Mất Trí Nhớ - Ác Ý Nhập Mộng

Chương 89: Con kêu mẹ chuyển toàn bộ… Tài sản đứng tên mình cho cậu ta?




Mặc dù là em gái ruột, nhưng thân là Alpha mà thấy em gái nịnh nọt lấy lòng người yêu của mình ngay trước mặt như vậy, nhìn kiểu gì cũng thấy chướng mắt.
Ý thức lãnh thổ của Alpha rất mạnh.
Vì thế sau khi Hác Kim Thiến ăn cơm xong, liền nghe Thành Quyết lạnh lùng phun ra một câu: “Ăn xong có thể cút khỏi đây.”
Thái độ của Thành Quyết đối với em gái của mình hoàn toàn khác xa một trời một vực với Kiều Thượng Ngu.
Hác Kim Thiến không dám mạnh miệng, lập tức ngoan ngoãn dạ một tiếng, đồng thời thầm vui vẻ nghĩ bụng, có phải chuyện này xem như cho qua rồi phải không?
Trong lúc Hác Kim Thiến đang nghĩ vậy, lại nghe Thành Quyết nói tiếp: “Là một Alpha trội mà thành tích học tập chẳng ra làm sao, Hác Kim Thiến, anh thấy mày cần phải ra nước ngoài học bổ túc vài năm.”
Hác Kim Thiến nghe vậy không khỏi sửng sốt, cả người cứng ngắc.
Ba chữ học bổ túc thốt ra từ miệng của anh mình, nếu không chuyện ngoài ý muốn xảy ra thì chẳng khác gì tuyên án chung thân cho cô ta.
Hác Kim Thiến mặt cắt không còn giọt máu.
“Anh, em không muốn… Em thật sự biết lỗi rồi mà…” Hác Kim Thiến cầu xin.
“Anh đã đặt xong vé máy bay, ít bữa nữa sẽ đưa mày ra nước ngoài.” Thành Quyết thờ ơ: “Bây giờ mày có thể về nhà bắt đầu thu xếp hành lý dần đi là vừa.”
“Anh à, anh có thể đổi hình phạt khác không…” Hác Kim Thiến vô lực năn nỉ: “Em không muốn ra nước ngoài đâu.”
“Tài xế đang đợi ở ngoài cổng.” Thành Quyết cực kỳ lạnh lùng nói: “Mày có thể phắn.”
Hác Kim Thiến cúi đầu, im lặng đứng dậy khỏi ghế, đang định rời đi thì lại nghe Thành Quyết lên tiếng.
“Không lấy được hạng nhất toàn trường, đừng nghĩ đến chuyện trở về.”
Hác Kim Thiến hoàn toàn tuyệt vọng.
Cô ta lộ ra vẻ mặt u uất, cũng không dám phản kháng, vì sợ đến cả tiền tiêu vặt cũng sẽ bị xén mất.
Nhưng Hác Kim Thiến vừa nghĩ đến đây thì lại nghe anh trai ác quỷ của mình nói tiếp: “Trước khi đạt được thành tích đứng đầu toàn trường, trong nhà sẽ không chu cấp một đồng nào cho mày.”
Hác Kim Thiến nghe thế, bước chân chững lại, con ngươi của cô ta rung động mạnh, vẻ mặt đờ đẫn.
“Đến lúc đó… Em phải sống thế nào? Học phí và tiền ăn ở của em…”
“Vừa học vừa làm.”
“Em, em là một Alpha trội, tại sao có thể làm công…? Huống chi em đã làm công bao giờ đâu—” Hác Kim Thiến khó tin nói.
Thành Quyết không tỏ cảm xúc gì, khẽ hất cằm ra lệnh với người hầu.
“Tiễn khách.”
Người hầu nhận lệnh, đáp vâng một tiếng rồi đi tới.
“Thưa cô hai, mời cô trở về.”
Hác Kim Thiến cúi đầu, loạng choạng bước từng bước một đến chỗ cửa, mang theo dáng vẻ hồn xiêu phách lạc ra khỏi biệt thự.
Sau khi Hác Kim Thiến rời đi, Thành Quyết giống như tháo mặt nạ xuống vậy, vẻ mặt lạnh lùng hồi nãy lập tức biến thành vẻ mặt nhu thuận.
Alpha vừa được thỏa mãn tình dục, trở nên dịu dàng săn sóc hơn bao giờ hết.
“Trên người còn khó chịu chỗ nào không?” Thành Quyết nhẹ giọng hỏi.
“Chỗ nào cũng khó chịu.” Kiều Thượng Ngu không cảm xúc đáp.
“Anh sai rồi.” Alpha lập tức ngoan ngoãn nhận lỗi, nhưng trên mặt lại nghiêm túc tỏ vẻ ‘Lần sau anh còn dám nữa’: “Hay để anh giúp em xoa bóp?”
