Dưới ánh mắt vô tình của Thành Quyết, Bùi Giác mang theo khóe mắt đỏ hoe chạy về phòng.
Sáng sớm hôm sau, Thành Quyết liên lạc với tài xế nhà họ Bùi, để nhà họ Bùi đến đón Bùi Giác về.
Trong phòng sách của Thành Quyết có rất nhiều tài liệu quan trọng, nếu mang theo đống tài liệu này chuyển sang chỗ ở khác thì không phải là chuyện dễ dàng gì.
Lỡ như đánh rơi trên đường vận chuyển thì mất nhiều hơn được.
Cho nên để tài xế của nhà họ Bùi tới đón Bùi Giác đi là biện pháp ổn thỏa nhất và bớt chuyện nhất.
Thành Quyết còn đang làm việc, hơn nữa kỳ nhạy cảm lại sắp đến, cộng thêm chuyện xảy ra vào tối qua, nên càng khiến Thành Quyết không muốn ở chung một mái nhà với Bùi Giác thêm một giây nào nữa.
Pheromone hương quýt ngọt ngấy của Bùi Giác khiến hắn không ưa nổi.
Độ pheromone xứng đôi 99%?
Chỉ là một chuyện cười hoang đường.
Bởi vì công việc bận rộn cùng với kỳ nhạy cảm sắp đến, sau khi gọi điện cho tài xế của nhà họ Bùi xong, Thành Quyết liền quay đầu xe đến công ty.
Xử lý xong xuôi các công việc buổi sáng thì đã đến giờ nghỉ trưa, Thành Quyết đi ra khỏi văn phòng.
Vẻ mặt của hắn rất lạnh lùng, môi mím chặt thành đường thẳng tắp.
Thành Quyết đi nhanh đến chỗ làm việc của Kiều Bất Quy.
Khi đi ngang qua cậu, hắn lạnh nhạt phun ra ba chữ.
“Đến bệnh viện.”
Kiều Bất Quy im lặng để công việc trong tay xuống, nhấc chân đuổi theo.
…
Trên đường đến bệnh viện, Thành Quyết cầm điện thoại lướt xem gì đó, không nói lời nào.
Kiều Bất Quy im lặng ngồi bên cạnh Thành Quyết, dáng vẻ sừng sững bất động, ánh mắt tuyệt đối không liếc nhìn người kế bên.
Cậu nhìn chăm chăm phía trước, không nói gì.
Bên trong xe cực kỳ yên tĩnh.
Thành Quyết lẳng lặng nhìn chăm chú vào tấm hình duy nhất trong điện thoại.
Hắn ngồi đó như một pho tượng, chăm chú nhìn hồi lâu.
Ánh mắt của hắn tối đen không rõ, khiến người ta nhìn không ra ưu tư của hắn.
Lúc này, tầm mắt của Thành Quyết lơ đãng nhìn ra ngoài cửa xe.
Bất thình lình, Thành Quyết giống như nhìn thấy thứ gì kinh khủng lắm mà đồng tử co rụt lại.
“Dừng xe.”
Tài xe nghe lời thắng gấp xe lại.
Thành Quyết giơ điện thoại nhắm về một hướng bên ngoài cửa kính.
Với hành động bất ngờ này của Thành Quyết, Kiều Bất Quy không khỏi mang theo nghi ngờ quay đầu nhìn sang.
Cậu vốn nghĩ từ nãy đến giờ là Thành Quyết đang xem tài liệu liên quan đến công việc.
Nhưng khi cậu quay đầu nhìn sang, tầm mắt rơi vào màn hình di động của Thành Quyết, sau đó mới biết được suốt dọc đường nãy giờ, Thành Quyết không phải nhìn tài liệu công việc gì cả.
Mà là… Nhìn bức ảnh hồi đại học của cậu.
Còn là góc chụp lén bóng lưng của cậu.
Mặc dù chỉ là bóng lưng, nhưng cách ăn mặc và vóc dáng đó, Kiều Bất Quy thật sự quá quen thuộc, vừa nhìn một cái là nhận ra ngay.
Thành Quyết chụp lúc nào?
Tại sao phải chụp lén bóng lưng của cậu?
