Trong phòng hội chẩn.
Một nhóm bác sĩ chuyên môn đang ngồi dưới đài.
Trước mặt là màn hình chiếu, đang chiếu ảnh cắt lớp não bộ của Thành Quyết sau khi bị tai nạn giao thông.
Lúc này người đứng trên đài là bác sĩ trưởng khoa tuổi đã cao của bệnh viện.
“Theo như những phương pháp chữa trị trước đây, một là bằng thuốc, hai là bằng ngoại vật tác động, ba là bằng trị liệu tâm lý.”
“Phương pháp đầu tiên hẳn là không cần giải thích nhiều.”
“Phương pháp thứ hai… Ngài Thành có thể tiếp xúc các đồ vật, hoặc thường xuyên đi tới những địa điểm gợi cảm giác quen thuộc, qua một thời gian dài, nói không chừng trong đầu sẽ dần hiện lên một chút trí nhớ tương quan.”
“Phương pháp thứ ba là nhờ vào lời dẫn dắt khơi gợi của bác sĩ tâm lý, thúc giục đào ra những kí ức bị chôn sâu trong đầu.”
Trưởng khoa đứng trên đài nói nước miếng tung bay.
Thành Quyết ngồi bên dưới đài, chỉ muốn biết một chuyện.
“Vậy cụ thể là khi nào tôi mới khôi phục lại trí nhớ?”
Trên đài, trưởng khoa tuổi cao lập tức ngừng nói.
Ông bác với mái tóc hoa râm bỗng chốc lộ ra vẻ mặt khó xử.
“Xin lỗi ngài Thành… Chuyện này… Bệnh viện chúng tôi không thể nói trước.”
“Một tháng?”
“…” Không ai dám trả lời.
“Hai tháng?”
“…” Vẫn im re không có ai lên tiếng.
Tâm trạng của Thành Quyết hơi nóng nảy.
“Nửa năm?”
“…”
“Rốt cuộc là cần bao lâu? Đừng nói với tôi ít nhất là ba năm?”
Nghe vậy, một bác sĩ chuyên môn ngồi bên cạnh Thành Quyết bỗng ngập ngừng lên tiếng.
“Chúng tôi… Sẽ cố gắng giúp ngài nhanh chóng phục hồi trí nhớ, nhưng còn về việc phải mất bao lâu… Thì…”
Anh ta không dám nói nửa câu còn lại.
Nhưng không cần nói cũng biết.
Thành Quyết im lặng.
Lúc này, bác sĩ phó khoa bèn lên tiếng nói: “Ngài Thành, người mà ngài đã quên… Rất quan trọng với ngài sao?”
Nghe vậy, Thành Quyết nhếch mép, lộ ra vẻ mặt trào phúng.
“Tôi cũng muốn biết, người đó quan trọng với tôi bao nhiêu, trong khi tất cả mọi người xung quanh tôi đều đang nói láo.”
Cắt cảnh.
Sau khi kết thúc buổi hội chẩn, Thành Quyết còn không quên thư ký đang đứng đợi mình ở bên ngoài, hắn đứng dậy rời khỏi phòng đầu tiên.
Nhưng ngoài dự đoán, bên ngoài phòng không có một bóng người.
Hoàn toàn không thấy bóng dáng của thư ký đâu.
Thành Quyết đứng bên ngoài phòng, đôi mắt hơi híp lại, sự nghi ngờ trào dâng trong lòng.
Đồng thời bên chỗ khác.
Sau khi xác định Thành Quyết vào trong phòng hội chẩn sẽ không ra ngay, Kiều Bất Quy đứng bên ngoài nhìn chằm chằm cửa phòng một hồi, sau đó dứt khoát xoay người xuống lầu ra khỏi bệnh viện.
Bên ngoài bệnh viện có một buồng điện thoại công cộng.
Kiều Bất Quy đứng bên trong, một tay cầm điếu thuốc, một tay cầm ống nghe.
Cậu lại gọi điện cho bà Hác.
Lần này bà Hác bắt máy rất nhanh, chỉ sau hai tiếng tút là đã nhận điện thoại rồi.
“Lần này là chuyện gì nữa?” Giống như đã sớm biết được dãy số lạ này là của Kiều Bất Quy gọi đến, bà Hác lập tức hỏi thẳng vào vấn đề.
“Sếp Thành đang ở bệnh viện.”
“Con tôi bị bệnh? Bệnh gì? Có nghiêm trọng không?” Bà Hác theo bản năng gặng hỏi.
