“Còn gì nữa không?” Thành Quyết lại gặng hỏi.
“Hết rồi ạ…” Hác Kim Thiến cúi đầu, buồn bực nói: “Trước khi anh mất trí nhớ, em chỉ gặp anh ấy vào lần đó thôi…”
“Sau khi anh mất trí nhớ thì sao?” Thành Quyết lại lạnh lùng chất vấn.
“Em thề, sau khi anh mất trí nhớ, em không làm gì anh ấy hết, cũng không nói thêm một câu quá đáng nào!” Dưới sự truy hỏi của anh trai, Hác Kim Thiến run như cầy sấy, lập tức giơ tay lên thề thốt.
Thành Quyết lạnh lùng nhìn cô ta, dời mắt sang chỗ khác.
Một giờ sau, chiếc xe chầm chậm lái vào sân biệt thự.
Vào bên trong biệt thự, người hầu lập tức tiến tới cung kính cúi chào Thành Quyết và Hác Kim Thiến.
Thành Quyết nhẹ giọng hỏi: “Em ấy ngủ rồi?”
Người hầu lắc đầu nói: “Mợ cả vẫn chưa ngủ, đang ở trên lầu hai ạ.”
Hai chữ mợ cả trong miệng người hầu làm tâm trạng bực dọc của Thành Quyết suốt trên đường đến đây trở nên thoải mái không ít.
Có được đáp án từ người hầu, Thành Quyết lập tức xách gáy Hác Kim Thiến đi lên tầng hai.
Hác Kim Thiến đi đường vô cùng khó khăn, hết đụng chỗ này đến tông chỗ kia, không biết bị đập ra bao nhiêu vết bầm tím trên người, nhưng cô ta không dám giãy giụa, mà cũng chẳng giãy ra nổi.
Vì vậy cô ta đành phải ngước đôi mắt chó con tội nghiệp nhìn Thành Quyết, van nài: “Anh có thể để em tự đi được không…”
Không ngoài dự đoán.
Anh trai của cô ta vô tình không nghe vào tai, Hác Kim Thiến đành phải ngượng ngùng im lặng.
Thành Quyết một hơi xách gáy Hác Kim Thiến bước lên tầng hai, không mất thời gian tìm kiếm, hai người nhanh chóng nhìn thấy Kiều Thượng Ngu đang lẳng lặng nằm trên ghế dài ngoài sân thượng, hai mắt thẩn thờ nhìn lên bầu trời.
Dưới ánh nắng mặt trời, trên gò má của Beta hằn sâu sự tĩnh lặng.
Kiều Thượng Ngu ngước nhìn bầu trời, trong mắt không có bất kỳ cảm xúc nào, thấp thoáng thấy chút ưu buồn trong đó.
Thành Quyết nhìn dáng vẻ yên tĩnh của Beta, không hiểu sao cảm thấy hốt hoảng và bất an trong lòng.
Rõ ràng bây giờ đã giữ chặt đối phương trong tay, nhưng khi thấy vẻ mặt yên tĩnh nhưng chất chứa buồn bã của cậu, Thành Quyết bắt đầu cảm thấy sợ hãi.
Trông Kiều Thượng Ngu giống như một làn gió nhẹ, có thể bay đi, rời khỏi hắn bất cứ lúc nào.
Có thể là hắn quá lo lắng.
Dưới quyền thế rợp trời của hắn, đối phương có thể đi đâu?
Mọi nhất cử nhất động của đối phương đều nằm trong tay hắn, cho dù có chạy xa đến mấy hắn đều có thể dễ dàng bắt về.
Thành Quyết bình ổn lại tâm trạng, thả cái tay đang xách cổ áo của Hác Kim Thiến ra.
Sau khi được tự do, Hác Kim Thiến từ từ ngẩng đầu lên, mang theo vẻ mặt khó xử nhìn sang Kiều Thượng Ngu.
Cô ta tỏ ra ngoan ngoãn, nở nụ cười lấy lòng.
“Thư… Thư ký Kiều… À không, anh dâu… Em sai rồi.” Hác Kim Thiến sụt sịt nói.
Đột nhiên trong tầm mắt xuất hiện khuôn mặt của Hác Kim Thiến, Kiều Thượng Ngu chớp chớp đôi mắt khó hiểu.
Đầu óc còn đang ở trên mây nên cậu chưa kịp phản ứng lại.
“Hả? Cái gì?” Kiều Thượng Ngu mờ mịt không hiểu hỏi.
“Lúc trước, em không nên nói những lời đó với anh…” Hác Kim Thiến khóc thút thít, bịch một tiếng quỳ gối bên chân Beta.
Hác Kim Thiến nhìn cậu với đôi mắt cún con đẫm lệ.
Kiều Thượng Ngu bị dọa giật mình.
