Ngày hôm sau, khi Kiều Bất Quy xách cặp táp đến công ty, Thành Quyết vẫn giống như trước, đến công ty từ sớm để xử lý công việc.
Vẻ mặt của hắn rất lạnh nhạt, dáng vẻ bình tĩnh đó trông như thể hôm qua chưa từng xảy ra chuyện gì.
Kiều Bất Quy thầm nghi ngờ trong lòng.
Bởi vì cậu nhớ rõ kỳ nhạy cảm của Alpha kéo dài khoảng bảy ngày.
Thành Quyết vượt qua kỳ nhạy cảm nhanh như vậy đúng là không bình thường.
Nhưng chuyện này không liên quan đến cậu.
Kiều Bất Quy đến công ty chỉnh sửa lại nội dung công việc hôm nay, sau đó cậu cầm hóa đơn thanh toán phòng khách sạn, dịch vụ đặc biệt cùng với lịch trình công việc hôm nay đến gõ cửa phòng làm việc của Thành Quyết.
“Vào.” Thành Quyết đáp lại một chữ ngắn ngủn.
Kiều Bất Quy đẩy cửa đi vào, cậu đi tới trước bàn làm việc của Thành Quyết, bắt đầu tận trách báo cáo lịch trình làm việc hôm nay với Thành Quyết như mọi ngày.
Báo cáo xong, cậu nhẹ nhàng đẩy tới tệp hồ sơ công việc và tờ hóa đơn.
Thành Quyết cầm tờ hóa đơn lên rồi liếc sơ qua, không nói gì.
“Tôi biết rồi.” Thành Quyết lạnh nhạt nói: “Chờ lát nữa xong việc, tôi sẽ chuyển khoản cho cậu.”
“Được.”
“Không còn chuyện gì khác có thể ra ngoài.”
Vẻ mặt của Thành Quyết hôm nay còn u ám nặng nề hơn dĩ vãng.
Tất cả tâm tư của hắn đều chôn giấu rất sâu trong đôi mắt tối đen kia, khiến người ta không nhìn ra được.
“Vâng, sếp Thành.”
Kiều Bất Quy đáp lại, sau đó xoay người nhẹ nhàng bước ra khỏi văn phòng.
Sau khi Kiều Bất Quy đi ra, Thành Quyết chống tay đỡ trán, nở một nụ cười nhạt nhẽo.
Nói muốn buông tay… Còn khó hơn lên trời.
Hiện tại vẫn còn đang tiếp tục tuyển dụng vị trí thư ký.
Vượt qua vòng sàng lọc của bộ phận HR và Kiều Bất Quy, cuối cùng chỉ có năm ứng viên là có thể đi tới trước mặt Thành Quyết.
Một tuần sau, Thành Quyết nhìn năm ứng viên sốt sắng và khẩn trương chà lau bàn tay ướt đẫm mồ hôi của mình, im lặng không nói gì.
Hắn không có tí hứng thú với bọn họ.
Hắn không có vấn đề gì muốn hỏi, ngay cả năng lực làm việc và cả công ty trước đó họ đã làm… Tất cả đều không có hứng thú.
Hắn chỉ muốn Kiều Bất Quy.
Nhưng hiện thực lại rất tàn nhẫn.
Mặc dù xuất thân từ nhà họ Thành, từ trước đến nay hắn muốn gì có đó, nhưng cũng không tránh khỏi có những lúc… Không phải cứ muốn gì là được nấy.
Hắn càng muốn thì càng không có được.
Ví dụ như là… Kiều Bất Quy.
Cứ đeo bám mãi chỉ khiến đối phương thêm ghét bỏ.
Hắn biết rõ điều này.
Đây cũng là nhận biết trước sau không đổi của hắn.
Bây giờ, sự yên lặng và lưu luyến của hắn đã làm cho hắn cảm nhận được, ở trước mặt Kiều Bất Quy, tư thái không thể buông tay của mình khiến người ta ghét bỏ và phiền phức đến cỡ nào.
Tư thái đeo bám phiền toái này ngay cả chính chủ còn không muốn nhìn.