Alpha cẩn thận hỏi.
“Không cần.” Beta nói giọng khàn khàn: “Chỉ cần mấy ngày nay anh đừng đụng vào tôi là được.”
Alpha im lặng, hắn mím môi tỏ vẻ tội nghiệp.
“Anh… Anh không nhịn được.” Alpha được ăn thịt và Alpha chưa được ăn thịt hoàn toàn khác nhau một trời một vực.
“…” Kiều Thượng Ngu nghẹn họng.
Cậu cạn lời nhìn Thành Quyết.
“Đừng nhìn anh.” Thành Quyết nói: “Em mà nhìn nữa, anh sẽ không kiềm lòng được mất.”
“…”
Mãi đến giờ phút này, hình ảnh Thành Quyết lạnh nhạt không dính bụi trần, trông không liên quan gì đến hai chữ dục vọng của trước kia trong lòng Kiều Thượng Ngu, đã hoàn toàn tan biến không còn sót lại chút gì.
Cấm dục?
Cao lãnh không dính khói lửa nhân gian?
Vừa nhớ lại tình cảm đêm qua, sắc mặt cậu không khỏi trở nên đen thui, tâm tình down đến đáy cốc.
Beta sầm mặt, nhắm mắt không để ý đến đối phương nữa.
Đối với Alpha đã được khai trai, hoặc là Alpha thoát kiếp ăn chay sau sáu năm, người yêu chỉ ngồi ăn cơm trước mặt hắn, môi hết khép lại mở để nhai thức ăn, ngoài ra không nói chuyện hay làm gì khác, cũng đều khiến hắn cảm thấy quyến rũ chết người.
Thành Quyết suýt chút nữa là không cầm lòng được, đồng thời quên mất trước kia hắn cực kỳ ghét đám Alpha chỉ biết suy nghĩ bằng nửa thân dưới.
Thành Quyết nhìn chằm chằm Beta một hồi, nhịn không được muốn ‘đụng chạm’ với đối phương.
Ví dụ như hôn ngón tay của cậu.
Hoặc là sờ mái tóc mềm mại của cậu.
Hoặc là vén áo cậu lên, dùng ngón tay vuốt ve miêu tả đường cong chiếc eo thon của cậu.
Mặc dù Beta tự xung dung mạo tầm thường, không có một điểm xuất sắc, nhưng trong mắt Thành Quyết thì tuyệt đối không phải vậy.
Dung mạo tầm thường chỗ nào? Rõ ràng rất xinh đẹp và quyến rũ.
Không có điểm đặc biệt xuất sắc lại càng hoang đường hơn.
Năng lực làm việc vượt trội, thành tích ưu tú, bình tĩnh lý trí, chưa bao giờ ham mê quyền thế giàu sang…
Trong mắt Thành Quyết, có kể đến cuối đời cũng không hết ưu điểm của đối phương.
Vì thế Thành Quyết mới không hiểu được câu nói ‘chúng ta không hợp nhau’ của đối phương.
Không hợp nhau? Không hợp nhau chỗ nào?
Rõ ràng là không thể hợp nhau hơn.
Gia cảnh hay thân phận chẳng qua chỉ là vật ngoài thân, miễn là yêu thích lẫn nhau, thưởng thức lẫn nhau, tâm linh tương thông là đủ rồi.
Sau khi Alpha được ăn thịt, gần như hận không thể dính chặt vào Beta từng phút từng giây, mãi mãi không rời.
Nhưng mà với tình trạng cơ thể hiện tại của đối phương, tất nhiên là cần để cậu nghỉ ngơi một đêm để lấy lại sức.
Giữa họ còn rất nhiều thời gian để tận hưởng chuyện này, không cần quá nóng vội.
Thành Quyết vừa suy nghĩ vừa liếc mắt nhìn cái bụng lép xẹp của Beta.
Khi nào mới có thai đây…?
Ánh mắt của Alpha trở nên sâu hoắm, thầm suy tính trong lòng.
Beta ngồi phía đối diện đang thong thả ăn cơm, tự dưng thấy lạnh sống lưng.

Hôm sau.
Tuy nói Thành Quyết nghĩ bản thân không khác gì đám Alpha cầm thú chỉ biết nghĩ bằng nửa thân dưới kia, nhưng dù sao vẫn có chỗ khác biệt, hắn chưa quên công việc.
Mấy ngày qua lười biếng không đến công ty, công việc ở công ty đã bị tồn đọng rất nhiều, nếu hắn còn không chịu tới công ty xử lý thì e là thư ký và các nhân viên sẽ đứng lên khởi nghĩa mất.