“Không.” Cậu phủ nhận.
“Chứ là gì?”
“Ngài Thành muốn khôi phục trí nhớ.”
Đầu dây bên kia, bà Hác im bặt không nói gì.
Một lát sau.
Bà ta mới lên tiếng nói.
“Gần đây đã xảy ra chuyện gì?”
“Tôi không biết.” Kiều Bất Quy trầm giọng đáp: “Bởi vậy tôi mới gọi điện hỏi bà.”
Bà Hác lại im lặng.
Đã lâu rồi bà ta chưa gặp Thành Quyết, dạo này Thành Quyết làm gì, ngay cả đối phương còn không biết thì bà ta biết thế quái nào được.
Chỉ có một khả năng.
…Đây là Thành Quyết tự mình làm ra quyết định.
“Thật đáng tiếc, cậu hỏi sai người rồi, tôi cũng không biết.” Bà Hác lạnh lùng nói, sau đó đổi giọng điệu: “Cho nên, mục đích cuộc gọi này là gì?”
“Bà không lo sao?” Kiều Bất Quy ngậm thuốc lá, lên tiếng hỏi: “Nếu sếp Thành thật sự khôi phục trí nhớ.”
“Không cần lo lắng.” Bà Hác không thèm đếm xỉa nói: “Lúc trước tôi cố gắng xóa sạch tất cả dấu vết của cậu, là để không muốn sau khi Thành Quyết nhớ lại cậu, cho cậu cơ hội đeo bám nó thêm lần nữa. Nhưng xem ra với tình trạng hiện tại… Hiển nhiên không cần phải lo lắng chuyện đó nữa, bây giờ mà cậu và Thành Quyết có cởi sạch lên giường, chỉ sợ nó sẽ không nói lời nào mặc quần áo vào rồi bỏ đi. Còn về chuyện khôi phục trí nhớ… Cho dù nó nhớ lại thì sao? Nó cũng đâu có thích cậu, lúc trước đồng ý quen cậu là vì thấy cậu đáng thương mà thôi. Bây giờ nó đã kết hôn với Bùi Giác, có một Omega trội xinh đẹp như Bùi Giác ở bên, độ pheromone xứng đôi cao đến 99%. Chẳng lẽ nó sẽ đặc biệt vì cậu mà ly dị với Bùi Giác?”
Kiều Bất Quy cầm ống nghe, im lặng chốc lát.
Một lát sau, cậu rút tàn thuốc ngậm trong miệng ra.
Kiều Bất Quy: “Bà nói đúng, là tôi quá nhạy cảm.”
Nói xong liền cúp máy.
Kiều Bất Quy đứng trong buồng điện thoại hút thêm hai điếu nữa.
Đúng vậy.
Thành Quyết không thích cậu, cho dù hắn nhớ lại… Thì sao chứ?
Kiều Bất Quy thử tưởng tượng ra cảnh tượng đó.
Nếu Thành Quyết thật sự khôi phục trí nhớ… E là sẽ cảm thấy cậu biết thân biết phận.
Không còn tự mình đa tình, dây dưa đeo bám như trong dĩ vãng nữa… Thành Quyết sẽ cảm thấy hài lòng rất nhiều.
Kiều Bất Quy không khỏi hừ cười châm chọc bản thân, sau đó ném tàn thuốc vào thùng rác gần đó.
Sau khi quay về bệnh viện, chỉ thấy Thành Quyết đứng bên ngoài phòng hội chẩn với cái mặt lạnh tanh, không biết đã đợi Kiều Bất Quy bao lâu.
Chờ tới khi bóng dáng của Kiều Bất Quy xuất hiện, hắn không nhịn được lên tiếng chất vấn: “Đi đâu?”
Kiều Bất Quy: “Hút thuốc.”
Những lời này đúng là không phải nói dối.
Thành Quyết ngửi thấy mùi thuốc nồng nặc trên người thư ký, lòng nghi ngờ vừa rồi nháy mắt xẹp xuống.
Hắn hơi nhíu mày, nhìn Kiều Bất Quy.
“Thuốc lá có hại cho sức khỏe.”
“Ừ.” Kiều Bất Quy bình tĩnh nói: “Tôi không cần sức khỏe.”
“…”
Thành Quyết tức thở.
“Beta như cậu… Tôi là lần đầu tiên gặp được đấy.”
Kiều Bất Quy nhạt nhẽo ồ một tiếng.