Người chụp lén có thật là Thành Quyết không?
…
Chỉ trong thoáng chốc, vô số câu hỏi lướt qua trong đầu cậu.
Nhưng những câu hỏi này nhanh chóng bị cậu vứt ra khỏi đầu.
Bởi vì những chuyện này đã không còn quan trọng.
Thành Quyết đã kết hôn rồi, đáp án của những câu hỏi này đã không còn quan trọng.
Mặc kệ bức ảnh đó được chụp khi nào, với mục đích gì, đều là chuyện của quá khứ.
Kiều Bất Quy thầm nghĩ vậy, nhưng trong đầu vẫn không khỏi nhớ đến những lời mà Bùi Thiểu Khuynh đã nói với mình.
—Thật ra thì cho tới hôm nay, Thành Quyết thích cậu nhiều hơn cả tưởng tượng của cậu.
Câu nói này vừa mới hiện lên trong đầu thì đã bị Kiều Bất Quy phủi sạch.
Không thể tự mình đa tình.
Chỉ là một bức ảnh mà thôi, không nói lên ý nghĩa gì cả.
Nếu một bức ảnh mà có thể chứng minh trước kia Thành Quyết là thích cậu thật, vậy không khỏi quá buồn cười.
Có điều, bây giờ thì cậu đã biết tại sao sau khi Thành Quyết mất trí nhớ, lại cố chấp muốn tìm cậu cho bằng được như thế.
Thì ra là vì bức ảnh này.
Kiều Bất Quy bình tĩnh nhìn màn hình điện thoại của Thành Quyết trong chốc lát, sau đó quay đầu về như thể chưa biết gì.
Trong lòng cậu nhanh chóng đưa ra quyết định.
Bên kia.
Thành Quyết cầm điện thoại nhắm đến một hướng ngoài cửa kính, không tới mấy giây sau liền bực bội thả điện thoại xuống.
Không phải người trong ảnh.
Thành Quyết khó chịu trong lòng, quay đầu về không nhìn nữa.
“Có thể đi.”
Mặc dù tài xế không hiểu mô tê gì nhưng vẫn nghe lời lái xe chạy tiếp.
Đến bệnh viện, Thành Quyết vẫn như thường lệ xuống xe trước, Kiều Bất Quy yên tĩnh theo sau.
Thành Quyết quen đường quen lối vào thang máy lên tầng vip của bệnh viện, sau đó đi thẳng tới phòng bệnh tư nhân dành cho khách vip.
Kiều Bất Quy đứng chờ bên ngoài.
Bác sĩ trưởng khoa trong phòng nghe Thành Quyết yêu cầu muốn tiêm thuốc ức chế, không khỏi cảm thấy ngạc nhiên.
“Cậu cả Thành, không phải cậu đã…”
Còn chưa nói xong thì đã bị tầm mắt rét lạnh của Thành Quyết tia tới.
Bác sĩ ấp úng không dám nói nữa.
“Xin lỗi, là, là tôi nhiều chuyện…” Bác sĩ xấu hổ nói.
Sau đó bác sĩ cẩn thận đi tới, nhẹ nhàng tháo vòng cổ ngăn chặn pheromone bằng kim loại của Thành Quyết xuống.
Cùng trong lúc đó.
Sau khi Thành Quyết đi vào phòng bệnh, Kiều Bất Quy lập tức xoay người vào thang máy đi xuống lầu, rời khỏi bệnh viện.
Trong buồng điện thoại công cộng ở gần bệnh viện, cậu lại bấm số gọi điện đến cho bà Hác.
Bên kia nhanh chóng bắt máy.
Kiều Bất Quy không đợi bà Hác lên tiếng, lập tức nói thẳng vào vấn đề.
“Cho tôi số điện thoại của cậu út Bùi.”
“Cậu… Muốn làm gì?” Bà Hác không hiểu, hỏi.
“Có chuyện cần tìm cậu ta.” Kiều Bất Quy lời ít ý nhiều.
Bà Hác im lặng, không tiếp tục hỏi nữa.
“Cậu chờ một chút, để tôi tìm.”
Cảm ơn.”
Mấy giây sau, giọng nói của bà Hác lại vang lên trong điện thoại.
