến công ty ngay trong ngày cưới, đám nhân viên ai nấy đều tỏ ra bất ngờ ngạc nhiên, không lâu sau đó, bọn họ lại bất ngờ tập hai biết được tin tức vị thư ký đắc lực đi theo sếp tổng nhiều năm bị sa thải.
Ngay sau đó, hạng mục hợp tác đã được bàn bạc tốt giữa công ty nhà họ Thành và công ty nhà họ Bùi cũng bất ngờ tập ba bị Thành Quyết kêu ngừng lại.
Không hề có chút báo trước nào, Thành Quyết bất thình lình ra chỉ thị kết thúc hợp đồng.
Tất cả mọi người đều bị bất ngờ, đầu óc mông lung, trên mặt đầy vẻ khó tin.
Nhà họ Thành và nhà họ Bùi kết thông gia với nhau, theo lẽ thường mà nói, những hạng mục hợp tác giữa hai công ty không phải là nên được ưu tiên hàng đầu sao?
Tại sao nói dừng là dừng?
Trước hành động bất ngờ của Thành Quyết, cha mẹ Bùi cùng với đám người bà Hác và cha Thành khi biết được tin tức thư ký bị sa thải đã là mấy tiếng sau.
Lúc này, bọn họ còn đang trong sảnh tiệc náo nhiệt tiếp đãi các khách mời. Sau khi biết được chuyện này, cha mẹ Bùi mang theo vẻ mặt nghiêm trọng đến trước mặt bà Hác và cha Thành: “Ông Thành, bà Hác, nguyên nhân con rể Thành đột nhiên kêu dừng hợp tác là….?”
Cha Thành mới về thành phố S chưa tới một ngày, nên không biết cụ thể nội dung hợp tác giữa hai nhà.
Có điều ông biết rõ Thành Quyết.
Ông biết Thành Quyết từ trước đến nay làm bất cứ chuyện gì đều có nguyên nhân của nó.
Một bên, bà Hác sốt ruột lấy di động ra gọi điện cho Thành Quyết, chuẩn bị hỏi tình hình cụ thể.
Nhưng đầu dây bên kia liên tục vang lên tiếng tút báo bận, không ai bắt máy.
Hồi lâu sau, bà Hác nhấc tay đỡ trán, nghiêm túc nói: “Chờ tối nay thằng bé trở về, tôi sẽ đi hỏi nó.”
…
Bên kia.
Đoàn nhạc tang diễn tấu kéo dài từ sáng sớm đến tận trưa.
Giữa trưa mười hai giờ đứng bóng, mặt trời lên cao chói chang, xe rồng đã được liên lạc từ sớm bắt đầu chầm chậm lái tới trước mặt Kiều Thượng Ngu.
Các nhân viên tang lễ nhanh nhẹn chuyên nghiệp khiêng quan tài lên xe, sau khi nhóm nhân viên hoàn tất công việc, Kiều Thượng Ngu và dì Từ cùng leo lên ngồi.
Thân xe rung rung chuẩn bị xuất phát.
Nhạc tang bây giờ mới dừng lại.
Xe rồng từ từ chở quan tài đến nơi hỏa táng.
Nơi hỏa táng nằm ở ngoại ô, cách khá xa trung tâm thành phố, xe rồng chạy khoảng hai giờ mới đến nơi.
Sau khi nhảy xuống xe, nhà tang lễ liền đập vào tầm mắt của Kiều Thượng Ngu.
Đây là lần đầu tiên cậu đến đây.
Nhà tang lễ được xây dựng rất lớn.
Vì nằm ở ngoại ô nên xung quanh toàn là cây cối um tùm.
Đặt trong khung cảnh nơi nơi đều là cây cối rậm rạp, như thể càng làm tăng thêm dáng vẻ u ám đáng sợ của nhà tang lễ, còn có nỗi tuyệt vọng vô hình không thể nhìn thấy.
Dì Từ đứng bên cạnh ngước nhìn nhà tang lễ, không khỏi tức cảnh sinh tình cúi đầu bật khóc.
Cô đưa tay lau nước mắt, thầm nấc nghẹn từng cơn.
Kiều Thượng Ngu lẳng lặng đứng tại chỗ, trên mặt không có bất kỳ cảm xúc nào.
Bọn họ đi theo nhóm nhân viên vào bên trong nhà tang lễ.
Sau khi quan tài được khiêng xuống xe, lập tức đưa thẳng đến lò hỏa táng.
Nhân viên cũng không cho hỏa táng ngay, mà là đi tới trước mặt Kiều Thượng Ngu và dì Từ, thấp giọng nói: “Còn ba phút nữa là bắt đầu tiến hành hỏa táng thi thể, bây giờ còn điều gì muốn nói với người đã khuất thì hãy nói nhanh đi.”
Nhân viên vừa nói xong, dì Từ rốt cuộc không kiềm lòng được, bật khóc nức nở ngay tại chỗ.
“Hu hu… Kiều Vận sao cậu lại ra đi như vậy? Không phải đã nói làm bạn tốt cả đời với mình sao?”
“Bánh ngọt tớ mới học làm xong cậu còn chưa nếm thử—”
“Rõ ràng cậu đã nói sẽ cùng mình đến thành phố A chơi—”
Dì Từ đau đớn khóc to, nước mắt rơi lã chã không ngớt.