“Vậy anh đã gặp được.”
“…”
Thành Quyết không nói nữa, sầm mặt nhấc chân rời đi.
Bên kia.
Bùi Giác nhớ lại hình dáng của Kiều Bất Quy, mặc dù đối phương ít nói và lạnh lùng, nhưng Bùi Giác không hiểu tại sao càng nghĩ càng cảm thấy thư ký mới này của anh Thành chắc chắn là một người tâm cơ rất nặng, là tiểu bích chi quyến rũ anh Thành của cậu ta.
Bùi Giác càng nghĩ càng buồn rầu, càng nghĩ càng tủi thân, cuối cùng mất ngủ cả đêm.
Vì vậy ban ngày, cậu ta không thể chịu đựng được, đành phải gọi điện cho mẹ mình.
Mẹ Bùi thấy con trai cưng của mình gọi đến, lập tức nghe máy.
“A lô? Giác Giác hả con? Làm sao rồi?”
“Mẹ ơi…” Bùi Giác nghe thấy giọng nói của mẹ mình, lúc này không nhịn được rớt nước mắt lã chã: “Bên cạnh anh Thành… Có một thư ký mới! Là Beta!”
Mẹ Bùi sửng sốt, không ngờ con trai cưng của bà gọi điện đến chỉ vì chuyện này.
“Hả? Không phải là chuyện tốt sao? Con khóc cái gì?”
“Nhưng… Nhưng con cảm thấy Beta đó chắc chắn sẽ dụ dỗ anh Thành!” Bùi Giác tức tối bất bình nói.
Mẹ Bùi nhấc tay che mặt, không khỏi tức cười.
“Con nói một Beta làm thế nào dụ dỗ được Thành Quyết hả, mà hắn đã làm chưa? Con bắt tại trận?”
Nghe mẹ Bùi nói vậy, Bùi Giác bỗng giảm âm lượng xuống, nói lí nhí: “Vẫn chưa phát hiện…”
“Vậy con lo lắng cái gì hả Giác Giác?” Mẹ Bùi cười nói.
“Nhưng… Nhưng anh Thành ưu tú như vậy, cứ xem như bây giờ hắn chưa đi quyến rũ anh Thành, nhưng chắc chắn sau này sẽ làm vậy!” Bùi Giác nói bằng giọng khẳng định.
Mẹ Bùi nghe những lời tức giận của con trai cưng của mình nói ra, không khỏi bị chọc bật cười thành tiếng.
Bà vừa cười ngặt nghẽo vừa lau nước mắt.
“Ha ha, Giác Giác con đáng yêu quá à…” Mẹ Bùi cười nói, rồi hỏi: “Beta đó trông đẹp không?”
“Xấu muốn chết.” Bùi Giác trả lời một cách quả quyết.
“Thế à.” Mẹ Bùi cười khẽ, nói: “Mà cho dù hắn đẹp thật thì sao, có thể hơn hẳn con à? Con nên nhớ con là một Omega trội, Beta có xinh đẹp thì làm được gì? Hắn có tuyến thể không? Có pheromone không? Hắn có gia thế có giàu sang như nhà họ Bùi chúng ta không?”
“À… Đúng ha…”
“Hắn không bằng con ở tất cả mọi mặt, Giác Giác à, con lo lắng làm gì?”
“Mẹ nói đúng!”
Bùi Giác có lòng tin.
Sau khi giải được khúc mắc trong lòng, Bùi Giác vui vẻ cúp máy.
Bùi Giác chăm chú nhìn công thức nấu ăn trước mặt, biểu cảm bỗng chốc trở nên sầu khổ.
Aiz… Học nấu ăn khó quá đi…
…
Buổi tối.
Sau khi Bùi Thiểu Khuynh từ công ty về nhà, mẹ Bùi vô cùng vui vẻ nói chuyện hồi sáng cho đứa con trai lớn của mình.
Nghe mẹ Bùi kể xong, Bùi Thiểu Khuynh nhíu mày, trên mặt tỏ ra vi diệu.
Thư ký mới của Thành Quyết là một Beta?
Nếu những lời này không phải thốt ra từ miệng mẹ của hắn, thì hắn còn lâu mới tin.
Thành Quyết mất đi trí nhớ của năm năm trước.
Nói cách khác, Thành Quyết của bây giờ lẽ ra phải cực kỳ chán ghét Beta mới đúng.
