Mất Trí Nhớ - Ác Ý Nhập Mộng

Chương 7: Hắn đã quên mất cậu, không còn nhớ cậu




Kiều Thượng Ngu hoảng hốt chớp mắt, qua một hồi lâu mới phản ứng lại, vừa rồi cậu không hề nghe nhầm.
Thành Quyết đang nói giỡn sao?
…Cậu vốn định nói với mình như vậy.
Nhưng mà, tính tình của Thành Quyết lại không hề thích đùa giỡn.
Kiều Thượng Ngu ngơ ngác nhìn Thành Quyết, nhìn khuôn mặt lạnh lùng viết đầy chữ chán ghét của hắn, đầu óc trống rỗng không nghĩ được gì.
Tư duy của cậu bị đình trệ, đã không thể hoạt động như bình thường.
Hoặc là cậu đang nằm mơ.
Mơ một giấc mộng đáng sợ.
Kiều Thượng Ngu tỏ vẻ kinh ngạc, theo phản xạ hoảng hốt lên tiếng: “Thành Quyết… Chẳng lẽ anh quên…”
Lời chưa nói xong, lúc này bà Hác bên cạnh nhanh chóng phản ứng lại.
Bà ta nhìn chằm chằm khuôn mặt lộ rõ vẻ ghét bỏ Kiều Thượng Ngu của Thành Quyết, mi tâm khẽ giật, lờ mờ đoán ra được gì đó.
Vì vậy, bà ta lập tức nhân cơ hội cắt gọn sạch sẽ.
“Cậu ta không phải là ai cả, chẳng qua là đi nhầm phòng bệnh.”
Tiếng nói của Kiều Thượng Ngu chợt khựng lại.
Cậu kinh ngạc quay đầu nhìn bà Hác.
Vẻ mặt của bà Hác vẫn dửng dưng như thường, sau đó ngoắc tay gọi hai vệ sĩ Alpha cao lớn ngoài cửa đi vào.
“Các anh vào đây.”
“Vâng, thưa bà chủ.”
“Mời cậu Beta vô tình vào nhầm phòng bệnh này ra ngoài cho tôi, đừng để cậu ta quấy rầy cậu chủ nghỉ ngơi.”
Câu nói ‘đừng để cậu ta quấy rầy cậu chủ nghỉ ngơi’ được bà Hác đặc biệt nhấn mạnh từng chữ.
Vệ sĩ vừa nghe đã hiểu, lập tức đáp vâng.
Kiều Thượng Ngu không thể tin nổi nhìn bà Hác.
Cậu mở to mắt, không tin nổi nhìn bà Hác nói: “Thưa bác, bác đang nói gì vậy? Rõ ràng con là—”
“Im miệng.” Bà Hác nhanh chóng cắt ngang lời cậu.
Dưới mệnh lệnh của bà Hác, hai vệ sĩ khôi ngô cao lớn tiến tới một trái một phải giữ chặt hai tay của Kiều Thượng Ngu.
Bọn họ giữ chặt Kiều Thượng Ngu, không cho cậu kháng cự, từng bước một đi ra khỏi cửa phòng.
Sức lực của vệ sĩ rất lớn, mặc kệ Kiều Thượng Ngu giãy giụa thế nào cũng không thể thoát khỏi tay bọn họ được.
Rất nhanh, vệ sĩ dễ dàng ‘mời’ Kiều Thượng Ngu ra tận bên ngoài đại sảnh của bệnh viện.
Trong toàn bộ quá trình, Thành Quyết ngồi trên giường bệnh vẫn luôn lạnh nhạt thờ ơ.
Giống như đối với hắn, Kiều Thượng Ngu chỉ là một người dưng xa lạ không hơn không kém.
