Thành Quyết nghe Kiều Thượng Ngu nói đã quên, hơi khựng lại.
Có điều với thời gian khoảng hai tháng kể từ khi bọn họ gặp nhau trong bệnh viện, nói đã quên lần trước mình nói gì thì cũng hợp lý.
Đồng thời trong khoảng thời gian này, Thành Quyết cũng đã sớm quên mất Beta vô cớ xuất hiện trong phòng bệnh khi hắn tỉnh lại…
Nhưng trí nhớ của hắn luôn luôn không tệ.
Khoảnh khắc nhận ra Beta này, trong đầu hắn lập tức hiện ra vẻ mặt điềm đạm đáng yêu của Beta bị mẹ hắn cắt ngang không cho nói hết câu lúc ở trong bệnh viện.
“Quên?” Thành Quyết ngồi trong xe khoan thai nói: “Không sao, để tôi giúp cậu nhớ lại.”
Kiều Thượng Ngu bình tĩnh ngồi trong xe, thái độ tỉnh táo và ổn định.
Một bên.
Thành Quyết không nhanh không chậm nói rõ từng câu từng chữ.
“Câu thứ nhất, ‘Thành Quyết, chẳng lẽ anh đã quên—’”
“Câu thứ hai, ‘Bác Hác, bác đang nói gì vậy? Rõ ràng con là—’”
Thành Quyết thong thả nói xong, sau đó lạnh nhạt đưa ra nghi vấn của mình.
“Một, nguyên câu hoàn chỉnh của hai lời nói trên là gì?”
“Hai, tại sao cậu biết tôi, và biết mẹ tôi?”
Thành Quyết chất vấn vô cùng hùng hồn.
Vẻ mặt của Kiều Thượng Ngu vẫn điềm tĩnh, giọng điệu từ tốn nhẹ nhàng không vội vã.
Cậu thản nhiên giải đáp nghi vấn của Thành Quyết.
“Câu thứ nhất, ‘chẳng lẽ anh quên mất tôi là bạn của anh rồi sao’.”
“Câu thứ hai, ‘rõ ràng tôi là bạn của anh Thành’.”
“Cuối cùng, tôi là nhìn thấy ở trên ti vi.”
Kiều Thượng Ngu mặt không đỏ tim không đập nhanh ung dung trả lời câu hỏi.
Từ hai tháng trước, sau cái lần đầu tiên cậu bắt đầu nói dối ở trong bệnh viện, từ đó với cậu thì chuyện nói dối đã hoàn toàn không còn là gánh nặng trong lòng hay áp lực nữa.
Mà khi đó cậu giống như liếm chó, ngu xuẩn đi theo đối phương suốt năm năm, mỗi ngày hay thậm chí là đêm nào cũng mơ thấy khung cảnh kết hôn lãng mạn của hai người…
Năm năm, cuối cùng lại biến thành một chữ ‘bạn’ nhẹ bâng.
“Bạn?” Khi nghe thấy chữ này, ánh mắt của Thành Quyết trở nên quái lạ, bỗng chốc lộ ra nét mặt hoài nghi: “Nhưng tôi chưa bao giờ kết bạn với Beta.”
Thành Quyết vừa nói xong, Kiều Thượng Ngu lạnh nhạt ừ một tiếng, nói: “Cho nên khi đó tôi là nói láo.”
Thừa nhận một cách quả quyết thẳng thừng, không hề có chút che giấu nào.
Thành Quyết bị bất ngờ không báo trước, quay đầu nhìn cậu với vẻ mặt kinh dị.
Có lẽ là mấy ngày qua, thấy những ứng viên tới xin việc đa số toàn trợn mắt nói láo với hắn, thế nhưng thái độ thừa nhận nói láo một cách thẳng thừng của người trước mặt này, ở trong mắt Thành Quyết lại trở thành một góc trời khác biệt.
Thành Quyết thấy Kiều Thượng Ngu thẳng thắn thừa nhận lúc đó cậu là nói dối, trong lòng hắn thế mà không cảm thấy tức giận chút nào, trái lại còn nhìn cậu với ánh mắt quái lạ.
Nhưng.
Vẫn còn những vấn đề chưa giải quyết xong.
“Nói cách khác, lúc đó cậu xuất hiện trong phòng bệnh là muốn nói dối cậu là bạn của tôi?”
“Ừ.”
“Mục đích?”
Cậu im lặng một lúc, mới lên tiếng lần nữa.
“Lừa tiền.”
Ban đầu khi theo đuổi Thành Quyết, chính là vì không muốn bị Thành Quyết và người nhà của hắn cho rằng cậu là vì tiền nên mới chủ động theo đuổi Thành Quyết. Vì vậy trong năm năm đó, cậu không đòi hỏi một món quà nào từ Thành Quyết.
Ngay cả lễ tết cũng không.
Thậm chí là sinh nhật của cậu cũng không nốt.
Nhưng bây giờ, hai chữ lừa tiền lại nhẹ nhàng thốt ra từ miệng Kiều Thượng Ngu, như thể đây là mục đích ban đầu cậu theo đuổi Thành Quyết vậy.