“xxxx-xxxx-xxxx, đây là số điện thoại của thằng bé.”
“Cảm ơn.”
Kiều Bất Quy nói cảm ơn xong liền cúp máy.
Sau đó cậu bấm gọi cho Bùi Giác theo số điện thoại mà bà Hác đã đưa.
Nhưng đối phương không nhận.
Kiều Bất Quy vẫn kiên nhẫn tiếp tục gọi.
Cậu thử gọi một lần lại một lần, cho đến khi gọi đến lần thứ mười bảy, Bùi Giác cũng chịu bắt máy.
“Mi là ai?! Nếu còn gọi nữa ta sẽ báo cảnh sát bắt mi vì tội quấy rối!”
“Là tôi.”
Bùi Giác lập tức khựng lại.
Hiển nhiên sau khi nghe thấy giọng nói của Kiều Bất Quy, khí thế của cậu ta liền xìu xuống.
“Anh, anh làm sao có được số điện thoại của tôi?” Bùi Giác lắp bắp: “Không đúng, anh… Anh gọi cho tôi làm gì? Là muốn tìm tôi để khoe khoang hả?!”
“Lúc trước cậu có nói biết mật khẩu điện thoại của sếp Thành.”
“Thì sao?” Bùi Giác chột dạ nói: “Liên quan gì đến anh? Mà anh hỏi để làm gì?”
“Có chuyện muốn giao cho cậu làm.”
“Chuyện gì?” Bùi Giác hơi sửng sốt, vô thức hỏi lại, nhưng hỏi xong thì phát hiện không đúng, vì thế vội vàng nói: “Mắc gì tôi phải làm việc cho anh?”
Kiều Bất Quy bỏ ngoài tai lời nói của Bùi Giác, nói tiếp.
“Bây giờ cậu hẳn là biết, tại sao hôm qua tôi không để cậu vạch trần thân phận của tôi trước mặt sếp Thành.”
“Nhưng bây giờ chuyện đó không còn quan trọng nữa.”
“Quan trọng chính là, trong điện thoại cũ của sếp Thành còn lưu giữ bức ảnh hồi xưa của tôi.” Kiều Bất Quy nghiêm túc nói: “Có lẽ anh ta còn giữ những tin tức và nội dung liên quan đến quá khứ của tôi, nhưng tôi không biết mật khẩu điện thoại của anh ta, nên không biết cụ thể trong đó có những gì, thế nhưng cậu lại biết mật khẩu điện thoại của anh ta, tối nay cậu tranh thủ lúc anh ta đang ngủ, lén mở điện thoại và xóa sạch toàn bộ những thứ liên quan đến tôi.”
Bùi Giác nghe mà ngu người.
Cậu ta bị những lời của Beta này nói làm cho khiếp sợ, hai mắt đờ ra, trong đầu trống rỗng không suy nghĩ được gì.
“Anh… Anh kêu tôi…” Bùi Giác sững sờ, bị líu lưỡi nói không rõ chữ: “N…Nhưng… T… Tôi…”
“Cậu có mật khẩu điện thoại của sếp Thành, tôi tin cậu có thể làm được.”
“Tôi… Tôi…” Bùi Giác bối rối cắn môi, không biết nên nói thế nào.
Sự kiêu ngạo và lòng tự trọng không cho phép cậu ta nói với Kiều Bất Quy là mình vốn không hề biết mật khẩu điện thoại của anh Thành, chẳng khác gì tự khai mình nói láo.
Bùi Giác cắn môi, không nói gì.
Kiều Bất Quy lại lên tiếng.
“Cậu hẳn là đã gọi điện nói chuyện với bà Hác.”
“Thì, thì sao…!” Bùi Giác lí nhí.
“Nếu đã nói chuyện với bà Hác, vậy bây giờ cậu còn muốn để sếp Thành truy ra thân phận của tôi sao?”
Bùi Giác im lặng.
Im lặng chính là câu trả lời của cậu ta.
“Nếu không muốn anh ta biết được thân phận của tôi, vậy cậu nhất định phải xóa bức ảnh đó ra khỏi điện thoại của anh ta.”
Bùi Giác im lặng chốc lát, rồi chầm chậm khiếp đảm lên tiếng.
