Mất Trí Nhớ - Ác Ý Nhập Mộng

Chương 60: Không phải nói muốn thơm thơm sao?




Thấy Thành Quyết không nghe lọt vào tai, Kiều Bất Quy chậc một tiếng tỏ vẻ phiền phức.
Vì vậy, cậu thay đổi chiến lược, lên tiếng dụ dỗ.
“Sếp Thành, sếp ngủ suốt hai ngày, vẫn chưa đánh răng rửa mặt đâu.” Kiều Bất Quy nói: “Sếp không thấy thân thể khó chịu sao?”
Mặc dù Thành Quyết đã mất năng lực suy nghĩ, cũng chỉ có thể nghe chữ được chữ không trong lời nói của Beta, nhưng Alpha vẫn bắt được ý chính trong lời nói của cậu.
Hai ngày… Không đánh răng rửa mặt?
Thành Quyết tỏ ra hơi chần chừ.
“Sếp vào rửa mắt trước đi, sau đó…” Beta hơi không được tự nhiên ngập ngừng, rồi nói: “Lại tiếp tục, thế nào?”
Vẻ mặt của Thành Quyết hơi dao động, nhưng cơ thể của hắn vẫn không có động tác gì.
Thân thể cao lớn của Alpha cứ ôm khư khư lấy Beta gầy yếu, bao bọc cậu trong vòng tay vững chãi của mình.
Mặc dù mới nãy vì Beta kịp thời đề phòng nên hắn không cắn trúng cổ mà là trúng mu bàn tay của cậu.
Nhưng với thể lực trời sinh áp đảo tuyệt đối của Alpha, hắn chỉ cần dùng một tay là có thể giữ chặt hai tay của cậu trên đỉnh đầu, cho dù đối phương có vùng vẫy chống cự thế nào cũng chỉ có thể mặc hắn tùy ý đòi hỏi.
Nhưng lúc này, giọng nói của Kiều Bất Quy quá đỗi dịu dàng.
Giống như một tấm lưới ngọt ngào, khiến suy nghĩ của hắn trở nên mê muội, đắm chìm cả người vào đó.
Sự dao động của hắn như sắp mất kiểm soát.
Dưới sự dao động, Thành Quyết ngày thường luôn lạnh lùng khó gần giờ đây lại lên tiếng làm nũng với Beta.
Hắn hơi cúi đầu, dụi mặt vào hõm cổ của Beta, sau đó khẽ nghiêng mặt sang nhìn Kiều Bất Quy với đôi mắt đen nhánh phủ đầy hơi nước.
“Tôi muốn thơm thơm.” Thành Quyết làm nũng.
Giọng nói của hắn vừa trầm vừa mềm mại.
Bốn chữ ngắn ngủn này khiến Kiều Bất Quy không khỏi kinh ngạc và khiếp sợ.
Cậu có nằm mơ cũng không ngờ mình chỉ dụ dỗ mấy câu mà Thành Quyết lại nói ra bốn chữ này.
Trên mặt cậu sượng trân, không kịp trở tay.
Alpha trong kỳ nhạy cảm… Là trông như thế này sao?
Kiều Bất Quy khiếp sợ, bỗng chốc quên luôn phản ứng với Thành Quyết.
Thành Quyết thấy Kiều Bất Quy đứng im bất động, nghĩ đó là ngầm thừa nhận, vì vậy liền kề sát mặt vào.
Nhưng Kiều Bất Quy kịp thời phản ứng lại.
—Tuyệt đối không được để Thành Quyết hôn.
Kiều Bất Quy nhanh tay lẹ mắt bịt kín miệng Thành Quyết lại.
“Rửa mặt xong rồi hôn.” Cậu lại lên tiếng dụ dỗ.
“Thật?” Thành Quyết trừng mắt nhìn, ánh mắt vừa ngây thơ vừa ướt át.
“Ừm, tôi sẽ đi rửa mặt ngay…” Thành Quyết nói xong liền đứng thẳng người lên.
Hắn lùi ra sau một bước, lưu luyến không thôi xoay người đi vào phòng tắm.
Mặc dù không biết Alpha đang trong kỳ nhạy cảm có thể tự rửa mặt không, nhưng chuyện này không quan trọng.
Sau khi Thành Quyết vào phòng tắm, phản ứng đầu tiên của Kiều Bất Quy là xoay người rời khỏi nơi này rồi tính sau.
Nhưng cậu vừa nhấc chân lên, còn chưa đi được một bước thì nghe thấy từ trong phòng tắm truyền ra giọng nói âm u của Thành Quyết: “Cậu muốn đi đâu?” 