Thành Quyết sầm mặt, ngồi im lặng một lúc lâu.
Đối diện, năm ứng viên ngồi ngay ngắn trên sofa không rõ sự tình, trong lòng khẩn trương tột độ, cũng không dám thở mạnh.
Thành Quyết không lên tiếng, bọn họ càng không dám phát ra âm thanh.
Hồi lâu sau, Thành Quyết lẳng lặng nhắm hai mắt lại.
Lại thêm mấy giây sau, hắn từ từ mở mắt ra, vẻ mặt của hắn tỏ ra trầm tĩnh và âm u hơn.
Sau đó, hắn nhấc tay lên, tùy tiện chỉ vào một ứng viên ngồi đối diện.
“Cậu, ngày mai đến công ty báo danh.”
Omega bất ngờ bị chỉ mặt hơi sửng sốt, tiếp theo là mừng rỡ ra mặt.
“Tôi, tôi ạ?” Omega mở to đôi mắt, hít sâu một hơi hỏi.
Thành Quyết lạnh lùng liếc mắt: “Cũng có thể không phải cậu.”
Ba chữ Omega ngắn ngủn này khiến Thành Quyết cảm thấy cực kỳ khó ưa.
Rõ ràng Omega này còn chưa chính thức nhậm chức, nhưng Thành Quyết nhìn kiểu gì cũng thấy đối phương trông rất ngu ngốc, không có điểm nào bằng Kiều Bất Quy.
Thành Quyết càng nhìn càng thấy tâm trạng khó chịu.
Thành Quyết vừa nói xong, những ứng viên còn lại lập tức phản ứng.
Hai mắt của bọn họ sáng lên, theo phản xạ chuẩn bị tự đề cử bản thân với Thành Quyết.
Thế nhưng Omega kia cũng phản ứng nhanh không kém.
Cậu ta nghe ra sự không vui trong lời nói của Thành Quyết, nhanh chóng thay đổi tư thái, vẻ mặt trở nên nghiêm túc và chuyên nghiệp hẳn ra.
“Xin lỗi sếp Thành, là tôi hỏi nhiều.” Omega đứng lên, cung kính cúi người với Thành Quyết: “Ngày mai tôi chắc chắn sẽ đến công ty báo danh đúng giờ.”
“Các anh chị có thể về.”
“Nhưng sếp Thành, sếp còn chưa khảo hạch—” Những người còn lại không cam lòng nói.
“Cần tôi lặp lại lần nữa?” Thành Quyết mất kiên nhẫn hỏi.
Hắn đưa tay nới lỏng cà vạt ra, mệt mỏi dựa vào lưng ghế.
Chỉ mới nói hai câu ngắn thôi mà đã khiến hắn cảm thấy mệt mỏi và mất sức.
Thành Quyết vừa nói xong câu này, những ứng viên khác tỏ ra xấu hổ, lập tức đứng dậy lục tục nối đuôi nhau rời khỏi văn phòng của Thành Quyết.
Còn Omega bị chỉ mặt hồi nãy sau khi ra khỏi văn phòng của Thành Quyết, không trở về ngay mà là đến chỗ bàn làm việc của Kiều Bất Quy.
Omega có dung mạo xinh đẹp rạng rỡ đứng trước bàn làm việc của Kiều Bất Quy, lễ phép cúi chào với cậu.
“Chào thư ký Kiều, ngày mai tôi sẽ đến tiếp nhận công việc của anh, đến lúc đó rất mong thư ký Kiều chỉ dẫn nhiều hơn.”
Cuối cùng cũng tuyển được ứng viên phù hợp với vị trí thư ký.
Kiều Bất Quy thầm thở phào một hơi trong lòng.
Cậu đáp: “Không thành vấn đề.”
Omega xinh đẹp nở nụ cười ngọt ngào với Kiều Bất Quy, sau đó cúi chào tạm biệt với cậu rồi xoay người rời đi.
…
Ngày hôm sau.
Omega đến công ty từ rất sớm, khi Kiều Bất Quy xách cặp táp tới thì đã thấy đối phương đang ngồi đợi bên cạnh chỗ làm việc của cậu.
