Mất Trí Nhớ - Ác Ý Nhập Mộng

Chương 78: Hắn cảm thấy nhức mắt, không muốn nhìn nữa




Sau khi mẹ Giản bệnh nặng qua đời, Giản Diệc Phồn chỉ còn lại một mình.
Được sự đồng ý của Kiều Bất Quy, y nhanh chóng thu dọn hành lý và chuyển đến sống ở nhà của cậu.
Nhà của Kiều Bất Quy rất rộng, có ba phòng và một phòng ngủ cho khách, dư sức cho hai người ở.
Sau khi Giản Diệc Phồn xách hành lý tới thì rất biết điều mà dọn vào phòng ngủ cho khách.
Mặc dù bây giờ hai người đang trong quan hệ hôn nhân, nhưng trên thực tế cũng không phải hai bên có cảm tình với nhau, chỉ có Giản Diệc Phồn là đơn phương thầm mến.
Đối phương có thể bằng lòng cho y dọn vào ở, như vậy đã đủ quan tâm và tốt bụng, Giản Diệc Phồn không dám đòi hỏi nhiều hơn. 
Bởi vì món nợ cờ bạc của cha nên căn nhà lúc trước của Giản Diệc Phồn vừa cũ vừa xập xệ.
Vì thế đây là lần đầu tiên y được dọn vào ở trong một ngôi nhà khang trang rộng hai trăm mét vuông.
Buổi chiều, được nằm trên chiếc giường êm ái rộng rãi, Giản Diệc Phồn vô cùng cảm kích trong lòng.
Tuy nói y vẫn thỉnh thoảng buồn bã và khổ sở vì sự ra đi của mẹ, nhưng ít ra không có suy nghĩ bồng bột muốn nối gót đi theo mẹ mình.
Bởi vì trước kia đã nói sẽ dùng việc nhà cơm nước để ‘trả ơn’ nên Giản Diệc Phồn rất cần cù siêng năng.
Y quét dọn phòng ốc tươm tất sạch sẽ, ngay cả việc nấu nướng giặt giũ cũng làm hết.
Y ở trong nhà sếp mình cần cù làm việc nhà, rất có dáng vẻ của một người nội trợ đảm đang.
Mặc dù đối phương đã nói trước sẽ không hồi đáp lại tình cảm của cậu, nhưng Giản Diệc Phồn vẫn rất nghiêm túc với cuộc hôn nhân có tiếng không có miếng này của hai người.
Y chăm chỉ làm việc nhà, đi chợ mua thức ăn, thỉnh thoảng khâu khâu vá vá làm ra những gối ôm và con thú bông dễ thương, còn mua vài chậu cây cảnh đáng yêu đặt ở ngoài ban công.
Y mua thêm vài món đồ nhỏ để trang trí ngôi nhà thêm ấm cúng.
Sau khi có Giản Diệc Phồn vào ở, căn nhà vốn đơn điệu buồn tẻ, nay đã trở nên ấm áp và có không khí của một ngôi nhà nên có.
Trước kia đi làm về nhà, Kiều Bất Quy cảm thấy nhà của mình chẳng khác gì một cái động đen sâu hun hút, luôn há to miệng chực chờ cắn nuốt lấy cậu, làm cậu không cảm nhận được chút ấm áp nào.
Đến nỗi chút ấm áp đó thì cậu lại chưa từng được cảm nhận.
Nhưng sau khi Giản Diệc Phồn dọn vào ở, cảm giác đó đã biến mất.
Đã lâu lắm rồi cậu mới cảm nhận lại niềm hạnh phúc khi về nhà.
Vì thế đối với Kiều Bất Quy mà nói, cậu cũng không hối hận khi đồng ý cho Giản Diệc Phồn dọn vào sống chung, cũng không hối hận khi đường đột kết hôn với một Omega mới gặp chưa bao lâu.
Đây là quyết định của cậu, và cậu không hối hận.
Chiếc nhẫn mà mẹ Giản để lại, cậu vẫn luôn đeo trên ngón giáp út.
