Mất Trí Nhớ - Ác Ý Nhập Mộng

Chương 62: Hắn phải buông tay




Kiều Bất Quy bị tình cảnh trước mắt dọa cho tắt tiếng.
Cậu khó có thể tưởng tượng… Thành Quyết trong kỳ nhạy cảm sẽ có dáng vẻ thế này.
Bởi vì trong nhận biết của Kiều Bất Quy, Thành Quyết là tận cùng của lạnh nhạt, trong từ điển của hắn chưa từng có hai chữ dục vọng.
Cảnh tượng trước mắt thật sự đã lật đổ nhận biết của cậu.
Nếu không phải trên đầu ngón tay truyền đến cảm giác ấm áp ướt át, cậu thậm chí còn coi đây là một giấc mơ hoang đường.
Trong khi cậu đang khiếp sợ, Thành Quyết thấy Kiều Bất Quy đứng im bất động, bèn dùng răng nanh cà nhẹ vào đầu ngón tay của Beta.
Không có cảm giác rợn người hay nguy hiểm.
Chỉ có tràn đầy ý trêu đùa tình tứ.
Pheromone trong không khí càn thêm nồng nàn.
Hô hấp của Thành Quyết cũng trở nên dồn dập.
Ngay lúc răng môi của Thành Quyết chuẩn bị lặp lại hành động hồi nãy thì đột nhiên cửa phòng bị người gõ.
“Cốc cốc.”
“Chào anh, hy vọng là tôi không tới trễ…”
Ngoài cửa phòng vang lên giọng nam rất nhỏ.
Đột nhiên nghe thấy giọng nam ngoài cửa, hai mắt của Kiều Bất Quy sáng lên, lập tức quay đầu nhìn ra phía cửa.
Còn Thành Quyết thì lại không vui vì có giọng người lạ chen vào.
Hắn cảm thấy cực kỳ khó chịu khi có người ngoài muốn xâm phạm vào lãnh địa của mình.
Hắn thấy Kiều Bất Quy lo ra, không nghĩ ngợi vươn hai cánh tay dài tới vòng qua ôm chặt lấy eo của Beta.
Hắn định hấp dẫn sự chú ý của đối phương.
Nhận ra được ý đồ của hắn, Kiều Bất Quy lại lần nữa lên tiếng dụ dỗ: “Để tôi ra mở cửa, xem đó là ai.”
“…”
“Sẽ nhanh chóng quay lại ngay.”
“…”
“Tôi ra đuổi họ đi, chỉ một lát thôi.”
“…”
Thành Quyết vẫn không chịu thả tay.
Alpha cố chấp ôm chặt bạn đời của mình, trên mặt tỏ vẻ không muốn xa rời, kiểu gì cũng không chịu buông tay.
Người đang đứng đợi ngoài cửa mãi mà không thấy bên trong đáp lại, không khỏi nghi ngờ hỏi lại.
“…Anh ơi? Anh có nghe không?”
Kiều Bất Quy nghe giọng nam ngoài cửa lại lên tiếng hỏi, nhíu mày do dự khoảng hai giây, sau đó dứt khoát cúi đầu hôn một cái lên má Thành Quyết.
Hôn xong cậu liền đứng thẳng người lại.
“Vậy là có thể thả tay được chưa?”
“…” Alpha vẫn không chịu nghe, hắn còn vùi cái đầu lông xù của mình vào ngực đối phương.
Đừng nói là một lát, hắn không muốn Beta rời khỏi dù chỉ là một giây.
Thành Quyết vẫn ôm khư khư không chịu thả tay, Kiều Bất Quy im lặng, lập tức thay đổi thái độ.
Giọng nói nhỏ nhẹ dụ dỗ của cậu chợt hạ nhiệt độ xuống.
Lạnh như một tảng băng.
“Thành Quyết, thả tay ra.”
“…” Động tác của Alpha rốt cuộc có chút dao động.
“Còn không thả tay, tôi sẽ không thích anh nữa.” Kiều Bất Quy lạnh nhạt thuận miệng nói.
Vừa nói xong, Alpha giống như giật mình, lập tức mở miệng thả ngón tay của Kiều Bất Quy ra, hai cánh tay ôm eo của cậu cũng rút về.