Sau khi đến thành phố B bắt người yêu về, hơn nữa còn làm đến bước cuối cùng, Thành Quyết mang theo khuôn mặt rạng rỡ tràn đầy gió xuân đi đến công ty.
Alpha mặc một thân vest đen bước vào công ty, ánh mắt của hắn nhu hòa hơn ngày thường, hơi thở bén nhọn áp lực cũng theo đó phai nhạt không ít.
Trong công ty, thư ký Omega của Thành Quyết là người đầu tiên nhận ra sự thay đổi của sếp mình.
Rất nhanh sau đó, các nhân viên cũng từ từ phát hiện ra sự thay đổi của Thành Quyết, bắt đầu ghé tai nhau xì xào bàn tán, chẳng mấy chốc truyền rộng khắp cả công ty.
Nhân viên trong công ty đa số có máu nhiều chuyện trong người, không khỏi ríu rít đoán già đoán non.
“Sếp Thành gặp được chuyện vui gì sao?”
“Chuyện vui gì? Sếp Thành vừa mới ly hôn chưa lâu mà.”
“Hay là ký được hợp đồng lớn?”
“Không biết…”
“Các cô nói ngay cả thư ký của sếp Thành cũng không biết hả?”
“Thư ký ngày nào cũng đi theo sếp, chắc là đã biết được gì đó.”
Vì thế có người đánh liều tới chỗ thư ký của sếp Thành hóng hớt.
Omega nghe đối phương hỏi thế, lắc đầu tỏ vẻ không biết.
“Tôi cũng đâu biết…”
“Anh là thư ký của sếp Thành mà? Sao lại không biết?”
“Tôi không biết thật…”
Nhân viên tới hóng hớt thấy Omega hoang mang lắc đầu không biết thật, đành phải buồn bực trở về chỗ làm.
Thành phố B…?
Cậu ta mang máng nhớ lại mình từng thấy một tập tài liệu bí mật trong văn phòng của Thành Quyết, trong đó đề cập đến thư ký tiền nhiệm của cậu ta, cũng là vị tiền bối Beta kia, sau khi từ chức đã đến thành phố B.
Có điều khi nhớ lại dáng vẻ lạnh nhạt khó gần của vị tiền bối Beta kia, cậu ta không khỏi cảm thấy mình suy nghĩ quá nhiều.
Nhưng cậu ta cũng rất tò mò, cho nên lúc hai giờ chiều, khi cầm hồ sơ vào văn phòng Thành Quyết để xin ký tên xác nhận, cậu ta không dằn nổi máu nhiều chuyện trong người, thử thấp thỏm dò hỏi: “…Hôm nay tâm trạng của sếp Thành rất tốt.” 
“Ừm.” Đối phương lạnh nhạt đáp lại.
“Có phải dạo gần này có chuyện vui phải không ạ?”
“Ừm.”
Omega thử suy nghĩ, nếu là ký kết được hợp đồng làm ăn lớn thì không thể nào không đưa cậu ta đi cùng, cho nên chắc chắn là liên quan đến chuyện riêng tư.
“Sếp là… Tìm được người yêu định mệnh sao ạ?” Omega tò mò hỏi.
“Không.”
“Không, không phải à?” Omega không ngờ mình lại đoán sai, phút chốc cảm thấy bối rối và không kém phần quê xệ.
“Là bắt trở về.”
Thư ký Omega sững sờ.
Năm giờ chiều.
Thành Quyết tan làm sớm trước giờ quy định, nhưng không về nhà ngay mà là đến một cửa hàng đá quý.
Trong cửa hàng đá quý sang trọng, Thành Quyết lật xem từ đầu đến cuối tất cả album mẫu trang sức đến từ các nhà thiết kế đại tài, cùng với những mẫu trang sức từng đạt được giải thưởng lớn, cuối cùng lại chỉ tay chọn mẫu trang sức của một nhà thiết kế Beta duy nhất trong đó.
“Là cái này.”
“Dạ vâng, thưa ngài Thành.” Nhân viên cửa hàng vội đáp lời, sau đó nhận lấy mẫu thiết kế mà Thành Quyết đã chọn.
“Thời gian của tôi không nhiều, kêu nhà thiết kế đẩy nhanh tiến độ.” Thành Quyết nhàn nhạt nói.
“Vâng, chúng tôi sẽ chuyển lời của ngài đến anh ta.”
Sau khi được nhân viên bảo đảm, Thành Quyết đứng dậy rời đi.
Một Alpha mà muốn trói buộc một Beta, nếu không thể đánh dấu, vậy thì chỉ có thể dùng hôn nhân và đứa bé.
Đứa trẻ là quan trọng nhất, hôn nhân là thứ yếu.
