Mất Trí Nhớ - Ác Ý Nhập Mộng

Chương 52: Kiều Bất Quy, với cậu, nói láo đơn giản như ăn một bữa cơm nhỉ




Thấy Kiểu Bất Quy thẳng thắn ngả bài, không còn tiếp tục giả vờ trước mặt hắn nữa, Thành Quyết đứng tại chỗ không khỏi im lặng mấy giây.
“Kiều Bất Quy.” Giọng nói của Thành Quyết vừa khàn vừa nhỏ, mang theo ý trào phúng rõ rệt: “Tôi còn tưởng cậu sẽ tiếp tục giả vờ đến tận năm sau đi tìm đối tượng để kết hôn chứ.”
“Tôi không muốn giả vờ nữa, mệt rồi.” Ánh mắt của Kiều Bất Quy hơi u ám, trên mặt không có cảm xúc: “Không cần nói những lời vô nghĩa nữa, sếp Thành muốn nói gì cứ nói thẳng ra đi.”
Thấy Kiều Bất Quy thúc giục, Thành Quyết lại cảm thấy không hốt hoảng không sốt sắng.
Hắn nhấc chân bước đến trước mặt Beta, vô cùng ưu nhã ngồi đối diện với cậu.
“Tại sao lại nói dối tôi ngay từ lúc bắt đầu.”
“Đáp án này không phải rất đơn giản sao?” Kiều Bất Quy nói bâng quơ: “Tất nhiên là không muốn ngài nhận ra.”
“Thế nên tại vì sao?” Thành Quyết cố chấp hỏi.
“Bởi vì bà Hác không muốn để sếp Thành phát hiện, tôi tất nhiên phải làm theo.”
“Cậu không giống kiểu người sẽ ngoan ngoãn nghe lời.” Thành Quyết chất vấn.
“Đúng là không giống.” Kiều Bất Quy tỏ ra lơ đãng, thờ ơ nói: “Nhưng tôi đã nhận tiền của bà Hác, dĩ nhiên là phải nghe lời bà ấy.” 
Thành Quyết khựng lại, tỏ ra sửng sốt.
“Cậu nhận tiền của mẹ tôi?”
“Ừm.”
“Bao nhiêu?”
“À, nhiều quá nên không nhớ.” Beta dửng dưng đáp.
“Nếu cậu nhận tiền của mẹ tôi, vậy tại sao cậu còn ở… Nơi không dành cho người ở đó?”
Nghe vậy, Kiều Bất Quy rũ mắt, khoảng hai giây sau, cậu ngước mắt lên, nói: “Lãi suất cao.”
“Một chút tiền dành dụm cũng không có?”
“Ừm.”
“Sao lại nợ lãi suất cao?”
Giọng điệu của cậu vẫn hờ hững như thể không liên quan đến mình: “Cha tôi vay nợ.”
Câu trả lời vô cùng hợp lý.
Gần như khiến người ta không tìm được sơ hở.
Thành Quyết suy tư chốc lát, rất nhanh tìm được chỗ thiếu sót trong đó.
Hắn khẽ híp mắt lại, ánh mắt trở nên sắc bén, thật giống như có thể vạch trần thân thể của Beta trước mặt.
“Không, không đúng.” Môi mỏng của Thành Quyết khẽ nhếch, phản bác: “Nếu là thiếu nợ lãi suất cao… Vậy lúc cậu hẹn hò với tôi, có thể xin tiền tôi mà. Chỉ cần cậu muốn, tôi chắc chắc sẽ cho cậu ngay.”
Kiều Bất Quy nhíu mày khi nghe thấy hai chữ hẹn hò trong miệng Thành Quyết.
“Hẹn hò? Không, không phải là hẹn hò.”
“Cái gì?” Thành Quyết nghi ngờ hỏi lại.
“Chẳng qua là anh ngại phiền phức, nhìn tôi khổ sở theo đuổi anh suốt mấy năm trời nên rủ lòng thương hại, cảm thấy tội nghiệp tôi nên mới đồng ý ở bên nhau.” Kiều Bất Quy từ tốn nói: “Chỉ là đồng ý sống với nhau, không phải hẹn hò.”
Lượng thông tin khổng lồ trong miệng Kiều Bất Quy khiến đầu óc Thành Quyết trở nên bấn loạn.