Thành Quyết ngửa đầu nhìn Kiều Bất Quy.
Bởi vì có cà vạt màu lam che kín mắt nên Kiều Bất Quy không nhìn thấy ánh mắt của hắn, nhưng bây giờ giọng nói tội nghiệp yếu thế đó hoàn toàn khiến người ta có thể tưởng tượng ánh mắt lúc này của hắn đang rưng rưng và tủi thân đến nhường nào. 
Alpha thả tư thái của mình xuống mức thấp kém nhất.
Hắn ngoan ngoãn, tội nghiệp nói xin lỗi: “Tôi sai rồi… Đừng không thích tôi…”
Giọng nói của Thành Quyết loáng thoáng có chút nức nở.
Alpha thường ngày luôn cao cao tại thượng, trong lúc này đây lại trở nên hèn mọn đáng thương.
Hắn cầu xin Beta, hy vọng có thể đổi lấy sự thương hại và tha thứ của đối phương.
Đáng tiếc.
Bây giờ người đứng trước mặt hắn, không phải ai khác, mà là Kiều Bất Quy.
Nói xong, Kiều Bất Quy dứt khoát xoay người đi tới cửa phòng.
Cậu mở cửa phòng ra.
Ngoài phòng, có một Beta mặc quần áo diêm dúa, cả người xịt đầy nước hoa giá rẻ đang đứng đợi.
Cửa phòng bị mở bất thình lình khiến Beta kia hết hồn.
Anh ta ngơ ngác nhìn Kiều Bất Quy, sau khi tỉnh hồn lại, anh ta nhìn đối phương một lúc, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, tỏ vẻ thẹn thùng hỏi: “Xin hỏi anh là người đã đặt dịch vụ đặc biệt phải không ạ…?”
“Ừm.” Kiều Bất Quy vô cảm đáp lại.
Alpha trong kỳ nhạy cảm rất cần được trút xả.
Omega trong kỳ phát tình cũng rất cần được vuốt ve và an ủi.
Nhưng không phải tất cả Alpha và Omega đều có thể may mắn tìm được bạn đời phù hợp để vượt qua kỳ đặc biệt đó.
Còn Beta có tuyến thể bị thoái mòn, không thể bị ký hiệu, dẫn đến tỉ lệ mang thai rất thấp và cũng không bị pheromone làm ảnh hưởng.
Đặc điểm này đối với Alpha và Omega không tìm được bạn đời phù hợp để vượt qua kỳ đặc biệt mà nói, thật không còn gì tuyệt vời hơn.
Ở trong xã hội bất thường có Alpha trội và Omega trội chiếm phần lớn tài nguyên, còn Beta thì lại có số lượng đông đảo này, bởi vì nghèo khó và cần tiền, cho nên đã thúc đẩy và sản sinh ra một cái nghề đặc biệt.
—Đó là nghề dành cho Beta có nghiệp vụ an ủi Alpha và Omega, giúp họ vượt qua kỳ nhạy cảm và kỳ phát tình.
Chỉ cần lên giường và không phải lo dính thai, còn được trả một khoản tiền hậu hĩnh, với những Beta nghèo khó mà nói là một cái nghề vừa được ngủ với người đẹp vừa được nhiều tiền.
Dĩ nhiên có số ít trong đó không thiếu tiền, nhưng lại muốn lên giường với Alpha và Omega.
Có điều ở đây không có quan trọng những điều đó.
Kiều Bất Quy đã có ý định rõ ràng.
Cậu tuyệt đối không thể lên giường với Thành Quyết, bởi vì sẽ kéo theo rất nhiều phiền phức, hơn nữa thân phận của cậu không cho phép xảy ra chuyện này.
Nếu muốn hoàn toàn phủi sạch quan hệ với Thành Quyết, tuyệt đối không được có bất kỳ dính dán nào liên quan đến hắn.
Chuyện rời khỏi đây chẳng qua là vấn đề thời gian, chỉ cần tuyển được người phù hợp với vị trí thư ký là không còn lo lắng gì nữa, cũng không cần lo lắng có bất kỳ dính líu gì đến nhà họ Thành, hoàn toàn ‘sạch sẽ’ rút lui an toàn.
Dĩ nhiên.
Tiền đề là Thành Quyết phải chủ động buông tay.