Kiều Bất Quy quay đầu lại.
Vừa quay đầu liền nhìn thấy Alpha cao lớn tuấn mỹ đang đứng cạnh cửa phòng tắm, nhìn cậu với ánh mắt tội nghiệp.
“Cậu phải đi à?” Thành Quyết ngước mắt nhìn cậu, đau lòng hỏi.
Kiều Bất Quy nhìn khoảng cách giữa mình và Thành Quyết, rồi lại nhìn khoảng cách từ chỗ mình đứng đến cửa phòng, cuối cùng là tính toán sự chênh lệch thể lực giữa Beta và Alpha.
Không tới hai giây ngắn ngủi, Kiều Bất Quy lập tức từ bỏ ý định chạy trốn trước mặt Thành Quyết.
Thời gian vừa eo hẹp lại gấp rút, nếu nhân lúc Thành Quyết không để ý mà chạy ra khỏi phòng thì hoàn toàn là việc bất khả thi, vì vậy Kiều Bất Quy dứt khoát lấy di động ra.
Cậu lấy điện thoại ra gọi cho bác sĩ gia đình của nhà họ Thành.
Bên kia nhanh chóng bắt máy, Kiều Bất Quy lập tức đi thẳng vào vấn đề, nói: “Kỳ nhạy cảm của sếp Thành đã đến.”
Bác sĩ ngớ người, theo phản xạ hỏi lại: “À, tức là sắp đến kỳ nhạy cảm? Vậy nhớ đến bệnh viện trước một-hai ngày…”
Kiều Bất Quy mất kiên nhẫn cắt lời anh ta: “Đã đến rồi.”
Đối với Alpha mà nói, kỳ nhạy cảm đến nhưng không kịp tiêm thuốc ức chế là chuyện quá bình thường ở huyện.
Cho dù xảy ra trên người Thành Quyết cũng chẳng phải chuyện động trời gì.
Bác sĩ không rõ nội tình, lên tiếng hỏi ngược lại: “Xin lỗi, tôi vẫn không hiểu ý của thư ký Kiều, Alpha đến kỳ nhạy cảm nhưng không thể kịp tiêm thuốc ức chế, vậy thì dùng cách giải quyết truyền thống, không phải rất tốt à?
“Vấn đề là bây giờ chỗ này chỉ có tôi và sếp Thành.”
“À, vậy sếp Thành chỉ có thể cùng thư ký Kiều…” Bác sĩ hoàn toàn không suy nghĩ mà trả lời theo phản xạ.
Nhưng mới nói được nửa câu thì anh ta mới phát hiện có chỗ không đúng.
Khoan đã.
Sếp Thành đã kết hôn rồi!
Đầu dây bên kia, Kiều Bất Quy nhíu mày nói: “Cho nên nói Alpha đến kỳ nhạy cảm chỉ có thể trút xả, không còn biện pháp nào khác sao?”
“Không phải là không còn cách.” Bác sĩ thong thả nói.
“Xin bác sĩ nói nhanh một chút, bây giờ tôi không có nhiều thời gian.” Kiều Bất Quy vừa lạnh lùng vừa nghiêm túc nói.
Bác sĩ gia đình hơi khựng lại, sau đó lễ phép trả lời: “Xin lỗi, được, được.”
Bên kia, Thành Quyết đã rửa mặt xong.
Sau khi Alpha đánh răng rửa mặt xong, lập tức tiến tới dính sát vào.
Thân hình cao lớn của Alpha ôm trọn lấy Beta từ đằng sau lưng, bao bọc trong lồng ngực rộng rãi của mình.
Thành Quyết cúi đầu, lại dụi mặt vào hõm cổ của Beta.
Tóc mái ngắn hơi ướt và chóp mũi cao của hắn nhẹ nhàng cọ tới cọ lui trên gáy của Kiều Bất Quy.
Beta không phải là không có tuyến thể, chỉ là hoàn toàn vô tác dụng kể từ giây đầu tiên cất tiếng khóc chào đời, lập tức tiến vào trạng thái héo rút và suy mòn.
Khác hẳn với Alpha và Omega, Beta không có pheromone, cũng không cảm nhận được mùi pheromone, tuyến thể cũng không yếu ớt và nhạy cảm như của Alpha và Omega.
Nếu nói Alpha cường tráng giống như một thanh kiếm sắc lẹm bén ngót, Omega là đóa hoa hồng xinh đẹp trồng trong lồng kính, như vậy Beta là bụi cỏ dại tầm thường ven đường.