“…Lừa tiền?” Thành Quyết nhíu mày.
“Ừ.” Kiều Thượng Ngu trả lời bâng quơ: “Tôi thiếu tiền.”
Những lời này đúng là không nói láo.
Bởi vì quần áo mà Kiều Thượng Ngu mặc hôm nay sặc mùi nghèo nàn.
Quần jean bị giặt đến bạc màu, đôi giầy dưới chân vừa sờn vừa cũ, áo thun cổ tròn trên người cũng vì giặt nhiều lần mà tróc gần hết hình in trên đó.
Thành Quyết miễn cưỡng tin điều này.
“Nhưng tôi nhớ khi đó, chuyện tôi bị mất trí nhớ không có ai biết cả.”
Thành Quyết chất vấn, ánh mắt của hắn đâm thẳng vào người Kiều Thượng Ngu, không chớp mắt nhìn chằm chằm mặt cậu, không muốn bỏ sót bất kỳ biểu tình nào.
Nhưng mà từ đầu đến cuối, vẻ mặt của Kiều Thượng Ngu không hề thay đổi.
Thản nhiên, ổn định.
Thật giống như những gì cậu nói ra đều là sự thật.
Trong xe, cậu hé miệng nói láo một cách điêu luyện.
“Vì tôi từng đọc tiểu thuyết giả tưởng, bên trong có viết nhân vật sau khi bị tai nạn xe cộ, khi tỉnh lại rất có thể sẽ mất trí nhớ, nên tôi đi thử một phen.”
Thành Quyết nghe câu trả lời của Kiều Thượng Ngu, hoàn toàn ngu người.
Khóe mắt của hắn giật giật, vẻ mặt nhăn nhúm lại.
“…Tiểu thuyết giả tưởng? Thử một phen?”
“Đúng vậy.” Kiều Thượng Ngu lạnh nhạt đáp: “Bởi vì tôi thật sự quá túng thiếu, mà anh Thành đây lại rất có tiền.”
Đáp án này vừa ly kỳ vừa quá magic.
Nhưng kỳ lạ chính là lại hợp lý hợp tình.
Suy luận hoàn toàn không kẽ hở.
Dẫu sao thế giới lớn như vậy, xuất hiện một người có đầu óc quái đản cũng không lấy làm lạ.
Thành Quyết im lặng hồi lâu, sau đó mới từ từ thoát khỏi câu trả lời khiến người ta khiếp sợ kia.
Hắn nhấc tay chầm chậm xoa nắn thái dương nhức nhối của mình.
“Vấn đề cuối cùng, còn có chỗ chưa giải thích xong.”
“Tôi nhớ lúc đầu, rõ ràng bên ngoài phòng bệnh có hai vệ sĩ đứng canh, cậu là làm thế nào vượt qua hai người họ xông vào phòng bệnh?”
Kiều Thượng Ngu lẳng lặng quay đầu nhìn ra ngoài cửa kính.
“Cưỡng ép xông vào.”
“Dù sao tôi thật sự quá thiếu tiền.”
Thành Quyết im lặng.
Tất cả nghi vấn đều đã được giải đáp.
Tất cả điểm mâu thuẫn đều được gỡ bỏ.
Mặc dù có một vài nguyên nhân thật sự quá ảo ma, nhưng các câu trả lời đều hợp lý không chỗ bắt bẻ, toàn bộ đều vừa khớp.
Nhưng vô hình.
Thành Quyết luôn cảm thấy có chỗ nào đó sai sai.
Nhưng hắn lại không biết sai chỗ nào.
Thành Quyết lại nhấc tay xoa huyệt thái dương đau nhức của mình, lần nữa hỏi ra nghi vấn.
“Tên của cậu.”
“Kiều Bất Quy.”
Kiều…?
Thành Quyết bỗng cảm thấy cái họ này hơi quen thuộc.
“Sinh nhật.”
“Ngày 7 tháng 2.”
Có lẽ vì xung quanh hắn có quá nhiều người nói dối, hai tay cũng đếm không hết, đặc biệt là từ ngày đầu tiên hắn tỉnh dậy trên giường bệnh và trở về nhà, mẹ hắn bắt đầu tiến hành sắp xếp lừa gạt hắn, cho nên dù Kiều Thượng Ngu trả lời dứt khoát không ấp úng, Thành Quyết vẫn là lạnh lùng vươn tay ra.
Kiều Thượng Ngu nghiêng mặt sang, nhìn Thành Quyết một cái thật sâu.
Cậu lặng lẽ thò vào túi lấy ra thẻ căn cước.
Thông tin trên thẻ căn cước hoàn toàn trùng khớp với những gì cậu nói.
Dù sao thẻ căn cước không phải giấy lộn muốn xóa muốn ghi thế nào cũng được, cho dù hắn có nghi ngờ những lời nói trong miệng của Kiều Thượng Ngu thế nào đi nữa, lúc này chỉ có thể tin tưởng.