Nhưng sao hắn lại để cho một Beta làm thư ký của mình?
Bùi Thiểu Khuynh càng nghĩ càng thấy kì quái, trong lòng theo đó dần dần hình thành một đáp án vừa huyền diệu vừa ly kỳ.
Không biết là—
Đáp án này thật sự rất thú vị.
Thú vị đến mức sau khi Bùi Thiểu Khuynh về phòng, không kịp cởi áo khoác tây trang trên người liền móc di động trong túi ra, gọi cho thằng bạn thân chí cốt của mình.
Tút.
Kết quả điện thoại bị cúp máy.
Bùi Thiểu Khuynh kiên nhẫn gọi tới lần nữa.
Sau hai lần dập máy, cuối cùng Thành Quyết chịu không nổi miễn cưỡng bắt máy.
“Nói.”
Bùi Thiểu Khuynh híp mắt mỉm cười.
“Mời cậu ăn cơm.”
Bùi Thiểu Khuynh vừa nói ra, Alpha ở bên kia liền cười lạnh một tiếng, sau đó cúp điện thoại cái rụp không chút do dự.
Tiếp đó, sau hai-ba lần bấm nút cúp máy, cuối cùng Thành Quyết mới chịu nghe máy.
Lần này bắt máy, giọng nói của Thành Quyết còn lạnh lẽo hơn hồi nãy.
“Bùi Thiểu Khuynh, trông cậu có vẻ rất rảnh rỗi.”
“Nào có, tôi đây bề bộn nhiều việc.” Bùi Thiểu Khuynh khẽ mỉm cười: “Chỉ là tôi cảm thấy bạn bè chúng ta đã lâu rồi không tụ hội, nên định mời cậu cả Thành đây một bữa cơm, ôn chuyện một chút.”
“…”
Bùi Thiểu Khuynh lắng nghe, hình như Alpha ở đầu dây bên kia lại cười lạnh một tiếng.
Khi đối phương chuẩn bị vô tình dập máy lần nữa, Bùi Thiểu Khuynh nhanh chóng lên tiếng.
“Không phải cậu rất muốn biết người đó là ai sao?”
“…” Thành Quyết hơi khựng lại, sau đó lạnh lùng nói: “Bùi Thiểu Khuynh, cậu nghĩ tôi sẽ tin cậu lần nữa?”
“Mặc dù tôi sẽ không nói cho cậu biết người đó cụ thể là ai, nhưng tôi có thể nói cho cậu biết những chuyện liên quan đến người kia.” Bùi Thiểu Khuynh cố gắng dụ dỗ: “Còn về phần cậu cả Thành có chịu tin không… Hoàn toàn phụ thuộc vào quyết định của cậu.”
“…”
“Thế nào?”
“Thời gian.”
Bùi Thiểu Khuynh cầm điện thoại, cười thầm một tiếng.
“Chín giờ tối mai, ở nhà hàng mới khai trương trên đường xx.”
“Có thể.”
Thành Quyết đáp lại, chuẩn bị cúp máy,
Nhưng Bùi Thiểu Khuynh lại nói thêm.
“Khoan đã.”
“…” Thành Quyết không vui nói: “Bùi Thiểu Khuynh, tối nay cậu nói đúng nhiều.”
“Một chuyện nhỏ nữa thôi, sẽ không làm tốn nhiều thời gian của cậu cả Thành đâu.”
“Chuyện gì.”
“Cũng không có gì.” Bùi Thiểu Khuynh bâng quơ nói: “Chỉ là muốn cậu cả Thành dẫn theo thư ký mới của mình.”
“Dẫn cậu ta theo làm gì?” Thành Quyết nhíu mày lấy làm lạ.
“Đương nhiên… Là muốn gặp mặt.” Bùi Thiểu Khuynh thờ ơ nói: “Nghe nói thư ký mới của cậu là một Beta, nói thế nào cũng phải gặp mặt một lần, xem bộ dạng trông ra sao mới được.”
Thành Quyết nghe Bùi Thiểu Khuynh nói lí do, không khỏi hừ một tiếng tỏ vẻ chê bai.
Hắn sầm mặt, quả quyết cúp máy.
Chín giờ tối hôm sau, Thành Quyết dẫn theo Kiều Bất Quy đến chỗ hẹn.
Bên trong xe, Thành Quyết đột nhiên hỏi: “Quan hệ giữa cậu và Bùi Thiểu Khuynh là như thế nào?”