Kiều Thượng Ngu đứng im lặng một bên.
Không nói một chữ.
Ba phút sau, đến giờ hỏa táng.
Nhóm nhân viên gập người 90 độ cúi chào với quan tài, sau đó lặng lẽ khiêng quan tài vào lò hỏa táng rồi đóng cửa lại.
Hai giờ sau, nhân viên ôm một hũ sứ nhỏ đi ra, bước tới trước mặt dì Từ và Kiều Thượng Ngu.
Nhân viên không nói lời nào.
Nhưng bên trong hũ sứ là gì, không cần nói cũng biết.
Kiều Thượng Ngu im lặng vươn tay ôm lấy hũ sứ vào lòng.
Dì Từ bên cạnh khóc lóc nhìn hũ sứ.
Cô khóc khàn cả giọng, mang theo nức nở nghẹn ngào: “Một người sống sờ sờ như vậy…. Chớp mắt liền biến thành một Hủ sứ nhỏ…”
Mấy phút sau, cậu nhàn nhạt lên tiếng: “Dì Từ, chúng ta đi thôi.”
Dì Từ chật vật lau nước mắt, chóp mũi của cô đỏ bừng, thút thít đáp lại.
Mang theo hũ sứ đựng tro cốt đi theo dưới sự hướng dẫn của nhân viên, bọn họ tới khu nghĩa trang sau lưng nhà tang lễ.
Bên trong khu nghĩa trang tràn ngập các bia mộ.
Trên mỗi bia mộ đều viết tên và ảnh của một người khác nhau.
Mười mấy phút sau, nhân viên dẫn họ tới trước một bia mộ.
Trên bia mộ có khắc hai chữ Kiều Vận.
Trước bia mộ là một cái hố nhỏ đã được đào sẵn, bên cạnh là một cái nắp xi măng tròn lồi.
Độ rộng và chiều sâu vừa đủ đặt một cái hũ tro cốt nhỏ vào.
Kiều Thượng Ngu lẳng lặng nhìn tên mẹ mình và di ảnh của bà được khảm trên bia mộ.
Cậu đứng im không nhúc nhích, cứ thế nhìn chăm chú hồi lâu.
Một lúc lâu sau, cậu mới chầm chậm ngồi xuống, nhẹ nhàng đặt hũ tro cốt vào hố đất.
Sau khi hũ tro cốt được đặt vào hố, nhân viên yên lặng nhấc miếng xi măng đậy kín miệng hố lại.
Dì Từ đau lòng nhìn bia mộ khóc thút thít.
Dì Từ vừa khóc vừa nói: “Sau này cậu nhớ phải thường xuyên vào trong mộng thăm mình nghe không? Nến không tớ sẽ nghỉ chơi với cậu đó!”
Kiều Thượng Ngu không nói gì.
Nửa tiếng sau, cậu rốt cuộclên tiếng, chậm rãi nói: “Dì Từ về trước đi, nơi này cách xa trung tâm thành phố, rất khó đón xe.”
Dì Từ nghe vậy liền muốn lên tiếng từ chối.
Chỉ nghe cậu nói tiếp: “Sau này có thời gian thì đến đây, con… Muốn tâm sự riêng với mẹ.”
Dì Từ im lặng.
Cô không phải là không phát hiện Kiều Thượng Ngu luôn im lặng suốt dọc đường tới đây.
Mặc dù Kiều Thượng Ngu không rơi một giọt nước mắt nào, nhưng như vậy mới thấy cậu đang phải kiềm nén cơn đau đớn khổ sở đến nhường nào.
Dì Từ im lặng mấy giây, sau đó lên tiếng dặn dò: “Đừng quên nguyện vọng của mẹ con, con nhất định phải sống cho thật tốt, tuyệt đối không được làm chuyện dại dột.”
Cậu dạ một tiếng, nhàn nhạt đáp lại: “Con biết rồi.”
Dì Từ không yên lòng nhìn cậu thêm một lúc, sau đó mới xoay người rời đi.
Sau khi dì Từ rời khỏi, ở đây chỉ còn lại mỗi mình Kiều Thượng Ngu.
Cậu lẳng lặng đứng trước bia mộ, vẫn không nói một lời nào.
Kiều Thượng Ngu cứ thế im lặng đứng trước bia mộ của mẹ mình cả một đêm dài.
Sáu giờ sáng hôm sau, bầu trời hửng sáng ở phía xa.
Ánh mặt trời xua tan màn đêm, tia sáng đầu tiên chiếu vào đỉnh đầu của cậu.
Kiều Thượng Ngu thảng thốt ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Một lát sau, cậu lại cúi đầu nhìn bia mộ.
Cậu không nói lời nào, thò tay vào túi lấy ra một gói thuốc lá.
Kiều Thượng Ngu mở gói thuốc lá, nét mặt vô cảm rút ra một điếu thuốc thơm.
Thưa mẹ, con đi đây.
Cậu mấp môi nói không ra tiếng.
Dứt lời, cậu lại tập tễnh xoay người đi ra một chỗ gần đó, vô cảm lấy ra bật lửa châm điếu thuốc.
===Hết chương 28===
Công kết hôn rồi, giờ đợi tới thụ kết hôn, máu chó mau tới đi~~~