“…Cậu chủ động theo đuổi tôi mấy năm?”
“Ừm.”
Thành Quyết bỗng chốc lộ ra vẻ mặt hoài nghi và khó hiểu.
Bởi vì cho dù hắn nhìn kiểu gì thì một người ít nói và bị động như Kiều Bất Quy, tuyệt đối không phải là kiểu người chủ động theo đuổi người khác.
“Trông cậu không giống kiểu người sẽ chủ động theo đuổi người khác.”
“Sếp Thành yên tâm.” Kiều Bất Quy nhếch mép tỏ vẻ đùa cợt, cười nhạo nói: “Tôi chủ động theo đuổi ngài mấy năm, cũng chỉ là vì tiền mà thôi.” 
“…Vì tiền?” Thành Quyết nhíu mày hỏi lại.
“Dĩ nhiên.” Cậu khẽ mỉm cười: “Một Beta có hoàn cảnh khó khăn, tướng mạo bình thường như tôi, chủ động theo đuổi một Alpha trội như ngài, cố chấp cứng đầu theo đuổi mấy năm, cho dù sếp Thành tỏ ra lạnh lùng ghét bỏ thế nào vẫn quyết không bỏ cuộc, tiếp tục lấy mặt nóng dán mông lạnh… Không phải vì tiền thì có thể là vì gì?”
Lúc trước cho dù Kiều Bất Quy muốn chứng minh cậu là thật lòng thật dạ thích Thành Quyết, chứ không liên quan đến gia thế và thân phận của hắn thế nào đi nữa, nhưng chẳng có ai chịu tin.
Chỉ sợ ngay cả Thành Quyết cũng không tin.
Thành Quyết sau khi mất trí nhớ lại càng không tin.
Nếu đã vậy, không bằng nói thẳng với hắn về cái sự thật mà mọi người đã nhận định, để hắn tin phục.
Còn về chuyện thật lòng hay không thật lòng… Đã không còn quan trọng nữa.
Thật lòng?
Đáng tiền không? —Không, không đáng nửa đồng.
Nghe câu trả lời của đối phương, lòng nghi ngờ của Thành Quyết không khỏi dao động mấy lần.
Hắn bắt đầu từ từ bị Kiều Bất Quy thuyết phục.
“Khoan đã.” Thành Quyết sực nghĩ đến một điểm quan trọng: “Nếu cậu vì tiền mà theo đuổi tôi, vậy cậu càng không thể nào ở trong căn phòng trơ trọi đó được.”
“À.” Kiều Bất Quy thản nhiên nói: “Bởi vì tôi vẫn chưa xin được tiền của sếp Thành.”
“Cho nên điều này không khớp với những gì cậu đã nói.” Thành Quyết lạnh lùng nói.
“Không, là chưa kịp xin tiền.” Beta không thèm đếm xỉa nhổng hai mũi chân lên lắc qua lắc lại, tỏ vẻ không lo lắng gì cả.
“…Chưa kịp?”
“Vốn định là thả dây dài để câu cá lớn, lừa gạt sếp Thành đính hôn với tôi trước, sau khi chính thức kết hôn và gạo nấu thành cơm với sếp Thành, thì chuyện đến xin tiền đã quá hiển nhiên, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, đúng chứ?” Kiều Bất Quy nhếch môi, sau đó thở dài nom tiếc nuối lắm: “Chỉ tiếc người tính không bằng trời tính, ai ngờ khi sắp đến ngày đính hôn thì sếp Thành bất ngờ xảy ra tai nạn giao thông, mất trí nhớ. Bà Hác sợ tôi đeo bám ngài nên đã xóa sạch mọi dấu vết liên quan đến tôi, sau đó để sếp Thành kết hôn với cậu Bùi Giác. Sau khi sếp Thành kết hôn, tôi cũng biết muốn lấy một đồng trên người ngài là chuyện không thể. Khi đó, bọn siết nợ đến tận nhà đập cửa đòi tiền, tôi không có cách nào nên đành phải gọi điện cho bà Hác, uy hiếp bà ấy nếu không đưa tiền, tôi sẽ qua đó mặt dày đeo bám ngài.”
Nói tới đây, vì để tăng thêm ‘tính chân thực’ cho lời nói của mình, Kiều Bất Quy đặc biệt bổ sung thêm vài câu.