Sau khi bị ‘mời’ ra khỏi bệnh viện, vệ sĩ quăng ngã Kiều Thượng Ngu ra đất, Kiều Thượng Ngu ngây ngốc đứng trước đại sảnh bệnh viện, vẻ mặt ngơ ngác, đầu óc đặc quánh như keo dán. 
Vẻ mặt ghét bỏ của Thành Quyết không ngừng hiện lên trong đầu Kiều Thượng Ngu.
Thành Quyết… Thành Quyết hắn đã quên mất cậu?
Tại sao chứ?
Rõ ràng hắn còn nhớ bà Hác, tại sao lại không nhớ cậu?
Cậu là đang nằm mơ…
Chắc chắn cậu là đang nằm mơ…
Kiều Thượng Ngu nhéo mạnh vào tay mình, mạnh đến nỗi trên cánh tay hằn ra một dấu nhéo tím bầm.
Cảm giác đau đớn truyền đến từ trên cánh tay nhắc nhở cho cậu biết, tất cả mọi chuyện diễn ra đều là thật, không phải là nằm mơ.
Cho nên…
Thành Quyết mãi mới tỉnh dậy từ tai nạn giao thông, nhưng lại quên mất cậu?
Cậu theo đuổi hắn năm năm… Khó khăn lắm mới khiến hắn gật đầu đồng ý đính hôn… Rõ ràng bọn họ còn có một buổi đính hôn đang chờ tổ chức… Kết quả vào lúc này, hắn lại quên mất cậu, không còn nhớ chút gì về cậu.
Đây không phải là sự thật.
Cậu không muốn tin.
Cổ họng của Kiều Thượng Ngu đắng chát, cậu không hề nghĩ ngợi chuẩn bị xông vào bệnh viện một lần nữa, đi hỏi hắn tức giận vì chuyện gì, còn cố ý giả vờ không quen biết cậu.
Nhưng vệ sĩ đứng canh trước bệnh viện vô tình cản cậu lại.
Bọn họ làm hết trách nhiệm, nhớ kỹ mệnh lệnh mà bà Hác đã kêu bọn họ làm.
“Xin lỗi cậu, cậu không thể đi vào.”
Kiều Thượng Ngu lòng nóng như lửa đốt, giọng nói mang theo nức nở.
“Cầu xin các anh… Để tôi vào gặp anh ấy một lần… Chỉ một lần thôi…”
“Cầu xin các anh…”
Vệ sĩ lãnh khốc vô tình.
“Xin lỗi, cậu không thể đi vào, đây là mệnh lệnh của bà chủ.”
Đồng thời ở bên kia.
Sau khi đuổi Beta chướng mắt ra khỏi bệnh viện, Thành Quyết nhất thời cảm thấy trong phòng bệnh trở nên thanh tĩnh dễ chịu, bầu không khí cũng trong lành thoáng đãng hơn. 
Bà Hác cũng cảm thấy như vậy.
Tâm trạng của bà ta khá hơn rất nhiều.
Dĩ nhiên, nguyên nhân chủ yếu vẫn là Thành Quyết đã không còn nhớ chút gì về Kiều Thượng Ngu.
Mặc dù không biết nguyên nhân cụ thể là do đâu, nhưng không thể không nói đây là một chuyện tốt.
Thế nhưng việc nào ra việc đó, cần phải đi tra rõ nguyên nhân chủ yếu trong chuyện này, tránh để lại tai họa ngầm.
Nhớ kỹ chuyện này, bà Hác lập tức mời bác sĩ tới để họ kiểm tra tổng quát cơ thể Thành Quyết thêm một lần.
Nhóm bác sĩ có chuyên môn cẩn thận tỉ mỉ kiểm tra toàn thân Thành Quyết từ đầu đến chân, vẫn như trước không phát hiện vấn đề bất thường nào. 
Một bác sĩ khoác áo blouse trắng vừa lật xem sổ ghi chép bệnh án, vừa nghiêm túc hỏi bệnh nhân nằm trên giường: “Xin hỏi anh Thành, bây giờ thân thể của anh còn khó chịu chỗ nào nữa không?”