Cậu lười tháo xuống, cho tới nay cũng không có ý định muốn tháo xuống.
Thứ nhất là không cần thiết.
Thứ hai là vì chiếc nhẫn này đúng lúc giúp cậu cản lại những người muốn ngỏ ý quen cậu ở công ty.
Cậu không có hứng thú với yêu đương và hôn nhân, và cũng không có bất kỳ mong đợi nào.
Nếu nói cùng Giản Diệc Phồn yên bình trải qua một đời như thế, không phải là không thể.
Kiều Bất Quy nghĩ như vậy.
Vào buổi trưa, Giản Diệc Phồn đứng ở ngoài văn phòng, chờ sếp của mình làm xong công việc liền cùng nhau đi ăn cơm trưa.
Bên kia, sau khi Kiều Bất Quy bàn giao công việc với cấp dưới xong, lúc này mới đứng lên mang theo thẻ nhân viên đi ra khỏi văn phòng. 
Cậu vừa mới ra cửa thì thấy Omega xinh đẹp có đeo vòng cổ ngăn chặn pheromone đang yên tĩnh đứng đợi mình.
Omega xinh đẹp nhác thấy sếp mình, hai mắt mở to lấp lánh, nở nụ cười rạng rỡ với đối phương.
“Trưởng phòng Kiều.”
Kiều Bất Quy nhìn Giản Diệc Phồn, lạnh nhạt đáp lại.
Giản Diệc Phồn nhấc chân đuổi theo kịp bước chân của Kiều Bất Quy.
Y đi bên cạnh Kiều Bất Quy, cẩn thận nói nhỏ: “Trưởng phòng, buổi chiều tan làm, anh có thể chở tôi đến siêu thị được không? Nghe nói hôm nay là ngày giảm nửa giá các mặt hàng thức ăn, nếu không đi sẽ rất tiếc!”
“Có thể.”
Giản Diệc Phồn thấy đối phương đồng ý, bèn nở nụ cười ngượng ngùng: “Cảm ơn trưởng phòng Kiều.”
“Không cần cảm ơn.”
Buổi chiều năm giờ rưỡi là giờ tan làm.
Các nhân viên ở bộ phận truyền thông lục tục đóng máy tính rồi đứng lên thu dọn đồ đạc để chuẩn bị ra về, chỉ có mỗi mình Giản Diệc Phồn là ngồi im tại chỗ, giống như đang chờ gì đó.
Mặc dù Kiều Bất Quy không nói ra, Giản Diệc Phồn cũng không tiết lộ quan hệ hôn nhân của hai người, nhưng phàm là nhân viên tinh mắt sớm đã phát hiện ra quan hệ đồng nghiệp ‘không bình thường’ của họ.
Trong khoảng thời gian này, trưởng phòng Kiều và Giản Diệc Phồn luôn đi ăn trưa với nhau, tan làm cũng về chung, lúc làm việc cũng không tách ra, nhìn kiểu gì cũng không giống bình thường.
Hơn nữa khoảng thời gian trước trưởng phòng Kiều còn xin nghỉ mấy ngày, mà Giản Diệc Phồn cũng trùng hợp xin nghỉ trong lúc đó, sau khi đi làm lại, trạng thái của Giản Diệc Phồn thay đổi một cách rõ rệt, còn trên ngón áp út của trưởng phòng Kiều xuất hiện thêm một chiếc nhẫn. 
Dù mắt có mù cũng có thể nhìn ra trưởng phòng Kiều của bọn họ và Giản Diệc Phồn có mối quan hệ đồng nghiệp không bình thường.
Một đồng nghiệp thấy Giản Diệc Phồn ngồi im không nhúc nhích, bèn lên tiếng nói đùa: “Tiểu Giản đang chờ trưởng phòng Kiều tan làm à?”
Giản Diệc Phồn nghe vậy, lúng túng gật đầu nói: “…À ừm.”