Kiều Bất Quy bỗng run nhẹ, sau đó lập tức bình tĩnh hỏi lại: “Bùi Thiểu Khuynh là ai?”
Nghe Kiều Bất Quy hỏi lại như vậy, Thành Quyết mới thôi hoài nghi.
Nếu vị thư ký mới này của hắn mà trả lời có quan hệ, ngược lại chứng minh đối phương và Bùi Thiểu Khuynh có quen biết nhau.
Bởi vì nếu thật sự không có quan hệ thì tất nhiên sẽ tỏ ra không biết Bùi Thiểu Khuynh là ai.
Sau khi Thành Quyết từ bỏ nghi ngờ, không nói thêm gì nữa.
Bỗng chốc trong xe trở nên cực kỳ yên tĩnh.
Có lẽ là vì quá yên tĩnh, Thành Quyết liếc mắt nhìn nửa bên mặt bình thản của Kiều Bất Quy, bỗng thuận miệng hỏi: “Thư ký Kiều đã yêu bao giờ chưa?”
Thành Quyết cứ nghĩ thư ký mới của hắn sẽ phủ nhận.
Bởi vì nhìn kiểu gì đi nữa cũng thấy vị thư ký mới này của hắn không giống như có hứng thú với yêu đương.
Nhưng mà ai nào ngờ.
Kiều Bất Quy nghiêng mặt sang, đưa mắt nhìn khung cảnh ngoài xe, lên tiếng đáp có.
Sau đó cậu lại bổ sung thêm.
“Yêu đơn phương.”
Nghe Kiều Bất Quy nói vậy, Thành Quyết hiếm khi cảm thấy tò mò.
“Yêu đơn phương là sao?” Thành Quyết truy hỏi.
Kiều Bất Quy lời ít ý nhiều: “Tự mình đa tình.”
Thành Quyết ngớ người, quay đầu nhìn Kiều Bất Quy với ánh mắt kinh ngạc: “Nói cách khác… Là cậu đơn phương theo đuổi và thích người ta?”
“Ừ.”
“Ồ? Nhưng thư ký Kiều trông không giống người sẽ chủ động theo đuổi ai đó.” Lòng hiếu kỳ của Thành Quyết càng lớn thêm: “Người đó là ai?”
Kiều Bất Quy im lặng trước câu hỏi này của Thành Quyết.
Cậu vô cảm nói: “Không liên quan đến sếp Thành.”
Thành Quyết sớm đã quen với sự lạnh lùng của Kiều Bất Quy.
Và cùng không bất ngờ mấy với câu trả lời của cậu.
Thấy Kiều Bất Quy không muốn nói ra thân phận của người kia, thoáng chốc, tâm tình tò mò và muốn tìm tòi nghiên cứu của Thành Quyết trở nên sâu đậm.
Có điều, lúc này đã đến chỗ hẹn.
Thành Quyết là người đầu tiên đẩy cửa bước xuống.
Sau khi xuống xe, Thành Quyết vừa ngẩng đầu liền thấp thoáng thấy Bùi Thiểu Khuynh cùng với thư ký của hắn đang kiên nhẫn đứng chờ bên ngoài nhà hàng.
Trong nháy mắt, vẻ mặt của Thành Quyết trở nên nhăn nhó quái lạ.
Bởi vì Bùi Thiểu Khuynh không phải loại người kiên nhẫn đứng chờ bên ngoài nhà hàng.
Trừ khi… Hắn có mục đích khác.
Nhác thấy Thành Quyết, Bùi Thiểu Khuynh trong bộ tây trang trắng tinh khôi tựa như một vị công tử quý tộc, mỉm cười đi tới nghênh đón.
Khóe môi của hắn nhếch cao, cười híp mắt chào hỏi với Thành Quyết.
“Sếp Thành, đã lâu không gặp.” Nói xong, tầm mắt nóng lòng của hắn liếc nhìn phía sau lưng Thành Quyết: “Thư ký mới của sếp Thành đâu?”
Đến lúc này Thành Quyết mới nhận ra mục đích của đối phương.
Là nhằm vào thư ký mới của hắn.
Bùi Thiểu Khuynh muốn gặp thư ký mới của hắn để làm gì?
Trong khi Thành Quyết đang nhíu mày suy nghĩ, đồng thời, Kiều Bất Quy đã đẩy cửa bước xuống theo.
Bùi Thiểu Khuynh thấy bóng dáng của Kiều Bất Quy cách đó không xa, lập tức một bên lông mày khẽ nhướng lên, lộ ra vẻ mặt dồi dào hứng thú.
