Từ sau khi rời khỏi bệnh viện, Thành Quyết vẫn luôn chìm trong yên lặng.
Về đến nhà, Thành Quyết mở di động lên, nhìn cái tên bà xã trong danh bạ mà hắn đã đặt trước khi mất trí nhớ, vẻ mặt càng thêm trầm tư.
Nếu như đổi thành người khác…
Hắn không biết.
Hắn không cách nào chắc chắn liệu bản thân có tiếp tục muốn biết nữa hay là không.
…
Về chuyện Kiều Bất Quy và Bùi Thiểu Khuynh tiếp tục tự biên tự diễn bịa đặt nói láo trước mặt hắn, nói bọn họ yêu đương nồng nhiệt thế nào, kẻ tung người hứng ra sao, hắn đều không còn hứng thú.
Hắn cũng không muốn hỏi nhiều nữa.
Hắn đã nghe quá nhiều lời nói láo, không còn muốn nghe thêm.
Hắn bất đầu nảy sinh tò mò với người tên Kiều Bất Quy này.
Hôm nay là ngày thứ ba kể từ khi xảy ra chuyện ở câu lạc bộ thể thao, và cũng là ngày thứ ba Bùi Thiểu Khuynh nhập viện.
Buổi sáng, Kiều Bất Quy cầm tài liệu vào phòng làm việc của Thành Quyết để hắn ký tên.
Sau khi Thành Quyết lưu loát ký tên vào xong, hắn ngẩng đầu nhìn Kiều Bất Quy với ánh mắt lấy làm lạ.
“Thư ký Kiều.”
“Sếp Thành có gì phân phó?”
“Cậu…” Thành Quyết tỏ vẻ khó hiểu hỏi: “Trong nhà chỉ có hai bộ quần áo thôi hả?”
Kiều Bất Quy vào Thịnh Danh làm việc đã được một thời gian, nhưng Thành Quyết chỉ thấy cậu mặc tới mặc lui chỉ có hai bộ quần áo.
Hơn nữa.
Hai bộ quần áo này hiển nhiên đã mặc rất nhiều năm, bởi vì vạt áo và lai quần bị giặt đến bạc màu.
“Vâng.” Kiều Bất Quy thành thật đáp.
Thành Quyết bỗng chốc lộ ra vẻ mặt không hiểu.
“Tôi nhớ tiền lương của Thịnh Danh không thấp.”
“Tôi đã nói với ngài rồi, tôi thiếu tiền.” Kiều Bất Quy lạnh nhạt đáp lại.
“Thiếu bao nhiêu?”
“Rất nhiều.”
Nghe Kiều Bất Quy trả lời như vậy, Thành Quyết hơi khựng lại rồi không hỏi nữa.
Nhưng mấy ngày sau, vào cùng ngày dẫn theo Kiều Bất Quy đi công tác từ thành phố B trở về thành phố S, khi tài xế của Thành Quyết lái xe từ sân bay về đến trung tâm thành phố, hắn đột nhiên lên tiếng nói: “Bây giờ không về công ty.”
Tài xế không đáp, im lặng chờ đợi chỉ thị tiếp theo.
“Đến nhà thư ký Kiều.” Thành Quyết nói.
Tài xế đáp vâng một tiếng, lập tức thay đổi đường đi.
Kiều Bất Quy nghe Thành Quyết nói muốn đến nhà mình, thầm kinh ngạc trong lòng.
“Sếp Thành muốn đến nhà tôi làm gì?”
“Muốn xem.”
“Nhà tôi không có gì để xem cả.”
“Ừm.”
Thành Quyết không muốn nói nhiều, hắn cúi đầu nhìn tài liệu trong laptop, hiển nhiên đã quyết định.
Beta thấy vậy, nhíu mày lên tiếng khuyên: “Sếp Thành, hay là về công ty…”
“Chẳng lẽ trong nhà của cậu có gì đó không muốn cho người khác thấy?” Thành Quyết bỗng hỏi lại.
“…Không có.”
“Vậy tại sao cậu không muốn sếp đến nhà mình?”