“Nếu ngài không tin, có thể điều tra lịch sử cuộc gọi trong điện thoại của bà Hác.”
“Sau khi ngài và cậu Bùi Giác kết hôn chưa được bao lâu, tôi chủ động gọi điện cho bà Hác, thời gian nói chuyện không lâu, tầm khoảng mấy phút.”
“Hoặc là,” Kiều Bất Quy thong thả nói tiếp: “Ngài có thể đi hỏi thẳng bà Hác, hỏi bà ấy xem tôi có gọi điện uy hiếp, đòi tiền bà ấy không.”
Nói xong, hiển nhiên là Thành Quyết đã không cần phải đi kiểm nghiệm cái gọi là tính chân thực đó nữa.
Nếu Kiều Bất Quy có thể kêu hắn điều đi tra lịch sử cuộc gọi và đối chứng với mẹ mình, như vậy những lời cậu vừa nói cũng chỉ có thể là sự thật, không có lấy một câu giả dối.
Thành Quyết khiếp sợ im bặt.
Tất cả đều đã đủ mảnh ghép.
Cho dù hắn hoài nghi thế nào đi nữa, cũng không thể tìm ra một chỗ sơ hở.
Nhìn dáng vẻ không biết nói gì của Thành Quyết, Kiều Bất Quy hơi nhíu mày.
“Sếp Thành không ngờ tôi vốn là người như vậy?”
“Bỉ ổi, làm người không biết liêm sỉ, mặt dày trơ tráo…” Beta vừa nói vừa dửng dưng cười: “Đám Beta lặn chúng tôi chính là thế đấy.” 
“Vì mục đích mà không chừa bất kỳ thủ đoạn nào.”
Những lời này như thể là đang nói cậu của trước kia, và càng là cậu của bây giờ.
“Cho nên từ đầu đến cuối, cậu đều chỉ vì tiền?”
“Ừm.”
Cậu nói xong, lại bổ sung thêm.
“Nhưng mà ngài yên tâm, mấy năm nay, tôi vẫn chưa đào mỏ được cái gì từ ngài cả.” Kiều Bất Quy bình tĩnh nói: “Huống chi sếp Thành cũng không thích tôi, nên từ đầu đến cuối ngài chưa chịu một chút tổn thất nào.”
Thành Quyết gần như tin sái cổ.
Nhưng hắn đột nhiên nhớ đến một chuyện.
“Khoan, chờ đã.” Thành Quyết đỡ trán, lượng thông tin quá tải khiến đầu hắn quay cuồng, chỉ cảm thấy đầu đau sắp nứt ra: “Nếu tôi không thích cậu… Vậy tại sao, trong điện thoại của tôi lại có hình của cậu, hơn nữa còn đặt tên số di động của cậu là bà xã?”
Thân thể của Kiều Bất Quy hơi khựng lại.
Cậu không biết tại sao trong điện thoại của Thành Quyết có lưu hình của mình, cũng không biết tại sao Thành Quyết lại lưu số di động của cậu với cái tên bà xã, nhưng cậu chắc chắn Thành Quyết không thích mình.
Nhưng câu trả lời của những vấn đề trên, e là chỉ có Thành Quyết trước khi mất trí nhớ mới biết được.
Vì vậy lúc này, Kiều Bất Quy giúp Thành Quyết suy nghĩ ra nguyên nhân.
“Có lẽ là tiện tay chụp.”
“Còn về tên trong danh bạ, tôi nghĩ có lẽ là vì sếp Thành muốn đuổi bớt đám ong bướm không cần thiết nên mới dùng cái tên này, chứ không có ý gì khác.”
Sau khi Kiều Bất Quy thản nhiên nói xong, Thành Quyết im lặng mấy giây rồi từ từ nói ra ba chữ.
“Tôi không tin.”
Thành Quyết ngẩng đầu, ánh mắt vừa nặng nề vừa u ám.
Giờ phút này trong mắt Alpha, tràn ngập không tin tưởng và nghi ngờ.
“Kiều Bất Quy, với cậu mà nói, việc nói dối đơn giản như ăn một bữa cơm nhỉ.”
Thành Quyết đứng dậy, chống hai tay lên cái bàn bằng cẩm thạch trắng lạnh lẽo trước mặt.
Hắn cúi người kề sát vào Beta.