Quả nhiên là vậy.
Đúng là… Rất thú vị.
Bùi Thiểu Khuynh cười khẽ một tiếng, ưu nhã bước tới đưa tay ra với Kiều Bất Quy.
“Đã lâu không gặp.”
Kiều Bất Quy thầm giật mình trong lòng.
Đúng như dự đoán.
Thành Quyết đứng một bên nghe Bùi Thiểu Khuynh nói đã lâu không gặp với Kiều Bất Quy, lập tức ánh mắt của hắn thay đổi.
“Đã lâu không gặp?” Ánh mắt của Thành Quyết bỗng chốc tựa như thanh kiếm sắc bén đâm thẳng về phía Kiều Bất Quy: “Nhưng lúc nãy ở trên xe cậu đã nói với tôi, cậu không quen biết hắn?”
“Không đâu, sao có thể không biết nhau chứ?” Bùi Thiểu Khuynh cười khẽ một tiếng, trong mắt lộ rõ vẻ trào phúng và hài hước.
Kiều Bất Quy chầm chậm quay đầu nhìn sang Bùi Thiểu Khuynh đang kiên nhẫn chờ cậu trả lời.
Lúc lên đại học, cậu ở trong trường từng nghe không ít lời đồn về cậu ấm Bùi Thiểu Khuynh này, mặc dù nhìn hắn bên ngoài cười cười nói nói vui vẻ, nhưng tính cách lại cực kỳ ác liệt.
Bùi Thiểu Khuynh lấy việc trêu đùa người khác làm thú vui.
Hắn thích nhất là nhìn đối phương tỏ ra lúng túng khó xử ở trước mặt hắn.
Bởi vậy Thành Quyết mới không để cậu và Bùi Thiểu Khuynh gặp nhau.
Cho nên từ trước đến nay cậu chưa từng giáp mặt với Bùi Thiểu Khuynh lần nào.
Đến hôm nay, khi chân chính tiếp xúc, cậu mới biết được cái nết tồi tệ của Bùi Thiểu Khuynh.
Bùi Thiểu Khuynh còn đang chờ được thấy dáng vẻ bối rối khó xử của Kiều Bất Quy.
Nhưng hắn hoàn toàn không biết.
Đối với Kiều Bất Quy của hiện tại, việc nói láo dễ như ăn cơm.
Không cần chớp mắt, hạ bút thành văn.
Kiều Bất Quy im lặng nhìn Bùi Thiểu Khuynh chốc lát, sau đó lạnh nhạt thong thả lên tiếng.
Cậu ừ một tiếng, thừa nhận một cách hời hợt: “Đúng là có quen biết.”
Ánh mắt của Thành Quyết lập tức trở nên rét lạnh.
Giọng nói của hắn vừa nặng nề vừa âm lãnh.
“Cho nên, lúc nãy là cậu nói láo.”
“Ừ.” Kiều Bất Quy lại dửng dưng đáp lời.
“Tôi nhớ vào ngày nhận chức đã nói rõ ràng với cậu, tôi ghét nhất là có người nói dối tôi.”
Bùi Thiểu Khuynh đứng một bên xem kịch.
Hắn giống như tìm được một vở kịch hay ho, cảm thấy cực kỳ hứng thú.
Đợi Thành Quyết nói xong, Kiều Bất Quy vẫn tiếp tục thờ ơ ném ra một câu nặng ký.
“Bởi vì anh ta là bạn trai cũ của tôi.”
Thành Quyết đang nổi giận đùng đùng lập tức hóa đá.
Hắn nhìn thư ký nhà mình với ánh mắt kinh ngạc sững sờ, sau đó lấy làm quái dị liếc sang Bùi Thiểu Khuynh bên cạnh.
Thành Quyết: “…Cái gì? Bạn trai cũ?”
Bùi Thiểu Khuynh vốn đứng một bên xem trò vui, không khỏi ngu người ra.
Hắn xoay cái cổ cứng đờ vì sốc của mình nhìn sang Kiều Bất Quy, hay là nói Kiều Thượng Ngu.
Bùi Thiểu Khuynh: “…?”
Bùi Thiểu Khuynh: “Cậu… Lặp lại lần nữa, vừa rồi tôi nghe chưa được rõ.”
===Hết chương 38===
Cá: Định đứng ngoài xem trò vui à, mơ đê.