Thấy Kiều Bất Quy tới, Omega giật mình, lập tức đứng dậy, sau đó lại lễ phép cúi chào với Kiều Bất Quy.
“Chào thư ký Kiều.” Omega chủ động nhiệt tình chào hỏi cậu.
Kiều Bất Quy lạnh nhạt đáp lại.
Sự lạnh nhạt của Kiều Bất Quy không hề làm cho Omega ủ rũ, ngược lại còn càng thêm cung kính với cậu.
Bởi vì trong mắt cậu ta, tất cả đại lão đều lạnh lùng khó gần như vậy.
Cho dù trước mặt cậu ta là Beta, nhưng trong mắt cậu ta thì ‘đại lão’ là người lạnh lùng ít nói như vậy, chứ không hề liên quan đến giới tính.
Nếu thư ký Kiều có thể nhậm chức thư ký bên cạnh sếp Thành, còn làm việc lâu như vậy, chắc chắn năng lực làm việc giỏi hơn cậu ta nhiều.
Omega thầm nghĩ trong bụng.
Sau đó cậu ta tiếp tục nhiệt tình giới thiệu về mình với Kiều Bất Quy: “Chào thư ký Kiều, tôi là…”
‘Không cần cho tôi biết tên.” Beta cắt ngang lời giới thiệu của Omega: “Tôi chỉ là nhân viên tạm thời giữ chức thư ký thôi, không cần phải giới thiệu với tôi.”
Omega đang hào hứng chuẩn bị giới thiệu bản thân bỗng tắt tiếng.
Cậu ta ngớ người ra, nhưng nhanh chóng tỉnh lại, không khỏi cảm khái trong lòng.
Ồ… Đây là phong thái của đại lão ư?
Đến bao giờ cậu ta mới có thể đạt đến trình độ này?
Omega thầm ước ao trong lòng.
Trong khi Omega đang nghĩ vu vơ thì Kiều Bất Quy đã đi tới chỗ bàn làm việc của mình, khom người kéo ngăn bàn lấy ra một xấp tài liệu.
“Đây là toàn bộ nội dung công việc trong khi còn làm ở đây của tôi.” Kiều Bất Quy lời ít ý nhiều: “Cũng là công việc mà cậu phải đảm nhận trong thời gian tới.”
Đây là tài liệu mà Kiều Bất Quy đã chuẩn bị từ sớm.
Vào ngày Thành Quyết đồng ý cậu có thể rời khỏi chức vị, cậu đã bắt tay vào làm ngay.
Sau nhiều ngày chuẩn bị, nội dung công việc cần chuyển giao đều đã được sắp xếp ổn thỏa đâu vào đấy.
Chỉ còn thiếu một vị thư ký mới nữa là xong.
Omega mang theo vẻ mặt hơi sửng sốt đưa tay nhận lấy xấp tài liệu.
Xấp tài liệu rất dày, ước chừng 5cm có hơn.
“Tối qua anh đã chuẩn bị xong xấp tài liệu này sao ạ…” Omega ngơ ngác hỏi.
Kiều Bất Quy không trả lời câu hỏi vô nghĩa, đáp: “Sau này làm việc có gì không hiểu, có thể lật xem xấp tài liệu này.”
“Bất cứ vấn đề nào trong công việc đều có thể lật xem trong đây sao ạ?”
“Ừm.”
“Thư ký Kiều… Anh thật giỏi…” Omega cúi đầu lật xem, không khỏi hít sâu một hơi.
Thư ký mới đã đảm nhiệm chức vụ, những gì nên chuyển giao cũng đã làm xong, bản thân cậu cũng không có đồ đạc cần đem theo, vì vậy Kiều Bất Quy giơ tay gõ cửa phòng làm việc của Thành Quyết.
“Ai?”
“Sếp Thành, là tôi.”
“Vào đi.”
Kiều Bất Quy đẩy cửa đi vào, sau đó cậu nói thẳng vào vấn đề.
“Sếp Thành, đã bàn giao công việc xong rồi.”
Thân hình của Thành Quyết hơi khựng lại.