“Thưa sếp, bởi vì nhà tôi không có gì cả.” Beta hiếm khi trung thực: “Sếp có đến đó thì cũng không thấy được gì đâu.”
“Thế à.” Thành Quyết thờ ơi hỏi tiếp: “Vậy thì càng phải đến xem.”
Kiều Bất Quy không nói gì.
Tốc độ xe rất nhanh.
Khoảng một tiếng sau, khung cảnh ngoài cửa kính từ ngoại ô vắng vẻ dần thay đổi thành khu đô thị sầm uất của thành phố S.
Sau khi vào trung tâm thành phố, không lâu sau, chiếc xe đen sang trọng dừng bên ngoài khu chung cư của Kiều Bất Quy.
Tài xế tắt máy, sau đó hơi nghiêng mặt sang, cung kính nói: “Sếp Thành, đã tới nơi.”
Bên trong xe, Kiều Bất Quy không nói gì.
Vẫn là người tài xế kia.
Vẫn là chiếc xe kia.
Giống hệt như trước đây, chiếc xe đen bóng lộn đắt tiền dừng lại trước cổng khu chung cư, bên trong xe, cậu và Thành Quyết đều cùng ngồi ở hàng ghế sau.
Nhưng có chỗ không giống trước kia là, thân phận và quan hệ giữa cậu và Thành Quyết đã thay đổi từ lâu.
Đến nơi, Thành Quyết đóng lại laptop trên đùi, sau đó nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa kính với ánh mắt tò mò.
Beta tỉnh rụi nhìn Thành Quyết.
Thành Quyết nhìn bên ngoài một lát, rồi lên tiếng hỏi: “Đây là nơi ở hiện tại của thư ký Kiều?”
Kiều Bất Quy nghe Thành Quyết hỏi vậy, lập tức yên tâm, nhưng cậu không khỏi cười thầm chế giễu bản thân.
Cậu đang sốt sắng cái gì chứ.
Nếu Thành Quyết có thể dễ dàng khôi phục trí nhớ bằng việc đi tới đi lui ở những nơi quen thuộc, như vậy hắn đã nhớ lại từ lâu.
Vốn không cần phải tốn công đến bệnh viện chữa trị làm gì.
Huống chi trong điện thoại của hắn rõ ràng có bức ảnh của cậu nhưng vẫn không thể nhận ra hình dáng của cậu, thế nên rất hiển nhiên, khôi phục trí nhớ là chuyện không hề dễ dàng.
Nghĩ vậy, Kiều Bất Quy không còn cảm thấy lo lắng vô ích nữa.
“Ừm.” Cậu bình tĩnh đáp.
Thành Quyết nghe vậy, đẩy cửa xe bước xuống.
Kiều Bất Quy im lặng đi theo sau.
Cậu đi theo sau lưng hắn, thấy hắn không nhớ ra gì nên hoàn toàn yên tâm.
Nhưng mà ai ngờ, sau khi dẫn Thành Quyết vào trong khu chung cư, có một bác gái sống lâu năm ở đây nhác thấy Kiều Bất Quy và Thành Quyết sóng vai đi chung với nhau, bỗng chốc mở to mắt lộ ra vẻ mặt thán phục.
“Tiểu Kiều, đây là bạn trai của cháu đấy à?” Bác gái thở dài nói: “Là một Alpha? Trông cậu ấy thật đẹp trai.”
Thành Quyết nghe vậy liền nhíu mày, vô thức liếc mắt nhìn sang Kiều Bất Quy.
Hắn không phủ nhận, mà là chờ người bên cạnh phản ứng thế nào.
Kiều Bất Quy đứng bên cạnh Thành Quyết bỗng đờ ra, sau đó lập tức lên tiếng phủ nhận: “Anh ta không phải, anh ta đã kết hôn rồi.”
Bác gái hơi sửng sốt, kinh ngạc hỏi lại: “Không phải cậu ấy kết hôn với cháu sao? Bác nhớ lúc trước…”
Đối phương mới nói nửa câu thì đã bị Kiều Bất Quy cắt ngang, cậu lại lên tiếng phủ nhận: “Không phải đâu ạ, anh ta là sếp của cháu.”
