Dù sao Trương Mỹ Vân cũng cảm thấy mình thật may mắn khi có cơ hội được gặp gỡ, học tập và làm việc chung với những người ưu tú, thông thái như Chúng Thanh Phong và Võ Quế Sơn.
Nếu không có chuyện gì bất thường xảy ra thì Mỹ Vân sẽ sinh con vào cuối tháng 3 năm sau.
Điều đó đồng nghĩa với việc đầu hoặc muộn nhất là giữa tháng 3 cô sẽ phải nghỉ làm.
Chỉ nghĩ tới điều đó thôi, Mỹ Vân đã cảm thấy buồn rồi.
Bởi vì chẳng biết sinh con xong liệu cô có còn cơ hội quay trở lại làm việc ở tập đoàn Tân Thế Giới nữa hay không.
Vậy nên thời gian này cô phải bám chặt lấy hai người họ.
Học từ họ càng nhiều càng tốt.
Cứ nghĩ tới những ngày tháng tương lai đang chờ đợi mình ở phía trước là Trương Mỹ Vân lại cảm thấy hoang mang.
Chúng Thanh Phong không nói với Mỹ Vân về dự định của anh sau khi cô sinh con.
Cũng chưa từng đả động gì tới việc cô có đặc quyền gì với đứa trẻ.
Liệu rằng sau khi Trương Mỹ Vân mẹ tròn con vuông, Chúng Thanh Phong có thanh lý hợp đồng rồi bảo cô rời khỏi Chúng gia, vĩnh viễn không xuất hiện trước mặt đứa trẻ nữa hay không? Trong thâm tâm Trương Mỹ Vân nghĩ Chúng Thanh Phong không phải là người cạn tình, cạn nghĩa như vậy.
Có thể anh sẽ không để Mỹ Vân ở lại Chúng gia nữa, nhưng cũng không tới nỗi chia rể mẹ con cô đâu.
Mỹ Vân bất giác lắc đầu.
"Em đang nghĩ gì thế?"
Chúng Thanh Phong hỏi.
"Em nghĩ vẩn vơ thôi.."
Trương Mỹ Vân bâng quơ đáp.
Tới ngã tư, đường tắc.
Xe người, người xe đông đúc, chen lấn nhau.
Ngôi trong ô tô, Trương Mỹ Vân nhìn ra ngoài qua cửa kính, thấy những nam, nữ nhân viên mặc đồng phục văn phòng đang hối hả, vội vã giành nhau từng phân đường.
Thậm chí có người còn liều lĩnh, tạt lên phía trước đầu ô tô.
Hình ảnh của họ khiến Trương Mỹ Vân nhớ tới chính mình trước đây.
Cô cũng đã từng là một trong số những nhân viên công sở kia.
Cũng đã từng trải qua cảm giác gánh nặng mưu sinh đặt trên vai.
Vậy nên bây giờ khi có được cuộc sống thoải mái, không cần lo lắng tới chuyện cơm áo gạo tiên đối với Mỹ Vân mà nói chính là một điều may mắn.
Vô cùng may mắn.
Kế từ lúc sinh ra, ai cũng mặc định Trương Mỹ Vân bị sao "quả tạ"
chiếu mệnh.
Cuộc đời cô là chuỗi ngày gắn liền với hai từ xúi quẩy.
Từ bé tới lớn, Mỹ Vân đã nếm trải đủ cảm giác bi thương, oan ức, bị chà đạp, bị sỉ nhục.
Có thể nói trước đây đối với cô nụ cười là điều xa xỉ.
Từ khi gặp Chúng Thanh Phong, cuộc đời Trương Mỹ Vân dường như bước sang một trang hoàn toàn mới.
Tươi sáng hơn.
Rạng rỡ hơn.
Ở bên cạnh anh cô luôn cảm thấy an toàn, được bảo vệ, được che chở.
Giá như, chỉ là giá như thôi nhé, Trương Mỹ Vân được ở bên Chúng Thanh Phong trọn kiếp này thì cô nguyện sẽ ăn chay trường, phát tâm từ bi, tu tâm tích đức, làm thật nhiều việc thiện.
Đang miên man chìm đảm trong dòng suy tư, bỗng Trương Mỹ Vân bị tiếng rao từ đài cát sét làm cho bừng tỉnh.
"Ai xôi ngô, bánh đa kê đi!"
Tiếng chiếc đài cát sét rè rè lại vang lên.
Bất thình lình, Trương Mỹ Vân quay sang nhìn Chúng Thanh Phong nói, "Em sẽ không trách anh đã coi em là kẻ ngốc...
Chúng Thanh Phong nhanh chóng sửa lại "Anh chưa từng coi em là kẻ ngốc"
"Em còn chưa nói hết câu anh đã nhảy vào chặn họng em rồi"
Trương Mỹ Vân không chút e sợ bật lại.
Trông thấy bộ mặt đần ra như ngỗng của đại boss, Võ Quế Sơn âm thầm múa tay trong bị.
Anh sung sướng cười thầm trong bụng.
Đợi mãi cuối cùng cũng tới ngày được tận mắt chứng kiến cảnh boss nhà mình bị người ta nói cho phải câm nín.