Bọn họ không cuốn hút, trông bình thường, mặc dù dung mạo không bằng Omega, năng lực không bằng Alpha, nhưng lại không có bất kỳ nhược điểm nào.
Ít nhất là trên chiến trường, hoặc là gặp phải kẻ thù, Beta không thể bị tấn công vào tuyến thể sẽ không có bất kỳ cảm giác gì.
Tuyến thể của Beta được chôn sâu dưới lớp da sau gáy.
Nó được chôn rất sâu, khó có thể bị ngoại lực tác động.
Nhưng là lúc này, dưới sự nhõng nhẽo và mè nheo của Thành Quyết, Kiều Bất Quy cảm thấy vị trí sau gáy vừa tê tê vừa ngứa ngáy. 
Giống như tuyến thể vô dụng nhiều năm của cậu bỗng trở nên nhạy cảm ngoài ý muốn.
Cậu cảm thấy khó chịu và lạ lẫm.
Cậu vô thức đưa tay che gáy lại, hoặc là muốn đẩy đầu Thành Quyết ra, nhưng khi cậu vừa đưa tay ra sau thì bị Thành Quyết trực tiếp thuận thế nắm chặt lấy cổ tay.
Kiều Bất Quy hoàn toàn bất ngờ.
Một giây sau, Thành Quyết nắm chặt cổ tay cậu, hai mắt mê ly, đưa môi tới hôn một cái.
Lòng bàn tay cậu truyền tới cảm giác ướt át.
Không chỉ có vậy.
Alpha hơi hé miệng khiến Beta có thể cảm nhận rõ răng nanh bén nhọn.
Răng nanh bén nhọn nhẹ nhàng cà cà vào lòng bàn tay của Beta, còn đi kèm với hơi thở ấm áp, khiến cho cử động va chạm giữa răng môi và lòng bàn tay trở nên sắc tình hơn bao giờ hết.
Nơi sắc bén nhất trên người Alpha trong lúc này hoàn toàn thu về hết toàn bộ tính công kích ở trước mặt Beta.
Nó đang tỏ ra thần phục với Kiều Bất Quy.
Răng nanh bén nhọn thần phục trước mặt Beta, giờ phút này hoàn toàn biến thành công cụ tình thú dùng để hấp dẫn đối phương của Alpha.
Kiều Bất Quy không ngờ Thành Quyết lại có hành động như vậy, vẻ mặt cậu cứng ngắc, cảm thấy vô cùng hối hận vì động tác vừa nãy của mình.
Ngón tay của cậu vô thức cong lại, muốn rút tay về.
Nhưng cánh tay của cậu bị Alpha vững vàng giữ chặt.
Cậu hoàn toàn không thể động đậy.
Trước sự phản kháng của Kiều Bất Quy, hành động của Thành Quyết theo đó xảy ra biến hóa.
Môi mỏng khẽ nhích ra, sau đó hắn đột nhiên mở miệng lộ ra răng nanh, cắn vào ngón tay của Kiều Bất Quy.
Nếu nói cắn, không bằng nói là ngậm mút.
Bởi vì Thành Quyết không hề dùng lực.
Ngón tay bất ngờ bị ngậm khiến Kiều Bất Quy lại cứng đờ cả mặt.
Cơ thể cậu như hóa đá, suy nghĩ trong đầu trở nên hỗn loạn.
Bên kia, trong điện thoại, bác sĩ gia đình vẫn đang tận trách nói tiếp.
“Sau khi Alpha rơi vào kỳ nhạy cảm, tiêm thuốc ức chế là cách giải quyết công hiệu nhất.”
“Vậy…” Kiều Bất Quy hơi khựng lại, sau đó nói bằng giọng điệu hơi mất tự nhiên: “…Làm phiền bác sĩ mau tới đây tiêm thuốc ức chế cho sếp Thành.” 
“Xin lỗi.” Bác sĩ xấu hổ nói: “Tôi không thể làm được.”
“Tại sao?” Kiều Bất Quy không hiểu hỏi lại.
“Bởi vì sếp Thành là Alpha trội.” Bác sĩ thở dài: “Khi rơi vào kỳ nhạy cảm, tính cảnh giác và tính công kích cực cao, trừ khi là người có quan hệ vô cùng thân thiết có thể khiến Alpha đó thả lỏng cảnh giác và phòng ngự, những người khác muốn đụng vào tuyến thể của hắn thì chẳng khác gì bấm vào nút tấn công của Alpha đó. Còn nếu là Alpha bình thường thì chỉ cần kêu vài bác sĩ Alpha tới áp chế là được. Nhưng sếp Thành lại không phải, ngài ấy là Alpha trội, hoàn toàn có quyền áp chế tuyệt đối với Alpha bình thường, những Alpha bình thường không có một chút khả năng chống cự trước pheromone của ngài ấy, nếu muốn thành công tiêm thuốc ức chế cho sếp Thành, gần như là chuyện bất khả thi.”