“Không, không xóa là không được sao?” Bùi Giác nói nhỏ: “Chỉ cần không ai nói ra thân phận thật sự của anh với anh Thành là được mà…”
“Mợ cả.” Kiều Bất Quy lạnh lùng nhắc nhở: “Còn tồn tại những thứ đó, chỉ cần một ngày sếp Thành chưa khôi phục trí nhớ, anh ta sẽ càng thêm cố chấp.”
Bùi Giác bị dọa nghẹt thở.
“Tôi… Tôi không dám…” Bùi Giác uất ức nói ra sự thật: “Anh tự lén xóa đi, sao lại bắt tôi làm chứ…”
“Tôi không được.”
“Sao lại không được?”
“Tôi không tìm được cơ hội, nhưng cậu có thể.” Kiều Bất Quy lạnh nhạt nói: “Mà lỡ như có bị phát hiện thì cậu có thể tìm ra một lý do bao biện hoàn mỹ.”
“Lý do gì?” Bùi Giác ngẩn người, lập tức hỏi.
“Không thích trong điện thoại của chồng mới cưới của mình có lưu ảnh và thông tin của người khác.” Kiều Bất Quy tay cầm ống nghe, miệng phả ra khói thuốc, nói: “Nếu hai người yêu thương ân ái với nhau như vậy, anh ta sẽ hiểu cho cậu.”
Bùi Giác nghe Kiều Bất Quy nói vậy, có chút xiêu lòng.
“Nhưng… Nhưng…” Bùi Giác vẫn còn do dự: “Lỡ… Lỡ anh ấy tức giận thì phải làm sao?”
“Làm sao là làm sao?” Kiều Bất Quy nói: “Chẳng lẽ anh ta sẽ vì một bức ảnh vô danh và vài dòng tin nhắn ngắn mà ly dị với cậu? Sếp Thành là người rất lí trí, anh ta sẽ không vì một bức ảnh mà làm chuyện lớn như vậy.”
Nghe đến đây, Bùi Giác rốt cuộc hoàn toàn xiêu lòng.
Cậu ta cẩn thận ngẫm nghĩ lại, cảm thấy Kiều Bất Quy nói không sai.
Anh Thành sẽ không có khả năng vì một bức ảnh mà ly dị với cậu ta, đúng chứ? Nhà họ Bùi và nhà họ Thành thế nhưng là đời đời giao hảo, anh Thành luôn là người đặt đại cục lên đầu, chắc chắn sẽ không làm như vậy.
Cho dù anh Thành có tức giận… Cũng đỡ hơn là anh Thành nhớ lại bạn trai cũ.
Nếu anh Thành thật sự vì nội dung trong điện thoại mà nhớ ra bạn trai cũ của mình, nhớ lại chuyện sắp sửa đính hôn với Beta kia trước khi xảy ra tai nạn mất trí nhớ… Đến lúc đó, anh Thành chắc chắn sẽ ly dị với cậu ta thật!
Xem như bây giờ anh Thành muốn đuổi cậu ta đi, nhưng chỉ cần cậu ta vẫn chưa ly dị với anh Thành, như vậy cậu ta vẫn còn có cơ hội quay lại biệt thự.
Thầm cân nhắc một lúc, Bùi Giác rốt cuộc đưa ra quyết định.
Cậu ta đồng ý.
“Hừ! Tôi sẽ xóa bức ảnh! Nhưng tôi làm vậy là vì bản thân tôi, chứ không phải là vì anh gọi điện đến…” Bùi Giác mạnh miệng nói.
Kiều Bất Quy thấy Bùi Giác đã đồng ý, không nói nhiều thêm liền cúp máy cái rụp.
Bùi Giác ở đầu dây bên kia bị cúp máy bất ngờ, cậu ta sững sờ nhìn điện thoại.
Cậu ta, cậu ta còn chưa nói xong mà!
Sao trên đời lại có loại Beta như vậy chứ hả?!
Cúp máy xong, Kiều Bất Quy dụi tắt tàn thuốc, sau đó thong thả quay về bệnh viện.
…
Việc tiêm thuốc ức chế không tốn nhiều thời gian.
Dù sao kỳ nhạy cảm của Thành Quyết là sắp tới, chứ không phải đã tới.