Trước đó cậu đã chứng kiến Thành Quyết một lòng một dạ tìm lại trí nhớ như thế nào, và cũng biết rõ thực tế Thành Quyết là một người cứng đầu cố chấp biết bao nhiêu.
Trừ khi hắn bằng lòng buông tay, nếu không muốn thoát khỏi hắn là chuyện không thể nào.
Mà trước mắt, biện pháp kêu bác sĩ gia đình của nhà họ Thành tới tiêm thuốc ức chế cho Thành Quyết đã bị bác bỏ.
Còn Bùi Giác thì không hiểu tại sao lại không chịu tới.
Bây giờ chỉ có một biện pháp vừa đơn giản nhất vừa bớt chuyện nhất, chính là kêu một Beta có nghiệp vụ giúp Alpha và Omega vượt qua kỳ nhạy cảm và kỳ phát tình.
Chỉ cần tiền, là cậu có thể phủi sạch quan hệ với hắn.
Còn Beta chuyên làm nghề này sau khi hoàn tất công việc, họ sẽ cầm tiền rời đi ngay, tuyệt không dây dưa với khách.
Vì thế sẽ không gây ra bất cứ phiền phức nào cho Thành Quyết.
Một công đôi chuyện, nhẹ nhõm bớt việc.
Lúc này phía đối diện, Beta thấy Kiều Bất Quy lên tiếng đáp lại, theo phản xạ nhìn vào cổ của cậu.
Chỉ thấy trên cổ đối phương có một dấu răng rất sâu, còn có thêm mấy dấu hôn đỏ hồng, hiển nhiên là vừa mới làm ra.
Beta rất chuyên nghiệp, không nhiều chuyện.
Công việc đặc biệt này của bọn họ có một quy tắc luôn phải nhớ kỹ.
Không nên hỏi đừng hỏi.
Beta đứng ngoài cửa, ngẩng đầu mỉm cười với Kiều Bất Quy, sau đó tự giới thiệu bản thân: “Chào quý khách, tôi là Tạp Tát, anh có thể gọi tôi là Tiểu Tạp—”
Nói xong, anh ta tỏ ra dịu dàng đáng yêu chuẩn bị tiến tới ôm hôn.
Ánh mắt của Kiều Bất Quy trở nên lạnh lẽo, nhanh chóng lùi một bước ra sau.
Tạp Tát không khỏi lộ ra vẻ mặt khó hiểu.
Kiều Bất Quy nhìn vẻ mặt khó hiểu của đối phương, cậu hơi né người sang, lộ ra bóng lưng ngồi trên giường của Alpha ở đằng sau.
Cậu lạnh lùng nói: “Người cần anh phục vụ không phải tôi, mà là anh ta.”
Tạp Tát hơi sửng sốt, thuận thế ngước cổ nhìn ra phía sau lưng của Kiều Bất Quy.
Khi thấy bóng lưng của Thành Quyết, anh ta ngạc nhiên không nhẹ.
Mặc dù đứng cách xa một khoảng, Alpha trong phòng còn bị che mắt, nhưng chỉ với một đường viền sắc bén của gò má cùng với khí thế và uy lực thản nhiên tỏa ra, như vậy có thể hoàn toàn  tưởng tượng dáng vẻ của đối phương tôn quý và xuất sắc đến cỡ nào. Anh ta đã phục vụ không ít khách hàng là Alpha, thế nhưng đa số đều là Alpha đã phát tướng và hói đầu. 
Bởi vì phần lớn khách hàng Alpha đều là như vậy nên thỉnh thoảng anh ta còn nói đùa với đồng nghiệp, nếu có thể phục vụ một Alpha đẹp trai thì bảo anh ta móc túi trả tiền cũng không thành vấn đề.
Dĩ nhiên, anh ta biết đây chỉ là cầu mong xa vời.
Những Alpha đẹp trai xuất chúng kia sao có thể tìm tới loại dịch vụ đặc biệt này.
Mà bây giờ anh ta đã được gặp thật, Tạp Tát bỗng chốc ngơ ngác, trên mặt tỏ vẻ có chết cũng không tin nổi.
“Muốn tôi… Phục vụ vị khách đằng kia?” Anh ta thật sự không dám tin, cẩn thận hỏi lại cho chắc.
