Mặt Trời Trong Tim Anh

Chương 11: Vị khách không mời




Trương Mỹ Vân nhìn Chúng Thanh Phong chằm chằm.
"Đừng dùng ánh mắt ngây thơ vô số tội đó để nhìn đàn ông"
Chúng Thanh Phong cảnh cáo.
Trương Mỹ Vân chớp chớp mắt ngây ngô hỏi "Thế nào là ánh mắt ngây thơ vô số tội?"
"Chính là ánh mắt em đang dùng để nhìn tôi đó"
Bất giác Chúng Thanh Phong đưa tay lên nhéo mũi Trương Mỹ Vân.
Anh cũng không hiểu vì sao mình lại làm như vậy.
Đó chẳng phải là hành động những người thân thiết dành cho nhau ư? Dù mới gặp Trương Mỹ Vân vài lần, nhưng thẩm sâu trong tâm hồn Chúng Thanh Phong có cảm giác rất thân quen, gần gũi với cô.
Giống như kiếp trước họ đã từng quen biết nhau vậy.
Thật kỳ lạ.
Hết sức kỳ lạ.
Trương Mỹ Vân nghiêng đầu nhìn Chúng Thanh Phong, tò mò hỏi.
"Sao anh lại chọn tôi?"
Chúng Thanh Phong đáp lại câu hỏi của Trương Mỹ Vân bằng một câu hỏi khác "Em nghĩ là tại sao?"
"Vi tôi đã vượt qua vòng đấu loại gắt gao với các cô gái khác"
"Điều đó đồng nghĩa với việc..."
"Tôi là ứng cử viên xuất sắc nhất."
Chúng Thanh Phong gật đầu thừa nhận "Con chúng ta sẽ thừa hưởng vẻ bê ngoài hoàn mỹ của tôi và trí thông minh của em"
Lần này Trương Mỹ Vân không bắt bẻ Chúng Thanh Phong nữa.
Cô hùa vào với anh "Phải! Đứa bé sẽ trở thành một người xuất chúng, vừa có bề ngoài vừa có nếp nhăn trong não"
Chúng Thanh Phong gật đầu, đồng ý với Trương Mỹ Vân.
"Nhất định rồi, con cháu Chúng gia không thể là người tầm thường được"
Trương Mỹ Vân không biết gia tộc nhà họ Chúng mà Chúng Thanh Phong vừa nhắc tới lợi hại thế nào, nhưng bảng linh cảm của một người phụ nữ, cô tin anh sẽ nuôi dưỡng đứa trẻ với những điều kiện tốt nhất.
Song lòng cô đột nhiên trùng xuống khi nghĩ tới việc không được ở bên cạnh, chăm sóc, quan sát con mình lớn lên.
Thấy biểu cảm của Trương Mỹ Vân đột ngột thay đổi, Chúng Thanh Phong quan tâm hỏi "Em sao thế?"
Trương Mỹ Vân lắc đầu, cố dặn lòng để không khóc trước mặt Chúng Thanh Phong.
Dù sao ngay từ đầu khi quyết định mang thai hộ cô đã xác định sẽ phải chấp nhận mọi tổn thương, đau đớn của việc rời xa đứa trẻ rồi.
Trương Mỹ Vân tự nhủ với bản thân đây đơn thuần chỉ là mệt vụ giao dịch mà thôi.
Trong tương lai cô sẽ gặp một ai đó, kết hôn, và sẽ lại sinh ra những đứa con khác.
Lý trí là như vậy.
Nhưng sao tim Trương Mỹ Vân vẫn quặn thất thế này? "Nhìn sắc mặt của em không được tốt lắm.
Tôi gọi bác sĩ giúp em nhé?"
Chúng Thanh Phong đề nghị.
Trương Mỹ Vân lắc đầu từ chối "Tôi muốn đi ngủ"
"Để tôi giúp em!"
Chúng Thanh Phong đặt bát cháo lên bàn rồi nhẹ nhàng đỡ Trương Mỹ Vân nằm xuống giường, chu đáo kéo chăn đắp cho cô.
Trương Mỹ Vân nhắm mắt lại, ngắn cho những giọt nước mắt nóng bỏng không rơi trước mặt Chúng Thanh Phong.
Cô không muốn anh biết được những cảm xúc phức tạp đang nảy sinh trong lòng mình lúc này.
Trương Mỹ Vân xoay lưng về phía Chúng Thanh Phong.
Khi nghe tiếng bước chân anh rời khỏi phòng cô mới yên tâm khóc một cách ngon lành.
Theo phác đồ điều trị của bác sĩ thì Trương Mỹ Vân phải năm viện thêm hai ngày nữa.
Nhưng cô muốn về nhà nên đã gọi Lại Minh Nguyệt tới, làm thủ tục xuất viện, đồng thời ký giấy cam kết chịu mọi trách nhiệm nếu xảy ra sự cố ngoài ý muốn.
Cũng là bác sĩ khoa sản nên Lại Minh Nguyệt biết tình trạng của Trương Mỹ Vân cơ bản đã ổn, chỉ cần ăn uống, nghỉ ngơi điều độ thì sẽ mau chóng khoẻ lại.
Vì vậy cô không cản bạn mình.
Vả lại Lại Minh Nguyệt cũng hiểu, tâm lý chung của mọi người là chẳng ai muốn nằm viện hết.
Cho dù là bệnh viện quốc tế, đạt tiêu chuẩn 5 sao, bệnh nhân được phục vụ tận tình, chu đáo như đang nghỉ dưỡng trong khách sạn.