“Ồ… Là vậy sao…” Bác gái nhiệt tình hiểu ra, rồi chậc lưỡi lấy làm tiếc nuối: “Ây dà, trông hai đứa xứng đôi lắm, bác còn tưởng cậu ấy là bạn trai cháu.”
“Anh ta là sếp của cháu ạ.”
“Aiz, đáng tiếc…” Bác gái cảm thán, sau đó chậm rãi đi xa.
Lúc này Thành Quyết mới lên tiếng.
“Lúc trước cái gì?” Hắn chất vấn.
“Không có gì.” Kiều Bất Quy nhanh chóng đáp lại.
“Nhưng rõ ràng tôi nghe bác ấy chuẩn bị muốn nói gì đó mà?”
“Ừm.” Cậu dứt khoát đổi giọng, tỏ vẻ trung thực nói: “Chỉ là một vài chuyện nhỏ nhặt không đáng kể, không liên quan gì đến sếp Thành cả, sếp không cần để trong lòng.”
“Không liên quan đến tôi?”
“Thưa sếp, đúng vậy.”
Có đúng là vậy không?
Thành Quyết thầm trào phúng trong lòng.
Hắn thừa biết, Kiều Bất Quy tuyệt đối không chịu nói ra một nửa sự thật ở trước mặt hắn.
Thành Quyết nhìn chằm chằm vào bóng lưng gầy yếu của Beta, ánh mắt trở nên u sầu.
Hắn thật rất muốn xem trong đầu Kiều Bất Quy rốt cuộc có bao nhiêu lời nói dối, tại sao có thể nói dối mà không cảm thấy chột dạ chút nào.
Thành Quyết vừa giễu cợt suy nghĩ vừa đi theo Beta vào tòa nhà của chung cư.
Đây là một khu chung cư đã có tuổi đời, vừa cũ vừa xuống cấp.
Thành Quyết mặc bộ tây trang đắt tiền đi theo sau lưng Kiều Bất Quy, vẻ ngoài tinh xảo của hắn hoàn toàn không phù hợp với nơi này.
Thành Quyết theo Kiều Bất Quy bước lên cầu thang mười bậc, hoàn cảnh chật chội bẩn thỉu ở đây khiến hắn nhíu chặt mày, trên mặt cứng đờ không cảm xúc.
Hắn nhấc mắt nhìn bóng lưng thong thả không vội vã của Beta trước mặt, ánh mắt châm chọc dần biến thành phức tạp khó hiểu.
Câu nói thiếu tiền của đối phương không phải nói dối.
Nhưng mà…
Không phải trước đây cậu hẹn hò với hắn ư?
Thế sao còn thiếu tiền?
Nhà họ Thành giàu nứt đố đổ vách, sẽ không thiếu chút tiền mua một căn hộ.
Giá cả mua một căn hộ đối với Thành Quyết mà nói, thậm chí còn không bằng tiền tiêu vặt của hắn.
Tại sao?
Chẳng lẽ trong lúc quen nhau, hắn không cho cậu một đồng nào à?
Nhưng hắn không phải là người keo kiệt.
Thành Quyết hoàn toàn không hiểu nổi.
Tâm trạng phức tạp của hắn sau khi đi theo Kiều Bất Quy vào nhà càng thêm trầm trọng.
Bởi vì đúng hệt như những gì đối phương đã nói.
Trong nhà của cậu thật sự trống rỗng, không có gì cả.
Không có nội thất, không có vật dụng, thậm chí trong phòng khách còn không có cả đèn.
Không cảm nhận được chút nhiệt độ nào.
Trống trải, tĩnh lặng.
Thành Quyết đứng ở chỗ để giày, nhìn mà sửng sốt.
Ánh mắt của hắn trở nên khiếp sợ, trong đầu bỗng chốc rỗng tuếch không nghĩ được gì.
Hắn kinh ngạc nhìn sang Beta bên cạnh.
Đối phương vẫn bình thản như thường.
“Sếp Thành, tôi đã nói rồi, trong nhà không có gì cả.”
===Hết chương 48===