“Ừm.” Kiều Bất Quy đáp ngắn gọn, rồi nói tiếp: “Phí phục vụ ba trăm ngàn, đủ chưa?” (~1 tỷ)
Nghe Kiều Bất Quy báo giá ba trăm ngàn, Tạp Tát phục vụ với giá cao nhất cũng chỉ mười ngàn lập tức gật đầu đồng ý. (~34,9 triệu)
“Đủ ạ!”
Kiều Bất Quy lấy di động ra chuyển khoản trả phí phục vụ.
Dĩ nhiên, số tiền này cũng sẽ đi tìm Thành Quyết đòi lại sau.
Thanh toán xong, cậu cất di động vào túi.
“Anh có thể vào.”
“Dạ vâng.” Tạp Tát vừa mong đợi vừa khẩn trương đi vào phòng.
Tạp Tát vào phòng, đồng thời Kiều Bất Quy cũng nhấc chân ra khỏi phòng.
Cạch.
Cửa phòng đóng lại.
Sau đó, trong phòng xảy ra những gì đều không liên quan đến cậu.
Kiều Bất Quy lạnh nhạt bước vào thang máy xuống dưới lầu, rời khỏi khách sạn.
Cậu đứng trước tòa cao ốc của khách sạn, ngước mắt nhìn dòng xe qua lại nườm nượp, lặng lẽ móc gói thuốc lá trong túi ra rồi châm một điếu cho mình. 
Bên kia.
Táp Tát cẩn thận đi vào phòng.
Anh ta vừa thấp thỏm vừa mắc cỡ đi đến trước mặt Thành Quyết.
Khi đang định lên tiếng thì Thành Quyết đã ngửi thấy mùi của người lạ xuất hiện trong phòng, trong bụng chợt lạnh, vẻ mặt lập tức thay đổi.
“Là ai?” Hắn lạnh lùng hỏi.
“Hả? À… Tôi, tôi là được vị khách hồi nãy gọi tới để phục vụ cho ngài…” Trước khí thế vô cùng áp lực của Thành Quyết, Tạp Tát lắp bắp trả lời.
“Phục vụ? Phục vụ gì?” Thành Quyết hít thở hơi nhanh.
“Chính là… Giúp ngài vượt qua kỳ nhạy cảm…”
Trong lúc Tạp Tát đang nói, Thành Quyết nhíu chặt lông mày, hít hít cái mũi ngửi mùi trong không khí.
Mùi nicotin thoang thoảng kia… Đã biến mất.
Thân thể của Thành Quyết cứng ngắc, hắn nhanh chóng tháo cà vạt trên mặt xuống, sau đó, xuất hiện trước mặt hắn lại là một Beta có khuôn mặt nhỏ nhắn đang ửng đỏ hoàn toàn xa lạ.
Còn Kiều Bất Quy, đã không thấy bóng dáng đâu.
Tạp Tát đứng phía đối diện nhìn thấy rõ khuôn mặt của Thành Quyết sau khi tháo cà vạt xuống, anh ta không khỏi đỏ mặt tim đập nhanh.
Anh ta chưa bao giờ nghĩ vị khách lần này… Lại đẹp đến thế.
Tạp Tát cảm nhận được hơi thở nóng bỏng của khách, lập tức chủ động nhiệt tình cởi áo khoác trên người xuống.
“Có phải bây giờ ngài đang rất khó chịu phải không…?” Tạp Tát ân cần an ủi: “Chờ lát nữa sẽ không còn khó chịu…”
“Cút.”
Tạp Tát cũng không ngoài suy đoán, anh ta tiếp tục cởi quần áo trên người xuống, sau đó chầm chậm lại gần.
Sóng nhiệt trong cơ thể liên tục dâng trào khiến tầm mắt của Thành Quyết bị phủ một lớp sương mờ.
Dục vọng đang hành hạ hắn.
Nhưng… Người trước mặt không phải là Kiều Bất Quy.
Dục vọng đang kêu gào trong đầu hắn, nhưng mùi nước hoa lẫn mùi cơ thể của Beta trước mặt khiến hắn cực kỳ chán ghét, cảm giác chán ghét này giúp hắn miễn cưỡng đè nén lại dục vọng, đồng thời khôi phục chút lý trí.
