Mất Trí Nhớ - Ác Ý Nhập Mộng

Chương 72: Kiều Bất Quy lại nói dối hắn




Giản Diệc Phồn khiếp sợ tắt tiếng, lại lần nữa tưởng mình bị ảo thính.
Y nhéo một phát vào mu bàn tay của mình, sau khi xác định không phải nghe nhầm, y vội vàng đưa tay tới nắm lấy cổ tay của sếp mình.
“Kiều…” Giản Diệc Phồn hốt hoảng mở miệng, nhưng y lại ngượng ngùng không dám gọi thẳng tên của sếp, vì vậy y dứt khoát không gọi nữa, chỉ vội vàng nói: “Chúng ta ra ngoài nói chuyện một lát được không?”
Kiều Bất Quy im lặng nhìn Omega, sau đó bình tĩnh theo đối phương đi ra phòng bệnh.
Giản Diệc Phồn nhẹ nhàng khép cửa phòng lại, sau khi chắc chắn cửa đã được đóng kín, y lại đi ra xa mấy bước chân, đến khi xác định mẹ Giản không thể nghe được, lúc này mới dừng chân.
Y hốt hoảng ngẩng đầu, ngước hai mắt đờ đẫn nhìn đối phương.
“Anh vừa mới nói… Là có ý gì?”
“Ý trên mặt chữ.”
Giản Diệc Phồn há to miệng, cả người như hóa đá tại chỗ, không có biểu tình hay phản ứng gì khác.
Qua một lúc lâu, Giản Diệc Phồn mới chật vật tìm về giọng nói của mình.
Y nói ngắc ngứ không liền mạch: “Anh… Anh là muốn thỏa mãn tâm nguyện của mẹ tôi, nên mới làm vậy ư?”
“Ừm.”
Lấy được câu trả lời xác định của đối phương, Giản Diệc Phồn cắn chặt môi dưới.
Trên môi hồng xuất hiện dấu răng rất sâu.
“Anh… Không cần phải làm như vậy đâu.” Omega buồn bực nói: “Tôi biết anh là vì tốt cho mẹ tôi… Nhưng tôi chỉ là nhân viên của anh, anh thật sự không cần phải hy sinh như vậy.”
Omega sụt sịt nói.
“Mặc dù tôi không biết mẹ tôi luôn muốn thấy tôi kết hôn, nhưng mà… Vẫn không thể để anh phải hy sinh, anh bỏ ra thật sự quá nhiều.”
“Khi người còn sống, khó tránh sẽ tiếc nuối vài chuyện, mặc dù mẹ tôi không thể nhìn thấy tôi mặc áo cưới và kết hôn, nhưng tôi cảm thấy mẹ sẽ hiểu cho tôi.”
Omega nói rõ từng câu từng chữ, khóe mắt đỏ hoe.
Y không thể dối lòng mình, thật ra khi nghe sếp Kiều nói như vậy trước mặt mẹ mình, y đã rất động lòng.
Y thích đối phương, kính mến đối phương, ái mộ đối phương, nếu đối phương bằng lòng kết hôn với y, y cầu còn không được, không nhiều lời liền đồng ý ngay tắp lự.
Nhưng lý trí mách bảo y không nên làm như vậy.
Trưởng phòng Kiều vừa dịu dàng vừa săn sóc, y không nên lợi dụng sự quan tâm của trưởng phòng Kiều để trèo lên cao.
Vốn đã nhận tiền của trưởng phòng Kiều để đóng tiền phẫu thuật, y không nên tham lam đòi hỏi thêm những thứ khác.
Đối diện, Kiều Bất Quy không có cảm xúc gì.
Cậu đưa mắt nhìn bầu trời xanh thẳm ngoài cửa sổ.
Nhưng trong đáy mắt cậu chỉ có sự u ám.
“Cậu nghĩ, tôi làm những việc đó, là vì cậu à?”
“…Không phải sao ạ?” Giản Diệc Phồn ngớ người, cẩn thận hỏi lại.
‘Không.” Beta thong thả nói: “Tôi đã nói rồi, không phải vì cậu, mà là vì tôi.”
“Vì anh ư…” Giản Diệc Phồn không rõ.
Trong lòng y tràn ngập nghi ngờ, đầu óc mù tịt không hiểu.
Chỉ thấy sếp của mình tỏ vẻ không muốn nói nhiều, y rất biết điều không hỏi nữa.
Giản Diệc Phồn cũng không từ chối.