Cậu nhíu mày, không hiểu mô tê gì, hỏi: “Cô nói gì cơ?”
“Những lời vô lễ mà em đã trót dại nói với anh lúc trước…” Hác Kim Thiến vì khóc mà hụt hơi, nên giọng nói theo đó nhỏ dần: “Anh dâu, em không dám nữa đâu… Anh muốn em làm gì cũng được hết, chỉ mong anh có thể tha thứ cho em…”
Hác Kim Thiến đang nói, bỗng bất ngờ ôm chầm lấy chân Beta, cô ta ngửa mặt nhìn Beta với ánh mắt tha thiết, hòng dùng sắc đẹp dụ dỗ cậu.
“Anh dâu có thiếu chó không?”
“…Chó?”
“Để em làm chó cho anh, mặc anh sai bảo.”
Với Hác Kim Thiến mà nói, thà cô ta tình nguyện làm chó cho Beta, chứ không muốn bị ông anh ác quỷ của mình trừng phạt.
Kiều Thượng Ngu bị lời nói của cô ta làm bất ngờ không kịp trở tay, câm lặng không nói nên lời.
Hác Kim Thiến háo hức muốn thử làm chó cho cậu.
“Anh dâu, anh chỉ đằng đông em tuyệt đối sẽ không đi đằng tây, anh muốn em làm gì em đều làm cái đó cho anh.”
Gân xanh trên trán Thành Quyết lại giật giật.
Hắn bước tới xách cổ cô ta quẳng sang một bên.
“Em ấy không cần chó.”
“Ầy…” Hác Kim Thiến ngượng ngùng, có chút mất mác.
“Hác Kim Thiến, mày đi xin lỗi cái kiểu đó hả?” Thành Quyết lạnh lùng nói: “Quỳ ở đây cho anh.”
Hác Kim Thiến lập tức đàng hoàng quỳ trước mặt Beta.
Kiều Thượng Ngu vẫn không hiểu nổi hành động của Hác Kim Thiến, bèn nhíu mày nhớ lại một phen, sau đó mới bất tri bất giác nhận ra.
“Cô là đang nói đến chuyện cái nhẫn và chuyện tôi trèo cao vào nhà họ Thành?” Cậu lạnh nhạt hỏi.
Hác Kim Thiến chột dạ gật đầu.
“Em sai rồi… Em không nên nói như vậy…” Hác Kim Thiến khóc lóc nói, sụt sịt liên tục.
Kiều Thượng Ngu nhíu mày tỏ ra nghi ngờ: “Cô đâu có nói sai gì đâu?”
Cậu nói bằng giọng hết sức bình thản.
Hác Kim Thiến khựng lại.
Thành Quyết đứng bên cạnh theo đó thay đổi vẻ mặt.
“Đúng là tôi không đền nổi cái nhẫn, trèo vào nhà họ Thành… Hình như cũng là sự thật.” Kiều Thượng Ngu hời hợt nói: “Cô không nói sai gì cả.”
Không ngờ câu trả lời của Kiều Thượng Ngu khiến Hác Kim Thiến im bặt.
Cô ta hốt hoảng quay đầu nhìn Thành Quyết.
Vẻ mặt của hắn cũng theo đó dần dần yên lặng.
Trong nhất thời bầu không khí trở nên nặng nề và ngột ngạt.
Còn Kiều Thượng Ngu vẫn tỏ ra ung dung thản nhiên, dường như không cảm thấy mình nói sai.
Phút chốc không một ai lên tiếng.
Thành Quyết kinh ngạc nhìn Beta, trong lòng cảm thấy trống trải.
Giờ phút này, nỗi bất an trong lòng mang đến cảm giác không thể chạm vào, không an toàn và sợ hãi lập tức bùng nổ. Hắn đột nhiên nhận ra những gì hắn đang làm đều tốn công vô ích.
Kiều Thượng Ngu không hề thích hắn.
Cho dù hắn làm tất cả cũng chỉ phí công phí sức.
Nếu muốn chân chính trói buộc đối phương, để hắn đạt được cảm giác an toàn và ổn định, chỉ còn một biện pháp duy nhất.
—Đứa bé.
Trừ điều này ra, tất cả đều vô ích.
Thành Quyết im lặng mấy giây.
Không khí xung quanh như bị đóng băng.
Mấy giây sau, Thành Quyết lạnh lùng liếc Hác Kim Thiến.
“Đi xuống lầu quỳ.”
Hác Kim Thiến ‘dạ’ một tiếng, ngoan ngoãn đứng lên đi xuống lầu, tìm một chỗ khá êm đỡ đau gối rồi quỳ xuống.
Sau khi Hác Kim Thiến xuống lầu, Thành Quyết đứng tại chỗ, bỗng nhấc tay nới lỏng cà vạt rồi tháo xuống, hỏi: “Đã ăn cơm tối chưa?”