Cảm giác áp bức khiến người ta phải run rẩy sợ hãi của Alpha lại đánh úp tới phía đối diện.
Thành Quyết rũ mắt, đối mặt với Kiều Bất Quy.
Beta vẫn ngồi nghiêm chỉnh bất động trên sofa, không hề tỏ ra hoảng loạn.
Thành Quyết nhìn chằm chằm vào vẻ mặt bình tĩnh của Kiều Bất Quy, khóe môi khẽ nhếch tạo thành nụ cười châm chọc.
“Bây giờ tôi bị mất trí nhớ, cậu muốn nói gì mà chẳng được, hoàn toàn không cần lo lắng tôi sẽ vạch trần sự thật trước mặt cậu.” 
“Những gì cậu vừa nói có bao nhiêu câu là thật, bao nhiêu câu là dối trá… Ai biết được.”
Kiều Bất Quy cũng không bất ngờ trước sự không tin tưởng của Thành Quyết.
Cậu sớm đã lường trước được điều này.
Kiều Bất Quy không cảm xúc nói: “Nếu sếp Thành muốn biết những gì tôi nói là thật hay giả, cứ tổ chức buổi họp mặt bạn bè là được.”
“…Họp mặt bạn bè?”
“À.” Giống như chợt nhớ ra điều gì đó, Kiều Bất Quy khoan thai nói: “Quên nói với sếp Thành, tôi và sếp Thành là bạn học chung trường đại học.”
“…” Thành Quyết im lặng, sắc mặt đen thui: “Kiều Bất Quy, quả nhiên ở trước mặt tôi, cậu không hề nói một câu thật lòng.”
“Xin lỗi sếp Thành.” Beta xin lỗi không có chút thành ý nào.
Xin lỗi xong, Beta thản nhiên tiếp tục nói lời còn dang dở.
“Sếp Thành đến buổi họp mặt, là có thể kiểm chứng những lời tôi nói vừa rồi là thật hay giả.”
“Sếp Thành cứ tùy ý mời bạn học nào cũng được, không cần nói cho tôi biết, để tránh sếp Thành hoài nghi tôi và bọn họ bàn bạc trước rồi dựng chuyện lên để lừa ngài.”
Kiều Bất Quy chu đáo nói.
Thấy Kiều Bất Quy săn sóc như vậy, Thành Quyết không khỏi lộ ra ánh mắt trào phúng.
“Cậu nghĩ chu toàn thật đấy.”
“Cảm ơn sếp Thành khen ngợi.” Kiều Bất Quy khẽ mỉm cười, đột nhiên đổi giọng nói: “Có điều chỉ là…”
“Cái gì?”
“Nếu sếp Thành kiểm chứng tất cả những gì tôi nói đều là sự thật, không dối gạt nửa lời, vậy sếp Thành có thể thả tôi đi không?”
“Đi?”
Thành Quyết bị câu nói này làm bất ngờ không kịp trở tay.
“Tại sao?” Thành Quyết nhíu mày hỏi lại: “Cậu nói mình thiếu tiền mà? Cậu không tìm được công ty nào trả lương bằng Thịnh Danh đâu.”
“Tôi không thích chức vị thư ký này.” Kiều Bất Quy tìm một cái cớ: “Quá bận rộn, tôi thích một công việc nhàn hạ.”
“Tôi có thể đổi công việc khác cho cậu.”
“Không cần.” Kiều Bất Quy từ chối, sau đó nghiêng đầu nhìn hắn cười nói: “Sếp Thành cho tôi ở lại công ty, bộ không sợ một ngày nào đó tôi đột nhiên nảy sinh tâm tư quấy rối sếp Thành, vì tiền mà bất chấp liêm sỉ đeo bám sếp Thành nữa sao? Beta hèn mọn như tôi có thể vì mục đích mà không chừa bất kỳ thủ đoạn nào.”
Thành Quyết im lặng.
Hắn im lặng đối diện mấy giây với Kiều Bất Quy, thấy đối phương có ý định muốn rời khỏi Thịnh Danh, không hề lưu luyến với chức vị thư ký lương cao này, cuối cùng vẫn là đồng ý. 
“Có thể.”
Kiều Bất Quy chân thành cảm ơn Thành Quyết.
“Cảm ơn sếp Thành.”
===Hết chương 52===

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.