“Không có.”
“Não bộ thì sao? Còn đau chỗ nào không?”
“Không có.”
Vậy thì quá kì lạ…
Bác sĩ nhíu mày nhìn sổ bệnh án trong tay.
“Thưa bà, theo số liệu kiểm tra hiện tại, thân thể bệnh nhân có vẻ không có vấn đề gì bất thường.”
“Vậy sao nó lại không biết—”
Nói đến một nửa, bà Hác bỗng nhận ra gì đó, lập tức im miệng lại.
Trên giường bệnh, Thành Quyết cực kỳ không vui với tình trạng chỉ có thể nằm một chỗ của mình, hắn nhíu mày muốn xốc chăn xuống giường. 
Các bác sĩ đứng một bên không kịp ngăn lại, kinh hoảng la lên.
“Thưa anh, anh còn cần phải tiếp tục nằm theo dõi bệnh tình, không thể tùy tiện xuống giường—”
“Tôi đã nằm đủ rồi.” Thành Quyết không vui nói.
Trên cái tủ đầu giường cao bằng một nửa giường bệnh, có đặt một chồng báo về kinh tế tài chính.
Tầm mắt của Thành Quyết lơ đãng liếc qua.
Sau đó, hắn giống như phát hiện ra kí tự mới mẻ lạ lẫm, thân hình bỗng nhiên cứng đờ.
“Năm 2020…? Năm nay không phải là năm 2015 sao?”
Khi Thành Quyết nói ra lời này, tất cả mọi người đều sửng sốt.
Các bác sĩ ai nấy đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, hoàn toàn bất ngờ với lời hắn nói.
Khi bà Hác còn đang kinh ngạc, đồng thời trong lòng bà ta cũng theo đó trở nên vi diệu.
Bởi vì năm năm trước, đúng lúc Thành Quyết vẫn còn chưa quen biết Kiều Thượng Ngu.
Mà khi đó cũng là lúc Thành Quyết cực kỳ ghét cay ghét đắng Beta.

Cũng trong lúc này.
Trước cổng bệnh viện, mặc kệ Kiều Thượng Ngu khóc lóc cầu xin thế nào, vệ sĩ vẫn không hề mủi lòng.
Ngay lúc Kiều Thượng Ngu cảm thấy tuyệt vọng, di động trong túi cậu chợt vang lên.
Là nhạc chuông đặc biệt cho số điện thoại cá nhân của cậu.
Không lẽ là… Thành Quyết?
Mặc dù trong lòng biết rõ là không thể, nhưng cậu vẫn ngây thơ ôm một chút hy vọng và ảo tưởng.
Kiều Thượng Ngu lấy di động ra, cúi đầu nhìn.
Đúng như dự đoán.
Không phải là Thành Quyết.
Nhưng mà… Tại sao mẹ lại gọi cho cậu vào lúc này?
Kiều Thượng Ngu ôm một bụng nghi ngờ, chần chừ bắt máy.
Sau khi bắt máy, một giọng nữ xa lạ trong điện thoại vang lên.
“Xin hỏi anh là người thân của chủ nhân số điện thoại này phải không?”
Đột nhiên trong lòng Kiều Thượng Ngu sinh ra linh cảm xấu.
Cậu chần chừ đáp phải.
“Mời anh nhanh chóng đến bệnh viện trung ương thành phố.”
Kiều Thượng Ngu ngây người, ngón tay lạnh buốt.
Đó là bệnh viện lớn nhất ở gần nhà mẹ của cậu.
===Hết chương 7===
Tác giả muốn nói: Thời gian liếm chó kết thúc. Mỗi ngày viết truyện giống như đang nặn tuýp kem đánh răng sắp hết ORZ.
Đừng lo cho người ta nữa, lo cho mẹ mình đi bạn Ngu ơi…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.