Sau khi phục hồi trí nhớ, bắt người, trả thù, mua nhẫn, kết hôn… Đồng thời phải đánh dấu Kiều Thượng Ngu liên tục không ngừng nghỉ, để đảm bảo cậu có thể mang thai trong thời gian nhanh nhất…
Những chuyện này đều đã được Thành Quyết sắp xếp và lên kế hoạch ngay sau khi nhớ lại tất cả.
Kiều Thượng Ngu vô cùng quan trọng với hắn, cho nên trả thù chỉ xếp thứ hai, còn chuyện bắt người về mới là ưu tiên hàng đầu.
Trả thù xếp thứ hai.
Phục hồi trí nhớ ngay khi Bùi Thiểu Khuynh lơ là cảnh giác không chút phòng bị, sau đó trả thù một cách thuận lợi và thành công.
Lý do trả thù cũng rất đơn giản.
Năm năm qua, hắn còn chưa được hôn cậu một lần, thế mà lại bị Bùi Thiểu Khuynh hớt tay trên.
Mà lý do để Bùi Thiểu Khuynh hôn Beta ngay trước mặt hắn cũng rất đơn giản. Chính là khiến hắn sau khi nhớ lại phải tức tối hậm hực, suốt đời khó quên. 
Đúng như Bùi Thiểu Khuynh đã dự đoán, cảnh tượng hắn giả vờ làm bạn trai cũ của Kiều Thượng Ngu và bất ngờ hôn lên má cậu, cho tới bây giờ Thành Quyết không thể nào ném ra khỏi đầu được.
Sợ rằng cả đời này của hắn khó mà quên nổi.
Khó mà quên nụ hôn đầu của Beta không phải là hắn, mà là Bùi Thiểu Khuynh mất nết kia.
Nếu hắn đã thích xem kịch hay, vậy thì chiều theo ý nguyện của hắn.
Để hắn tự ‘sắm vai nhập tuồng’.
Lúc này, sau khi Thành Quyết chọn xong mẫu thiết kế và ra khỏi cửa hàng đá quý lên xe, lập tức gọi điện cho luật sư.
“Mang theo hợp đồng.”
Luật sư nhanh chóng đáp lại, Thành Quyết nhận được câu trả lời liền cúp máy, sau đó ra lệnh: “Quay về dinh thự.”
Hơn một tiếng sau, chiếc xe đen sang trọng chầm chậm lái vào sân trước của dinh thự họ Thành.
Ngoài cửa chính dinh thự, luật sư cầm hợp đồng cung kính đứng đợi ở đó đã lâu.
Thành Quyết mở cửa bước xuống xe, dẫn luật sư vào đại sảnh phòng khách.
Bên trong phòng khách, bà Hác đã biết được chuyện xảy ra vào đêm qua, hiện đang ngồi ngay ngắn trên sofa chờ Thành Quyết về.
Bà ta cũng lờ mờ đoán ra tại sao Hác Kim Thiến bị Thành Quyết xách cổ tống ra xe, ngay cả quần áo cũng không cho thay.
Có lẽ sớm đã biết trước sẽ có ngày hôm nay, bà Hác cũng không bất ngờ mấy, nhưng vẫn không khỏi thầm than thở trong lòng.
“Thành Quyết, con đã nhớ lại.” Bà ta cất giọng bình tĩnh.
“Xem ra mẹ rất thất vọng.”
“Mẹ…” Bà Hác duyên dáng sang trọng muốn nói lại thôi, trên mặt lộ vẻ hối tiếc và ưu sầu hiếm thấy: “Nếu biết trước có ngày hôm nay, lúc đó mẹ không nên làm như vậy…”
Thành Quyết thờ ơ.
“Sau đó thì sao?” Thành Quyết bâng quơ hỏi: “Tiếp theo sẽ làm gì?”
“Tiếp theo làm cái gì?” Bà Hác không hiểu.
“Không lẽ mẹ chỉ định xin lỗi đơn giản như vậy thôi sao?” Thành Quyết hỏi ngược lại.
Bà Hác không khỏi nghẹt thở.
Bà ta á khẩu một lúc, mới từ từ tìm về tiếng nói của mình.
“Lúc trước mẹ không nên hiểu lầm cậu ấy… Mẹ sẽ lấy ra một ít tài sản, xem như là bồi thường…” Bà Hác khẽ thở dài.
“Rất tốt.”
Thành Quyết gật đầu, sau đó liếc mắt ra hiệu với luật sư đứng bên cạnh.
Luật sư lập tức hiểu ý, thò tay vào cặp táp lấy ra một tờ hợp đồng.
Bà Hác đọc nội dung trong tờ hợp đồng, không khỏi mở to đôi mắt chứa đầy sự khiếp sợ.
“Con kêu mẹ… Chuyển hết toàn bộ… Tài sản đứng tên mẹ cho cậu ta?”
===Hết chương 89===

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.