"Em nói tiếp đi!"
"Em sẽ không trách anh đã coi em là kẻ ngốc nữa nếu như anh xuống xe mua cho em 15 miếng bánh đa kê "
Chúng Thanh Phong nhìn ra ngoài cửa xe bên chỗ Trương Mỹ Vân ngồi, thấy một ông bác bán xôi ngô và bánh đa kê ăn mặc chỉn chu, tươm tất, áo sơ mi ngả màu đóng thùng quần tây, đi giây, đầu đội mũ cối, đang một chân đặt trên pedan xe đạp, một chân chống xuống đường đợi hết tắc đường.
"Em thích ăn à?"
Chúng Thanh Phong hỏi.
Trương Mỹ Vân gật đầu.
Để xoa dịu cơn giận dữ của Trương Mỹ Vân thì mua cả trăm cái bánh đa kê Chúng Thanh Phong cũng sẵn lòng chứ đừng nói là 15 miếng.
Vừa thấy đại boss định mở cửa xuống xe, Võ Quế Sơn đã nhanh nhảu nói.
"Anh để em xuống mua cho"
"Không cần đâu! Anh muốn tự mua bánh đa kê cho Mỹ Vân"
Chỉ một câu nói đơn giản như vậy thôi cũng khiến Trương Mỹ Vân xúc động.
Là bởi từ trước tới nay chưa từng có người đàn ông nào chủ động mua thứ gì đó cho cô hay bởi câu nói đó là do Chúng Thanh Phong nói ra nên mới khiến Mỹ Vân cảm động? Cũng có thể là cả hai.
Nhưng trước giờ cô đã quen với chuyện tự mình làm mọi việc mà không cần nhờ tới ai cho nên có người mua cho thứ gì hay không đã không còn là vấn đề đối với cô nữa.
Vậy nên có thể nói lần này Mỹ Vân có sự rung động trong lòng chính là bởi Chúng Thanh Phong.
Một người đàn ông có địa vị, quyền lực và giàu có sẵn lòng xuống xe trong lúc tắc đường mua bánh đa kê cho cô.
Đúng là cảnh tượng cả đời này chẳng dễ gì có được.
Chúng Thanh Phong cứ ngỡ một cái bánh đa kê rất nhỏ nên Trương Mỹ Vân mới đòi mua những 15 miếng.
Nhưng khi nhận bánh từ tay ông bác, anh vô cùng kinh ngạc.
Dù chỉ là chiếc bánh đa nhưng nó khá to, nhân đầy ụ.
Ăn hết một miếng cũng è cổ ra rồi chứ nói gì tới 15 miếng.
Thế nhưng Trương Mỹ Vân dặn như vậy nên anh không dám làm trái.
Cứ mua đủ số lượng cô dặn dò.
"Bác ơi hết bao nhiêu tiền cháu gửi?"
Chúng Thanh Phong hỏi.
"10 nghìn một miếng, 15 miếng là 150 nghìn"
Ông bác tươi tỉnh trả lời.
Chúng Thanh Phong lại được một phen bất ngờ nữa.
Suýt chút nữa anh đã thốt lên câu hỏi sao bác bán rẻ như vậy.
Nhưng thiết nghĩ một khi bán hàng, phải có lãi người ta mới bán nên thôi.
Chúng Thanh Phong rút ví lấy ra tờ 500 nghìn đưa cho ông bác.
"Chú đợi một chút để tôi lấy tiền trả lại"
"Thôi không cần đâu ạ.
Cháu trả bác 150 nghìn, còn bao nhiêu cháu biếu bác"
Chúng Thanh Phong hào phóng nói.
Thế nhưng ông bác nhất quyết không chịu, nằng nặc đòi trả lại Chúng Thanh Phong tiên thừa bằng được.
Bởi vì ông bảo "Tiền này chú vất vả kiếm ra, tôi không thể lấy không của chú được.
Với lại một ngày tôi đồ chục cân xôi rồi đỗ cùng một nồi kê vừa vừa bán cũng kiếm được một khoản kha khá.
Đủ để hai vợ chồng già chỉ tiêu"
Chúng Thanh Phong hỏi thêm mới biết ông bác đã bán xôi ngô và bánh đa kê mười mấy năm nay.
Ngày nào bác cũng đồ từng đó xôi, đỗ và kê, bán hết là về với bác gái ở nhà, đắt khách đến mấy cũng chỉ nấu thế.
Không hơn không kém.
"Bác đi suốt thế này có vất vả không ạ?"
"Vất vả gì? Vui chứ! Sướng hơn mấy ông sếp ngồi phòng máy lạnh ấy chứ, không đau đầu.
Tiên có sao tiêu vậy bán hết là về nhà, không hết thì mình gặp ai khố khổ không có đồ ăn thì mình lại cho họ, ai cũng vui chú ạ"
Ông bác nở nụ cười hồn hậu.
Nghe xong, Chúng Thanh Phong gật gù đồng tình với ông bác.
Anh thấy ông bác nói rất đúng.
Cuộc sống không nhất thiết phải giàu sang phú quý mới là hạnh phúc.
Điều quan trọng nhất là người ta cảm thấy đủ và hài lòng với cuộc sống hiện tại.