Kiều Thượng Ngu ngẩn người, vô thức đáp đã ăn.
Thành Quyết nghe vậy thì gật đầu, sau đó thong thả cởi áo khoác ra.
Hắn đi tới bên cạnh Beta rồi bế bổng người lên khỏi ghế dài.
“Về phòng thôi.”
Thành Quyết nói xong liền cúi đầu hôn lên mái tóc mềm mại của cậu.
“Tối nay có lẽ em phải chịu khổ rồi.”
Kiều Thượng Ngu như một tờ giấy trắng, nghe không hiểu lời Thành Quyết nói.
Chịu khổ?
Tại sao phải chịu khổ?
Kiều Thượng Ngu thắc mắc trong bụng.
Trong khi cậu đang vắt óc suy nghĩ thì Thành Quyết đã bế cậu lên tầng ba.
Vào trong phòng ngủ, Thành Quyết lập tức một tay cởi nút áo của mình, một tay ôm chặt eo cậu, sau đó hắn dễ dàng cởi áo ra rồi vứt xuống đất.
Áo sơ mi đắt tiền bị hắn giẫm nhàu nát dưới chân.
Lúc này Kiều Thượng Ngu vẫn chưa phát hiện ra, mặc dù trực giác mách bảo tình hình bây giờ vô cùng nguy hiểm nhưng cậu cũng không liên tưởng đến những hình ảnh không dành cho thiếu nhi.
Đến khi bị Thành Quyết đè lên tường, mấy ngón tay lành lạnh của hắn linh hoạt vén áo lên rồi vuốt ve eo của cậu, cơ thể của cậu lập tức giật thót, da gà da vịt thi nhau nổi lên, bây giờ cậu mới nhận ra Thành Quyết muốn làm gì.
Tuy chưa trải nghiệm bao giờ nhưng ít ra đã thấy trên TV hay internet.
Hơn nữa lúc trước ở trong xe, Thành Quyết đúng là có nói những điều này, nhưng cậu không ngờ lại tới nhanh như vậy.
Kiều Thượng Ngu không lường trước được chuyện này, cơ thể căng cứng, theo phản xạ duỗi tay muốn đẩy đối phương ra.
Cậu có thể chịu đựng việc bị cắn cổ đánh dấu hay hôn môi, nhưng nếu là chuyện đó… Cậu thật sự khó mà chuẩn bị tâm lý nổi.
Kiều Thượng Ngu vô thức sợ hãi với những chuyện mà mình không biết trước.
“Thành Quyết, tôi cảm thấy chuyện này… Chúng ta có thể từ từ…” Kiều Thượng Ngu sợ hãi nói.
Nhưng Alpha hoàn toàn không nghe vào tai, hắn im lặng nhìn Beta một lát rồi cứng rắn đè cậu lên tường, cúi đầu xuống.
Mái tóc đen mềm mại và da thịt ở vùng cổ ma sát vào nhau.
Môi mỏng của Alpha hé mở.
Răng nanh của thú từ từ lộ ra.
Một giây sau, Alpha cắn phập vào gáy đối phương không chút báo trước.
Thân thể của Kiều Thượng Ngu giật nảy lên, cậu hít sâu một hơi.
Răng nanh bén nhọn của Alpha cắm thật sâu vào trong tuyến thể của cậu, ồ ạt rót pheromone vào, chỉ sau mấy giây ngắn ngủi, cơ thể của cậu đã mềm oặt ra, tứ chi bủn rủn vô lực.
Tầm mắt của Kiều Thượng Ngu bắt đầu trở nên mông lung, mọi thứ trước mặt bị nhòe đi.
Thành Quyết thấy Kiều Thượng Ngu không còn sức để giãy giụa, hắn nhấc tay tháo vòng ngăn chặn pheromone trên cổ của mình xuống.
Cạch một tiếng.
Vòng cổ làm bằng kim loại rớt xuống bên chân của hai người.
Kiều Thượng Ngu thật sự không hiểu nổi, Beta không có pheromone, không có kỳ nhạy cảm hay kỳ phát tình, tại sao sau khi tuyến thể bị Alpha rót pheromone vào vẫn có thể bị ảnh hưởng?
Kiều Thượng Ngu hít thở dồn dập, ngón tay tê dại và mềm nhũn.
Mùi đàn hương trong căn phòng bắt đầu trở nên nồng nặc.
Thành Quyết rũ mi, tất cả dục vọng và ham muốn trong mắt đều bị hàng mi dày che khuất, hắn nhếch môi, cầm tay của Beta lên rồi hôn vào cổ tay ngay trước ánh nhìn của đối phương.
“Không từ từ được.” Alpha trầm giọng nói, sau đó há miệng cắn vào cổ tay của Beta.
===Hết chương 87===