Lý trí nói y không nên tiếp nhận ý tốt của đối phương, vì thế khi nghe sếp nói ra lời đó, y tỉnh hồn lại liền lập tức kéo sếp ra khỏi phòng bệnh, để sếp thu hồi ý tốt đó về.
Nhưng mà, đối phương từ chối.
Mỗi một người, luôn có một chỗ tối tăm trong lòng mình.
Giản Diệc Phồn thấy sếp mình từ chối, y không thể không thừa nhận trong lòng thật sự rất vui vẻ.
Ngay trong thời điểm này, trong lòng y đang rất vui vẻ.
Giản Diệc Phồn cảm thấy nhân phẩm của mình sa đọa đến mức hết thuốc chữa.
Y cắn môi dưới, cười nhạt một tiếng, sau đó nói lí nhí: “Thật sự cảm ơn anh nhiều lắm, anh bằng lòng thỏa mãn nguyện vọng vô lý của mẹ tôi, hoặc là nói, lấy danh nghĩa đạo đức để ép buộc anh.”
Cười xong, y nói tiếp.
“Vậy mấy ngày nay chúng ta ở trước mặt mẹ giả vờ đính hôn, rồi mặc áo cưới kết hôn… Chúng ta sẽ giả vờ diễn trước mặt mẹ.”
“Đến lúc đó hy vọng trưởng phòng Kiều dành chút thời gian để giả vờ diễn với tôi, khi đó sẽ làm phiền trưởng phòng Kiều nhiều lắm, nên tôi ở đây xin lỗi trước, hy vọng anh đừng tức giận.”
Omega cực kỳ áy náy lễ phép cúi người với Kiều Bất Quy.
“Không giận.”
Đây vốn là chuyện mà cậu đã chủ động đáp ứng.
Kiều Bất Quy vẫn lạnh lùng ít nói như mọi ngày, Giản Diệc Phồn cảm kích rơi lệ.
Y đưa tay lau nước mắt, nói nhỏ: “Trưởng phòng, anh là người tốt, sau này chắc chắn anh sẽ gặp được đối tượng ưu tú nhất thế giới này.” 
Nghe vậy, Kiều Bất Quy nghiêng mặt qua một bên, không đáp.
Sau khi bàn bạc chuyện hôn nhân mà thực chất là dàn dựng một cái đám cưới giả, tất cả chỉ là diễn kịch xong xuôi đâu vào đấy, Kiều Bất Quy và Giản Diệc Phồn quay về phòng bệnh.
Trở lại phòng bệnh, Giản Diệc Phồn nở nụ cười với mẹ Giản.
“Anh… Anh Kiều đột nhiên nói muốn kết hôn, con thật sự quá bất ngờ.” Giản Diệc Phồn cười thẹn thùng.
Vì đây là lần đầu tiên y nói dối với mẹ nên khó tránh khẩn trương.
“À… Xin lỗi… Đã làm hai đứa khó xử rồi…” Mẹ Giản nghe vậy, sắc mặt càng thêm tái nhợt: “Nếu như thấy quá gấp rút, vậy không cần bận tâm những gì mẹ nói…”
“Không ạ.” Kiều Bất Quy vội nói.
“Không đâu ạ, mẹ đừng nghĩ nhiều, sớm muộn gì con và anh, anh Kiều cũng sẽ kết hôn, chẳng qua là thời gian hơi… Ừm… Sớm hơn dự định mà thôi.” Giản Diệc Phồn lắp bắp.
“Khụ khụ… Vậy là tốt…” Mẹ Giản nở nụ cười vui vẻ.
Cười xong, mẹ Giản bỗng đổi giọng.
“Nếu đã chuẩn bị xong, vậy hai đứa chừng nào đi đăng ký kết hôn?”
Giản Diệc Phồn bị hỏi á khẩu.
Y hoàn toàn bị bất ngờ không kịp trở tay.
Mẹ Giản nhìn hai người với ánh mắt mong đợi: “Khi hai đứa đi đăng ký kết hôn, có thể dẫn mẹ đi theo được không? Mẹ rất muốn nhìn Giản Giản chụp ảnh thẻ để đăng ký kết hôn sẽ trông như thế nào… Và cũng muốn nhìn Giản Giản mặc áo cưới…” 
Mẹ Giản tưởng tượng ra khung cảnh đó trong đầu.
“Con… Con…” Giản Diệc Phồn há miệng cứng lưỡi.