Phục vụ một Alpha trội đang trong trạng thái lý trí cũng không vất vả lắm.
Sau khi thuốc ức chế được tiêm vào mạch máu của Alpha, không lâu sau liền phát huy công hiệu.
Thành Quyết cầm lấy vòng cổ ngăn chặn pheromone của mình, thong thả đeo vào.
Sau khi tiêm thuốc ức chế, đèn tín hiệu trên vòng cổ từ vàng chuyển sang màu xanh an toàn.
Thành Quyết đeo vòng cổ ngăn chặn pheromone ra khỏi phòng bệnh.
Lúc đi ra, hắn thấy thư ký mới của mình đang yên tĩnh ngồi thẳng lưng nghiêm túc trên hàng ghế đợi bên ngoài, không biết đang suy nghĩ gì.
Cho đến khi hắn đi tới trước mặt cậu, mà cậu vẫn không có chút phản ứng nào.
Thành Quyết nhìn dáng ngồi thẩn thờ của Kiều Bất Quy, trong mắt không kiềm được toát ra chút ý mới lạ.
Hắn lẳng lặng nhìn cậu trong chốc lát, sau đó không tự chủ được mà duỗi tay ra.
Nhưng ngay lúc bàn tay sắp chạm vào mặt đối phương, Thành Quyết đột nhiên tỉnh hồn, trong bụng run mạnh một cái, lập tức rút tay về.
Hắn không khỏi nghi ngờ hành động mới nãy của mình.
…Vừa rồi hắn đã làm gì?
Không phải hắn ghét Beta nhất sao?
Mặc dù rất mâu thuẫn nhưng hắn lại không hề chán ghét thư ký mới này chút nào, cho dù đối phương nói năm câu thì đã tới bốn câu chọc hắn tức chết.
Nhưng dù thế nào đi nữa cũng không đến mức…
Hắn muốn chạm vào người đối phương.
Thành Quyết cảm thấy tâm trạng của mình rất kì lạ.
Trong khi đang cảm thấy bản thân khác thường, ánh mắt của hắn không tự chủ nhìn vào thư ký mới trước mặt này, quan sát kỹ càng hơn.
Bên kia, Kiều Bất Quy đã tỉnh hồn lại.
Cậu đứng dậy khỏi ghế.
“Sếp Thành.”
Theo tiếng gọi sếp Thành của đối phương, lúc này Thành Quyết mới tỉnh rụi dời mắt về.
“Đi thôi.” Thành Quyết nói: “Về công ty.”
…
Buổi tối mười giờ.
Sau khi về nhà lại nhìn thấy bóng dáng của Bùi Giác, Thành Quyết hơi khựng lại, không khỏi nhíu chặt mày.
“Sao cậu còn ở đây?”
Bùi Giác giơ tay thật cao, nghiêm túc thề thốt trước mặt Thành Quyết.
“Ngày mai em sẽ về!”
“Nhưng mà…” Bùi Giác nói lí nhí: “Em còn chưa thu dọn đồ đạc xong…”
“…” Thành Quyết cạn lời.
Bùi Giác cúi đầu, ngón tay vân vê vạt áo một cách ngượng ngùng.
“Thật đó, ngày mai em sẽ đi… Em không nói dối đâu.”
Thành Quyết nhìn xoáy vào Bùi Giác một lúc, rồi xoay người rời đi.
Kiều Bất Quy báo cáo lịch trình làm việc ngày mai với Thành Quyết xong, đứng tại chỗ âm thầm liếc nhìn Bùi Giác.
Sau đó cậu nhanh chóng quay đầu lại, chào tạm biệt với Thành Quyết rồi ra về.
Hai giờ rạng sáng.
Đêm khuya vắng người.
Đã có kinh nghiệm lần trước, Bùi Giác ăn quả đắng nên nhớ rõ bài học.
Cậu ta nằm trằn trọc trong phòng đến tận hai giờ sáng, khi chắc chắn Thành Quyết đã hoàn toàn ngủ say, lúc này cậu ta mới chầm chậm bò dậy xuống giường, nhẹ nhàng đẩy cửa đi ra ngoài.