Đồng nghiệp kia thấy dáng vẻ tưởng bản thân giả vờ không có quan hệ với trưởng phòng Kiều đã lừa được bọn họ của Giản Diệc Phồn, nên tiếp tục trêu ghẹo: “Lúc trước xin nghỉ là cậu và trưởng phòng Kiều lén dắt nhau về quê kết hôn phải không?”
Giản Diệc Phồn nghe tới đây không khỏi giật thót.
Y ngẩng phắt đầu lên, trên mặt lộ ra vẻ hoảng loạn.
Một đồng nghiệp khác nói bằng giọng bất mãn và hâm mộ: “Chậc, trưởng phòng Kiều độc thân vàng mười như vậy, đột nhiên bị một Omega hốt mất… Aiz… Tôi còn định suy nghĩ có nên tỏ tình với trưởng phòng Kiều hay không đây… Chậm chân vụt mất cơ hội rồi…”
Đồng nghiệp Beta kia thở dài một hơi, xách cặp táp lên ra về.
Giản Diệc Phồn bối rối không biết nên nói gì.
“Dù sao thì cũng chúc cậu tân hôn vui vẻ.” Đồng nghiệp còn lại chúc phúc với y.
Giản Diệc Phồn không khỏi cảm kích: “Cảm ơn anh nhiều lắm.”
Sau khi tất cả nhân viên của bộ phận truyền thông đều ra về hết, lúc này Kiều Bất Quy mới hoàn thành xong công việc hôm nay.
Cậu đứng lên bắt đầu dọn dẹp bàn làm việc, sau đó khóa kỹ phòng làm việc rồi cầm cặp táp đi ra.
Giản Diệc Phồn lập tức đi tới.
Y cầm điện thoại, nhiệt tình nói: “Tối nay trưởng phòng muốn ăn gì? Cá hay thịt?”
“Ăn gì cũng được.”
Giản Diệc Phồn nghe vậy không khỏi khổ sở suy nghĩ: “Ầy… Thế này đi, nhân dịp siêu thị đại hạ giá, mua mỗi thứ một ít mang về nhà vậy.”
Về nhà.
Hai chữ này như chạm đến trái tim của Beta.
Kiều Bất Quy đáp: “Ừm.”
Giản Diệc Phồn đi theo bên cạnh Kiều Bất Quy đến tầng hầm đậu xe: “Tôi mới học một món mới, nghe nói là món ăn đang thịnh hành ở thành phố S, mấy ngày nữa tôi sẽ làm cho trưởng phòng ăn!”
Thành phố S.
Nghe đến cái tên phủi bụi đã lâu làm cho Beta bỗng dừng chân lại.
Giản Diệc Phồn đi bên cạnh thắc mắc nhìn sang Kiều Bất Quy.
“Trưởng phòng Kiều…?”
“Không có gì.”
Cậu nhanh chóng trở lại bình thường, tiếp tục bước tới chỗ để xe.
“Đi thôi, lên xe.”
“Vâng.”
Bên kia.
Đối với Thành Quyết, việc điều tra ra chỗ ở của Kiều Thượng Ngu ở thành phố B không hề khó.
Chỉ với một cuộc điện thoại.
Còn về phần mở cửa đi vào nhà càng không phải bàn đến.
Thậm chí không cần cạy khóa.
Buổi chiều năm giờ bốn mươi chín phút, hai vệ sĩ Alpha mặc vest đen cao lớn một trái một phải đứng canh trước cửa nhà, ở chính giữa, Thành Quyết tay cầm chìa khóa, mặt không cảm xúc đút chìa vào ổ.
Cạch.
Cửa mở ra.
Sau khi cửa mở ra, tức khắc mùi pheromone thơm nồng của Omega xông thẳng tới.
Kiều Thượng Ngu là Beta, tất nhiên là không nhận ra trong nhà mình tràn ngập pheromone của Omega.
Nhưng Thành Quyết thì khác.
Hắn là một Alpha, không thể nhạy cảm hơn nữa với pheromone.
Pheromone tràn ngập trong nhà là mùi nho ngọt ngào.