Y hoàn toàn không lường trước được cục diện này.
Trong nhất thời Giản Diệc Phồn kinh hoảng, không biết phải ứng phó thế nào.
Kiều Bất Quy vô cùng tĩnh táo, phản ứng lại rất nhanh.
Chỉ nghe cậu vững vàng nói: “Ngày mai con và Giản Giản sẽ đi đăng ký kết hôn, ngày mốt đi thử áo cưới, đồng thời hẹn trước thời gian chụp ảnh cưới với tiệm ảnh.”
“À… Như vậy sao?” Mẹ Giản nghe vậy, tinh thần trở nên phấn chấn, trên mặt rạng rỡ hẳn ra, thật giống như được tái sinh thêm một lần nữa.
“Vâng ạ.”
“Tốt quá…”
Không biết có phải vì lời nói của Kiều Bất Quy không, sắc mặt của mẹ Giản trở nên hồng hào hơn nhiều, giống như thân thể khỏe lên không ít.
Giản Diệc Phồn ngu người tại chỗ.
Câu nói vừa rồi của sếp khiến y khiếp sợ tắt tiếng, miệng há to, trong mắt tràn ngập mờ mịt và sững sờ.
Sau khi trò chuyện vài câu với mẹ Giản đã khỏe lên phần nào, Kiều Bất Quy tìm lý do dẫn Giản Diệc Phồn ra khỏi phòng bệnh.
Giản Diệc Phồn như rô bốt cứng ngắc bước theo cậu ra ngoài.
Sau khi cửa phòng khép lại, Kiều Bất Quy lên tiếng trước: “Không thể làm đám cưới giả được, chúng ta hãy kết hôn thật đi.”
“Nhưng— Như vậy sao được?!” Giản Diệc Phồn kinh ngạc nói nhỏ: “Nếu là kết hôn thật, sau này trưởng phòng làm sao đi tìm đối tượng? Làm sao kết hôn với người khác?” 
“Sau này có thể ly hôn.” Cậu hợt hợt nói.
“Nhưng… Nhưng ly hôn, thì chẳng phải anh trở thành người đã có một đời chồng rồi sao?” Giản Diệc Phồn nói: “Anh ưu tú và hoàn mỹ như vậy, sao tôi có thể trở thành vết nhơ trong đời anh được…”
Giản Diệc Phồn càng nói càng muốn rơi lệ.
Y vì bản thân sắp trở thành vết nhơ trong đời Kiều Bất Quy mà cảm thấy đau lòng muốn khóc.
“Chỉ là kết hôn mà thôi, không tính là vết nhơ gì cả.” Kiều Bất Quy không thèm bận tâm.
“Nhưng mà…”
“Mẹ cậu không còn nhiều thời gian nữa.” Cậu không cho y nói nhiều thêm: “Cứ quyết định thế đi.”
Giản Diệc Phồn thôi không nói nữa.

Bên kia.
Thành phố S.
Với quyền thế và tài lực của Thành Quyết, hắn không tốn nhiều thời gian liền điều tra ra toàn bộ chuyện liên quan đến Kiều Bất Quy.
Tất cả đều được sáng tỏ.
Cha qua đời từ sớm vì tai nạn giao thông, còn mẹ qua đời vì bệnh tật…
Khi Thành Quyết nhìn thời gian mẹ Kiều bị bệnh và qua đời thì không khỏi kinh ngạc, rất nhanh nghĩ tới hai mốc thời gian.
Một là mốc thời gian Kiều Bất Quy gọi điện xin tiền mẹ của hắn.
Hai là mốc thời gian Kiều Bất Quy bán ghim cài ngọc lam.
Cả hai đều xảy ra trước khi mẹ Kiều qua đời.
Nói cách khác, bán ghim cài và xin tiền mẹ hắn đều là vì gom tiền phẫu thuật cho mẹ Kiều.
Cho nên rất có thể… Có thể… Đối phương thật ra không phải vì tiền mà tiếp cận hắn.
Vì vậy—
Kiều Bất Quy lại nói dối hắn.
Trong miệng Kiều Bất Quy, cho tới bây giờ chưa từng nói một câu thật lòng.
Ở góc tối sâu thẳm trong căn phòng, Thành Quyết một mình đứng bên cửa sổ, nhìn tài liệu điều tra trong tay, cười thảm một tiếng.
Thậm chí ở trước mặt hắn, đối phương vĩnh viễn đều nói dối.
===Hết chương 72===

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.