Vì tránh bị Thành Quyết phát hiện, cậu ta còn cẩn thận đeo vòng ngăn chặn pheromone lên.
Bùi Giác rón rén lên tầng hai, sau đó đi tới trước phòng ngủ của Thành Quyết.
Cậu ta nín thở nhấc tay vặn cửa đẩy ra.
Trên chiếc giường bên trong phòng đang có một bóng người cao lớn nằm trên đó.
Thành Quyết đã ngủ.
Bùi Giác an tâm thở phào một hơi.
Lúc này lá gan của cậu ta mới to ra chút, sau đó bắt đầu tìm kiếm trong phòng Thành Quyết.
Cậu ta rón rén đi tới chỗ ghế sofa trong phòng.
Trên tay vịn của sofa có để áo khoác của hắn.
Nương theo ánh trăng bên ngoài cửa sổ hắt vào, Bùi Giác thấp thỏm duỗi tay vào túi áo khoác.
Cậu ta nhanh chóng tìm được một chiếc di động.
Cậu ta lấy di động ra, thử bấm phím giải khóa mật khẩu.
Quả nhiên không được.
Có cần đi thử dấu vân tay của anh Thành không…?
Biết đâu anh Thành dùng dấu vân tay để cài mật khẩu thì sao?
Bùi Giác vừa suy nghĩ vừa mân mê điện thoại trong tay.
Trong lúc Bùi Giác đang vắt óc suy nghĩ, bỗng trên đầu Bùi Giác vang lên một giọng nói âm u.
“0417.”
Bùi Giác hơi sửng sốt.
Còn chưa kịp đợi đại não phản ứng, ngón tay của cậu ta đã vô thức nghe theo lời nói kia nhập mật khẩu.
Ting.
Điện thoại giải khóa thành công.
Không ngờ thế mà thật sự giải khóa thành công, Bùi Giác tỏ vẻ kinh ngạc, trong mắt chứa đầy sự mừng húm.
Thời gian không đợi ai.
Nghe theo lời dặn của Kiều Bất Quy, Bùi Giác lập tức mở album lên, nhanh chóng tìm được bức ảnh mà đối phương đã nói.
Bởi vì trong album chỉ có một bức ảnh duy nhất.
Hại cậu ta còn tưởng đó là bức ảnh gì kinh khủng lắm…
Ai dè chỉ là một bóng lưng…
Bùi Giác bĩu môi thầm lầu bầu trong bụng, ngón tay lại lưu loát bấm nút lệnh xóa bỏ.
[Muốn xóa bức ảnh này?]
[Có/Không]
Ngay lúc Bùi Giác sắp nhấn vào nút lệnh [Có], bỗng từ đâu xuất hiện một bàn tay giựt lấy điện thoại.
Tiếp theo, đèn trong phòng bật lên sáng trưng.
Tách.
Đèn sáng.
Khuôn mặt lạnh lùng lẫn trào phúng của Thành Quyết xuất hiện trong tầm mắt Bùi Giác.
“Ai bảo cậu xóa?” Thành Quyết hỏi.
“Em… Em…” Bùi Giác cúi đầu, sau lưng ướt đẫm mồ hôi.
“Không.” Thành Quyết bỗng đổi câu hỏi khác: “Hẳn là nên hỏi… Tại sao cậu biết nội dung trong điện thoại của tôi?”
Bởi vì không có ai biết mật khẩu điện thoại ngoài hắn ra.
Tương tự.
Trong điện thoại này có những gì, cũng chỉ có mình hắn biết.
Thành Quyết cầm điện thoại trong tay, đứng tại chỗ suy nghĩ chốc lát.
Hắn nhanh chóng cho ra câu trả lời.
Và cũng là câu trả lời duy nhất.
“Là thư ký Kiều phải không?”
Người suốt ngày đi theo bên cạnh hắn, có cơ hội nhìn thấy nội dung trong điện thoại của hắn, cũng chỉ có mỗi mình Kiều Bất Quy.
Bùi Giác khiếp đảm cúi thấp đầu.
Cậu im lặng, không lên tiếng phủ nhận.
Vì vậy Thành Quyết hoàn toàn xác định câu trả lời.
===Hết chương 43===
Đồng đội heo =)))))))