Thành Quyết nhìn chằm chằm vào ngày tháng sinh nhật trên thẻ căn cước.
Hắn nhìn xoáy vào đó, rồi mang theo tâm tình quái dị dời mắt đi.
Hắn đang nghĩ gì vậy?
Sao vừa rồi hắn lại có cảm giác chắc nịch rằng Beta này đang nói dối, thật ra sinh nhật của cậu chính là mật khẩu điện thoại của hắn?
Thành Quyết với tâm tình phức tạp đưa trả lại thẻ căn cước.
Kiều Thượng Ngu yên tĩnh nhận lấy.
Nhận về thẻ căn cước của mình, cậu lạnh nhạt lên tiếng hỏi: “Anh Thành còn gì muốn hỏi nữa không?”
Thành Quyết đắn đo một chút, rốt cuộc vẫn không nhịn được gặng hỏi tiếp: “Giữa chúng ta, thật sự không hề có chút quan hệ nào?”
Kiều Thượng Ngu nhanh chóng đáp lại: “Không có.”
Nói xong, cậu lại bổ sung thêm một câu: “Một Beta nghèn kiết xác như tôi, dĩ nhiên cũng muốn cùng anh Thành đây có chút quan hệ.”
Nghe thấy câu trả lời dứt khoát của Kiều Thượng Ngu, Thành Quyết im lặng một lúc, ngay sau đó trong mắt hiện lên vẻ giễu cợt.
…Cũng phải.
Một Beta nghèn hèn như vậy, làm sao có thể có quan hệ gì với hắn chứ?
Mà hắn, lại đang nghĩ cái gì vậy?
Có điều trong lúc bất chợt, thân hình của hắn hơi khựng lại như nhớ đến gì đó.
Hắn quay đầu nghi ngờ nhìn Kiều Thượng Ngu.
“Khoan đã, giọng nói của cậu… Có hơi quen, hình như tôi đã nghe qua ở đâu rồi thì phải.” Nhưng hắn lại không nhớ nổi rốt cuộc đã nghe ở đâu.
“Ừ, đúng là đã nghe qua.” Kiều Thượng Ngu dứt khoát thừa nhận.
Nghe thấy câu trả lời của Kiều Thượng Ngu, ánh mắt của Thành Quyết hơi thay đổi.
Dưới tầm mắt sắc bén của Thành Quyết, cậu lạnh nhạt đáp: “Vào ngày anh Thành tỉnh lại trong bệnh viện, đã nghe qua.”
Thành Quyết im lặng.
A.
Đúng rồi, sao hắn có thể quên được, đúng là ngày đó hắn đã nghe thấy giọng nói của Beta này.
Khó trách cảm thấy quen quen.
Thành Quyết dời tầm mắt đi, cất giọng nói hời hợt lạnh lùng: “Đa tạ cậu Beta này đã hợp tác, cậu có thể xuống xe.”
Kiều Thượng Ngu lập tức đẩy cửa, bước chân xuống xe.
Sau khi Kiều Thượng Ngu xuống xe rời đi, trong xe, Thành Quyết vẫn còn nhiều khúc mắc trong lòng đưa mắt dõi theo bóng lưng của Kiều Thượng Ngu, không nhịn được lại lấy điện thoại cũ trong túi ra.
Thông thạo gõ mật khẩu giải khóa, Thành Quyết bấm vào mục album.
Trong album chỉ có một bức ảnh.
Là bức ảnh của người đàn ông không rõ là Omega hay Beta.
Hắn giơ điện thoại lên so sánh với bóng lưng của Kiều Thượng Ngu.
Mặc dù đúng là có một, hai phần tương tự… Nhưng còn lại hoàn toàn khác biệt.
Người đàn ông trong bức ảnh dù chỉ để lại một bóng lưng, nhưng tỏa ra khí chất hiền lành dịu dàng.
Mà Beta ngoài cửa xe kia, toàn thân bao trùm trong sự phiền muộn và lạnh lẽo, mang theo chút chán nản và bất cần đời.
Hoàn toàn là hai người khác nhau.
—Là hắn nghĩ nhiều.
Thành Quyết vô cảm đặt điện thoại xuống.
Hơn nữa, hắn sao có thể yêu đương với một Beta, thậm chí là sống chung rồi tiến tới hôn nhân? Hắn không tài nào tưởng tượng ra nổi khung cảnh đó.
Cửa xe đóng lại, chiếc xe màu đen sang trọng nhanh chóng khởi động chạy khỏi tầm mắt của Kiều Thượng Ngu.
Cậu đứng bên lề đường im lặng nhìn chiếc xe rời đi, sau đó vô cùng bình tĩnh móc gói thuốc lá trong túi ra, châm một điếu cho mình.
Khói thuốc mịt mờ lượn lờ, dưới làn khói nicotin gay mũi, cậu chầm chậm phả ra một luồng khói.
Điếu thuốc cháy hết, Kiều Thượng Ngu đơ mặt ném tàn thuốc vào thùng rác bên cạnh.
===Hết chương 31===