Hắn từ từ ngẩng đầu lên, im lặng nhìn Beta đứng đối diện.
“…Đã bàn giao xong?”
“Vâng.”
“Nhưng tôi nhớ, rõ ràng hôm nay cậu ta mới đến công ty báo danh.”
Thành Quyết vừa nói vừa liếc nhìn đồng hồ điện tử ở trên bàn làm việc.
Thậm chí còn chưa tới chín giờ.
“Bây giờ vẫn chưa tới chín giờ, các cậu đã bàn giao công việc xong?” Hắn nói một cách trúc trắc.
“Vâng.” Beta cung kính đáp: “Tài liệu cần bàn giao đã được chuẩn bị thỏa đáng từ sớm.”
Thành Quyết đột nhiên im bặt.
Trong cổ họng của hắn như có vật gì chặn ngang, không thể phát ra tiếng.
Một lúc lâu sau, hắn mới tìm về lại giọng nói của mình.
“…Vậy à.” Thành Quyết nói một cách khó nhọc.
Hắn rũ mi, che giấu sự chua xót nơi đáy mắt.
Khí oxi trong không khí dường như trở nên loãng dần, khiến Alpha bắt đầu cảm thấy khó thở.
Alpha mím chặt môi mỏng, đôi môi trắng bệch bị mím thành một đường thẳng tắp.
Cuối cùng, Thành Quyết hạ quyết tâm.
Hắn nhắm mắt, không nhìn Kiều Bất Quy.
“Nếu đã bàn giao xong, vậy cậu đi… Làm thủ tục thôi việc đi.”
“Cảm ơn sếp Thành.”
Kiều Bất Quy dứt khoát xoay người rời đi không chút lưu luyến.
Cạch.
Cửa phòng làm việc được đóng lại.
Bên trong phòng, chỉ còn lại một mình Thành Quyết.
Yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ tiếng hít thở.
Trong bầu không khí yên tĩnh chết lặng ở đây, trong lòng Thành Quyết trỗi dậy cảm giác chua xót khó dằn, khổ sở đến mức khiến hắn lại muốn rơi lệ.
Bên kia.
Dưới lầu.
Sau khi đến bộ phận HR, Kiều Bất Quy nhanh chóng hoàn tất thủ tục thôi việc.
Hoàn tất xong thủ tục, trưởng phòng HR không nhịn được hỏi: “Thư ký Kiều, tôi thật sự không hiểu, Thịnh Danh trả lương cao như vậy, tại sao anh lại khăng khăng muốn từ chức?”
Cậu nhếch mép, thuận miệng đáp: “Về quê kết hôn.”
“Hả? Về quê kết hôn?” Trưởng phòng HR nghe mà há hốc miệng.
Trong khi đối phương còn đang sửng sốt, Kiều Bất Quy nói xong câu đó liền đứng dậy rời đi.
Sau khi ra khỏi công ty, cậu đứng bên lề đường, thở phào một hơi thật dài.
Cuối cùng…
Có thể nói lời tạm biệt với quá khứ.
Mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt của Thành Quyết, cậu không tránh được mà nhớ về quá khứ hoang đường của mình.
Buồn cười, ngu ngốc hết phần thiên hạ.
Hình ảnh mẹ Kiều qua đời vẫn còn hiện rõ rành rành trước mắt cậu.
Cú tát trời giáng của dì Từ, vẫn còn in sâu trong lòng cậu.
Cậu không thể tha thứ cho chính mình.
Vào mỗi đêm khuya vắng người, cậu luôn bị ác mộng làm choàng tỉnh dậy.
Thường xuyên gặp ác mộng khiến thần kinh của cậu bị tàn phá nặng nề.
Đúng là tiền lương của Thịnh Danh rất cao.
Nhưng— Cậu không thể ở bên cạnh Thành Quyết.
Hơn nữa, thân phận hiện tại của người bạn trai cũ này, càng không thể thích hợp để cậu ở bên cạnh.
Chỉ có dứt áo rời đi mới là kết cục tốt nhất dành cho cậu.
===Hết chương 63===