Hắn một tay hất văng đối phương ra, sau đó thở hổn hển từng cơn lục tìm điện thoại trong túi.
Hắn gọi đến bệnh viện.
“Đưa thuốc ức chế đến đây.”
“Đặt trước cửa khách sạn.”
Thành Quyết nói ra địa chỉ khách sạn xong, lảo đảo đứng dậy đi vào phòng tắm, sau đó mở vòi sen, để nước lạnh xối xuống cơ thể nóng rực của mình. 
Dòng nước lạnh khiến sóng nhiệt trong người hắn vơi đi phần nào.
Mái tóc đen bị xối ướt, dính bết vào hai bên má trắng trẻo của hắn.
Trên hàng mi dày đậm cũng dính bọt nước li ti.
Đứng dưới vòi sen, hắn nhớ lại tất cả lời dụ dỗ và nói dối của Kiều Bất Quy hồi nãy, khóe môi khẽ nhếch, từ từ tạo thành một nụ cười nhạt đầy bi thương.

Một tiếng sau.
Thành Quyết vô cảm cầm ống tiêm hút chất lỏng trong lọ thủy tinh nhỏ vào, sau đó đặt mũi kim lên vị trí tuyến thể rồi tiêm.
Phía đối diện, Tạp Tát ngồi trên sofa run lẩy bẩy, không dám nhúc nhích.
Anh ta cúi đầu, hai chân mềm oặt như bún.
Sau khi thuốc ức chế được tiêm vào, Thành Quyết nhắm mắt cảm nhận sóng nhiệt trong cơ thể từ từ rút đi.
Mấy phút sau, Thành Quyết đột nhiên lên tiếng hỏi: “Cậu ấy trả anh bao nhiêu?”
“Ba… Ba trăm ngàn.”
“Cậu ấy còn nói gì nữa không.” Thành Quyết lại hỏi.
Beta ngồi trên sofa ngoan ngoãn lắc đầu, nói nhỏ: “Vị khách kia không nói gì cả, chỉ nói tôi phải phục vụ ngài chứ không phải anh ta…”
Thành Quyết không hỏi nữa.
Kêu dịch vụ đặc biệt đến phục vụ hắn, giúp hắn vượt qua kỳ nhạy cảm…
Quả nhiên không hổ là thư ký Kiều của hắn.
Lý trí, tỉnh táo, vĩnh viễn phủi sạch quan hệ với hắn, tuyệt đối không có bất cứ dính líu nào.
Tới bây giờ, cho dù Thành Quyết không chịu thừa nhận thế nào đi nữa thì cũng không thể trốn tránh được sự thật rõ ràng trước mắt. 
Kiều Bất Quy xác thật không hề thích hắn một chút nào.
Cậu không có bất kỳ cảm tình gì với hắn.
Thà tốn ba trăm ngàn thuê dịch vụ đặc biệt tới phục vụ hắn, chứ nhất quyết không chịu cùng hắn lên giường.
Lúc trước hắn tự cho là đúng… Cho là đối phương theo đuổi hắn mấy năm, ít nhiều gì sẽ còn chút tình cảm với hắn…
Hóa ra tất cả đều là hắn tự mình đa tình.
Cuối cùng cũng nhận ra sự thật là Kiều Bất Quy không thích hắn, Thành Quyết đau lòng tuyệt vọng muốn rơi lệ.
Nước mắt ấm áp men theo khóe mắt chảy xuống, lặng lẽ rơi vào hõm cổ của hắn.
Hắn phải buông tay.
Nếu đối phương đã không thích hắn, vậy hắn không nên tiếp dây dưa làm gì.
Dây dưa tiếp cũng chỉ khiến cậu phát phiền, nói không chừng còn ghét hắn thêm.
Trước khi Kiều Bất Quy ghét hắn, hắn phải nên thả đối phương rời đi.
Chỉ cần hắn không khiến Kiều Bất Quy ghét mình, như vậy sau này nếu có tình cờ gặp lại nhau, ít nhất bọn họ… Có thể chào hỏi lẫn nhau.
Thành Quyết thê lương suy nghĩ.
Càng suy nghĩ, hắn càng thấy tuyệt vọng và đau lòng thêm.
===Hết chương 62===

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.