Đưa Trương Mỹ Vân vê nhà, đặt vội cho bạn nồi cháo xong Lại Minh Nguyệt phải quay trở lại bệnh viện ngay vì có ca cấp cứu.
Ở nhà một mình buồn, Trương Mỹ Vân mở vali, lôi đống truyện tranh Đô rê mon ra đọc xong cười rúc rích.
Đang đọc truyện cô thiếp đi lúc nào không biết.
Tới khi tỉnh dậy thì trời đã tối.
Ở trong bếp Lại Minh Nguyệt đang đứng tất bật nấu nướng đồ ăn.
Trương Mỹ Vân vừa ngáp ngắn ngáp dài vừa hỏi "Mày về lúc nào vậy? Sao tao chẳng biết gì cả"
"Mày ngủ say như chết thì biết cái gì..."
Lại Minh Nguyệt vừa thái ớt chuông một cách thành thạo như đầu bếp chuyên nghiệp vừa đáp.
Trương Mỹ Vân rót nước, uống một ngụm rồi hỏi "Tối nay mày ngủ lại nhà tao chứ?"
"Không lẽ ăn cơm, rửa bát xong tao lại lóc cóc bắt taxi đi về?"
Lại Minh Nguyệt vừa nói dứt câu thì tiếng gõ cửa vang lên.
Cô nhìn bạn với ánh mắt không giấu nổi sự tò mò.
"Ai thế?"
"Biết chết liền!"
Trương Mỹ Vân đáp.
"Hay người nhà mày biết tin mày nằm viện nên tới thăm?"
"Tao không báo với họ!"
Trương Mỹ Vân lắc đầu, "mà kể cả tao có chết đường chết chợ thì cũng chẳng ai quan tâm đâu"
Lại Minh Nguyệt nhận ra sự chua xót, nghẹn ngào trong giọng nói của Trương Mỹ Vân.
Cô an ủi "Cần gì ai nữa.
Mày có tao là đủ rồi"
Trương Mỹ Vân gật gật đầu, cảm động, viên mắt đỏ hoe.
"Này, này...
đừng có khóc.
Như thế sến sẩm lắm.
Tao không thích đâu...
Lại Minh Nguyệt nhăn nhó.
"Tao có ý định khóc đâu.
Tại từ lúc có bầu xong chẳng hiểu làm sao tự dưng hay bị xúc động..."
Trương Mỹ Vân giải thích.
"Nội tiết tố thay đổi chứ trăng sao gì nữa bà nội?"
Tiếng gõ cửa lại vang lên.
To và rõ ràng.
Còn có chút gấp gáp nữa.
"Để tao ra mở cửa đã"
Trương Mỹ Vân nói rồi đặt cốc nước đang cầm trên tay xuống mặt bàn nước, đi ra mở cửa.
Trương Mỹ Vân tròn mắt kinh ngạc khi thấy người đứng sau cánh cửa là Chúng Thanh Phong.
Cô ngẩn ngơ mất mấy chục giây, mãi chẳng thốt lên lời.
"Tôi vào được không?"
Chúng Thanh Phong lịch sự hỏi.
"Sao...
sao anh lại biết tôi ở đây?"
"Có việc gì tôi muốn biết mà không thể biết đâu"
anh tự tin khẳng định, rồi không cần mời, cứ thế lách qua người cô đi vào trong nhà.
Trương Mỹ Vân đứng lặng nhìn cánh cửa trước mặt thêm vài giây nữa rồi mới khép lại, theo sau Chúng Thanh Phong.
Lại một lần nữa, không cần Trương Mỹ Vân mời, Chúng Thanh Phong đã tự ngồi xuống ghế, bắt chân chữ ngũ, dáng vẻ tự do, thoải mái như ở nhà chứ không phải đang làm khách.
Ngửi thấy mùi dầu mỡ, đồ ăn đang nấu trên bếp anh hỏi "Tối nay em cho con tôi ăn món gì vậy?"
Trương Mỹ Vân còn chưa kịp trả lời thì từ trong bếp Lại Minh Nguyệt đã thò đầu ra hỏi "Ai thế?"
"Tôi không biết là em đang có khách"
Chúng Thanh Phong nói với thái độ tỉnh queo.
Trương Mỹ Vân chỉ biết cười trừ, quay sang nhìn Lại Minh Nguyệt.
Thấy Chúng Thanh Phong là hai mắt Lại Minh Nguyệt tự động bật chế độ sáng trưng như đèn pha ô tô.
Cô tươi cười, đôi mắt một mí cong vút như chữ C "Khách khứa gì đâu anh, em là ô sin của nó thì đúng hơn!"
"Cảm ơn em đã chăm sóc Mỹ Vân chu đáo."
"Người nhà cả, không cần phải khách sáo đâu anh."
Thể rồi theo một cách nào đó, Lại Minh Nguyệt đã nhanh chóng cởi bỏ tạp đề, ngôi xuống nói chuyện với Chúng Thanh Phong.
Đương nhiên với cương vị là bạn thân nhất đời của Mỹ Vân thì Minh Nguyệt không thể không nói tốt về cô trước mặt bố của con cô được.
Minh Nguyệt dùng những từ ngữ tốt đẹp nhất, vi diệu nhất như "xuất sắc", ^ưu tú", "nổi bật", "có một không hai"...để miêu tả về bạn của mình.
Toàn những điều Thanh Phong đã thấy qua hồ sơ lý lịch của Mỹ Vân nhưng anh vẫn lịch sự ngôi tiếp chuyện Minh Nguyệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.