“Đưa thuốc ức chế cho tôi để tôi tiêm vào cho sếp Thành, không được sao?” Kiều Bất Quy nhíu mày hỏi.
“Thế cậu có biết tuyến thể của sếp Thành ở đâu không, và biết cách tiêm vào không?” Bác sĩ hỏi ngược lại.
Kiều Bất Quy hơi khựng lại, lập tức nói xin lỗi: “Xin lỗi, là tôi vô tri.”
“À, không sao đâu, cậu có suy nghĩ này cũng bình thường thôi.”
Bác sĩ nói xong, Kiều Bất Quy suy nghĩ chốc lát, bỗng hiểu ra.
“Tôi biết rồi.” Cậu nói xong liền cúp máy.
Sau đó cậu không nghĩ ngợi vào danh bạ lục tìm một dãy số quen thuộc, rồi bấm số gọi đến.
Bên kia vang lên khoảng mấy tiếng tút thì mới bắt máy.
Omega này không phải ai xa lạ, chính là Bùi Giác.
Kiều Bất Quy nói nhanh: “Kỳ nhạy cảm của sếp Thành đến rồi, bây giờ cậu mau chạy tới khách sạn xx—”
“Tôi không tới đó được đâu.” Đầu dây bên kia, Bùi Giác cắt lời Kiều Bất Quy, ấp úng nói.
“…Tại sao?” Kiều Bất Quy ngoài ý muốn.
Bùi Giác không muốn nói cho Kiều Bất Quy biết chuyện cậu ta và Thành Quyết đã ly hôn, cậu ta hơi cất cao giọng, buồn bực nói: “Không liên quan đến anh, dù sao… Dù sao bây giờ tôi không có rảnh, không thể tới!”
Dứt lời liền cúp máy cái rụp.
Điện thoại bị cúp máy, Kiều Bất Quy đứng tại chỗ, bỗng chốc không suy nghĩ được gì.
Đầu óc của cậu nhanh chóng hoạt động, nhưng trong nhất thời không tìm ra cách giải quyết.
Mà bên kia, Thành Quyết đã để lại trên ngón tay cậu vài dấu răng đậm nhạt đủ hết.
Trên ngón tay có dính chút nước bọt, tức khắc ngón tay của Beta đã tràn ngập mùi pheromone của Alpha.
Alpha cảm thấy cực kỳ thỏa mãn.
Đang trong cơn thỏa mãn, Alpha đột nhiên nhớ ra một chuyện.
Thành Quyết hơi nghiêng đầu sang, cọ má vào gáy đối phương, tội nghiệp nói: “Không phải nói rửa mặt xong sẽ thơm thơm sao?”
Kiều Bất Quy không đáp lại, cậu còn đang bận suy nghĩ.
Suy nghĩ một lát, cậu bỗng tìm ra được một biện pháp giải quyết.
“Ừ, ngay đây.” Kiều Bất Quy trả lời qua loa.
Cậu vừa hùa theo vừa cầm điện thoại lên mạng tìm kiếm.
Cậu nhanh chóng tìm ra một dãy số mà mình muốn tìm, sau đó lập tức bấm vào gọi đến.
“A lô, khách sạn xx, tầng 7 phòng 7201.”
“Tới ngay bây giờ.”
Đầu dây bên kia, một giọng nói xấu hổ lên tiếng đáp vâng.
Thành Quyết nhìn Kiều Bất Quy chỉ chăm chăm gọi điện, không chú ý đến mình, cảm thấy bực mình.
Hắn mím môi, bất ngờ cúi đầu cắn một phát vào gáy Beta.
Kiều Bất Quy hoàn toàn không phòng bị, cả người chấn động một cái.
Cậu kêu đau một tiếng, tay chân như nhũn ra.
Cậu chưa bao giờ cảm nhận được cái gọi là pheromone, cũng không biết cảm giác và mùi vị pheromone của Alpha và Omege nó như thế nào, thế nhưng trong giây phút này, cậu có thể cảm nhận rõ ràng pheromone của Thành Quyết men theo răng nanh rót vào trong máu thịt của mình. 
Có điều cậu nhanh chóng nhịn xuống.
Bởi vì tình trạng khốn đốn này sẽ nhanh chóng được giải quyết.
===Hết chương 60===

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.