Giống như mùa hè nóng bức mà được một ly nước nho ép, bỏ thêm vài cục đá lạnh thì còn gì sảng khoái bằng.
Mùi pheromone này vừa thơm vừa ngọt, hoàn toàn có thể mường tượng ra chủ nhân của pheromone này là một người ngọt ngào đáng yêu, khiến người ta thương tiếc đến nhường nào.
Nhưng bây giờ cái mùi này bay vào mũi Thành Quyết thì lại khiến hắn cảm thấy ghê tởm.
Cứ như mùi pheromone này là hơi độc nồng nặc làm cho Thành Quyết sầm mặt chau mày.
Đúng là hắn điều tra ra Kiều Thượng Ngu đã kết hôn với một Omega, và cũng có thể điều tra ra chỗ ở hiện tại của cậu.
Nhưng lại không thể điều tra ra Omega gọi là Giản Diệc Phồn kia đang sống chung với cậu.
Đố kỵ và tức giận dâng trào cuồn cuộn trong lòng Thành Quyết, nhấn chìm trái tim hắn.
Ngoài tức giận và đố kỵ ra, Thành Quyết còn cảm thấy vô cùng chua xót.
Cổ họng hắn dâng lên vị đắng của đau khổ.
Sự chua xót xông thẳng lên đầu khiến hắn muốn rơi lệ.
Pheromone của Omega lởn vởn trong không khí, còn có hai đôi dép đi trong nhà, trên ghế sofa đặt hai cái gối hình trái tim, trên bàn còn có hai cái ly cặp… Toàn bộ khung cảnh trước mặt đều đang chứng tỏ Beta hiển nhiên đã chung sống với Omega từ lâu. 
Hình ảnh ấm áp này khiến hắn cảm thấy cực kỳ chói mắt và khổ sở.
Khóe mắt của hắn nóng lên, cả người đứng im tại chỗ giống như pho tượng.
Kiều Thượng Ngu và Omega tên Giản Diệc Phồn kia mới quen nhau chưa được một tháng đã đi đăng ký kết hôn.
Bây giờ lại đang sống với nhau, ngọt ngào ân ái.
Còn hắn thì sao?
Hắn đã đợi suốt năm năm, đợi đến khi Kiều Thượng Ngu nhắc đến chuyện hôn nhân với hắn, hắn nói bỏ qua những bước rườm rà không cần thiết, tiến thẳng tới đăng ký kết hôn, nhưng đối phương lại không đồng ý.
Kiều Thượng Ngu nói quá nhanh, vẫn nên đính hôn trước mới tốt.
Hắn đồng ý.
Hắn tôn trọng quan niệm bảo thủ của Beta, đáp ứng đính hôn trước kết hôn sau.
Nhưng bây giờ thì sao?
Mới đến thành phố B chưa tới một tháng, Kiều Thượng Ngu liền nhanh chóng quyết định kết hôn với một Omega.
Không hề có đính hôn trước.
Quan niệm bảo thủ gì đó đều hoàn toàn biến mất không thấy, mất bóng mất dạng.
Mà trước kia, hắn kêu Kiều Thượng Ngu sống chung với hắn, có thể tiết kiệm tiền thuê nhà, đi làm cũng thuận tiện hơn, với lại trong nhà còn có người giúp việc đỡ đần, thế mà Beta lại từ chối thẳng thừng.
Beta nói chưa kết hôn mà đã sống chung, như vậy không thỏa đáng và không thích hợp.
Hắn cũng đồng ý.
Nhưng mà mãi đến khi sắp tới ngày đính hôn, cũng là trước khi hắn mất trí nhớ, Kiều Thượng Ngu vẫn không dọn qua nhà hắn ở. 
Còn bây giờ thì sao?
Đây là gì?
Thành Quyết đứng chỗ để giày, nhấc tay che mắt.
Hắn cảm thấy nhức mắt, không muốn nhìn nữa.
Nhưng hành động này cũng chỉ là lừa mình dối người mà thôi.
===Hết chương 78===

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.