Mặt Trời Trong Tim Anh

Chương 117: Chuyện bao đồng




Hùng Sứt và Tuân Bã Đậu quay sang nhìn nhau, mặt ngơ ngác.
"Em không biết!"
Trương Mỹ Vân kéo Phạm Khả Hân đứng ra sau lưng mình, cố che chắn, bảo vệ cô.
"Các người không được động đến cô ấy.Nếu không tôi sẽ báo cảnh sát"
"Có bản lĩnh cứ báo.Gọi được ai tới đây góp vui cứ gọi" - Ngô Chí Kiên ngang nhiên thách thức Trương Mỹ Vân.
"Anh...thật ngông cuồng"
Ngô Chí Kiên hất hàm ra hiệu cho Trương Mỹ Vân.
"Không muốn gặp rắc rối thì tránh qua một bên đi"
Cô phải dẫn nỗi sợ trong lòng xuống, hít một hơi thật sâu, lấy hết can đảm vênh mặt lên tuyên bố dõng dạc.
"Nếu các người không thả cô ấy ra thì tôi không đi đâu hết!"
Ngô Chí Kiên nhìn cô tỏ ra thích thú.
"Có khẩu khí đấy!"
Trương Mỹ Vân nghĩ cách cố gắng kéo dài thời gian ai đó xuống hầm gửi xe hoặc lấy xe sẽ phát hiện ra hoàn cảnh của cô và Phạm Khả Hân sau đó báo cảnh sát tới cứu họ.
Nhưng đợi mãi mà chẳng thấy ai xuất hiện.
Phạm Khả Hân không muốn vì bảo vệ mình mà kéo Trương Mỹ Vân vào rắc rối và nguy hiểm.
Cô cố tìm cách đuổi Trương Mỹ Vân đi.
"Cô là ai, tôi không biết cô.Cô đi đi, đừng xía vào chuyện của tôi"
"Cô...cô đừng sợ, tôi sẽ bảo vệ cô..."
"Cảm ơn lòng tốt của cô.Nhưng tôi không cần ai thương hại hết.Cô đi ngay đi"
Phạm Khả Hân nói rồi dứt khoát đẩy Trương Mỹ Vân sang một bên.
Mặc dù Trương Mỹ Vân biết những người đang áp chế Phạm Khả Hân chẳng phải kẻ tốt đẹp gì, và nhiều khả năng chúng sẽ làm hại tới cô nếu cố chấp xen vào việc của chúng nhưng cô vẫn không thể rời đi như vậy được.
Nếu chẳng may Khả Hân bị làm hại, Mỹ Vân sẽ phải ân hận suốt đời.
Trương Mỹ Vân thầm cầu nguyện: "Ông trời ơi xin hãy rủ lòng thương xót, cứu chúng con qua cơn hoạn nạn này.Nếu có thể bình an vô sự trở về con sẽ ăn chay trong ba ngày, à không...một tuần luôn".
Đối với người thích ăn thịt như Trương Mỹ Vân mà nói thì ăn chay trường quả là một thử thách vô cùng gian nan.
"Sao cô còn chưa đi?"
Phạm Khả Hân khẽ gắt lên.
Trương Mỹ Vân nhìn Phạm Khả Hân chằm chằm.
"Anh ta là chồng tôi, anh ta sẽ không làm hại tôi đâu...cô đi đi, cứ mặc kệ tôi.."
Phạm Khả Hân hất hàm về phía Ngô Chí Kiên rồi giải thích thêm.
Trương Mỹ Vân nhìn thể nào cũng không ra Phạm Khả Hân và Ngô Chí Kiên là một cặp vợ chồng.
Họ giống kẻ thù không đội trời chung hơn.
Vả lại nếu gã vũ phu kia sẽ không làm gì Khả Hân giống như lời cô nói thì vừa rồi cô đã không chạy bán sống bán chết như vậy.
"Tốt nhất cô nên nghe theo lời cô ta đi.Tôi không phải kẻ biết thương hoa tiếc ngọc gì đâu"
Ngô Chí Kiên nhìn Trương Mỹ Vân cảnh cáo.
Trương Mỹ Vân dũng cảm nhìn thẳng vào mắt Ngô Chí Kiên, nói lý lẽ với hẳn.
"Tôi không biết đã có chuyện gì xảy ra giữa hai người, nhưng dù sao anh cũng là đàn ông.Anh không có quyền đánh cũng như bắt giữ cô ấy"
"Vậy cô nói xem người làm chồng như tôi có quyền gì đối với một con vợ dâm đãng, đàng điếm đây?"
"Đề nghị anh không sử dụng từ ngữ thô tục khi nói chuyện."
"Tôi chỉ lịch sự với những người lịch sự thôi.Con điếm này không đáng."
Dù đây là lần đầu tiên gặp Phạm Khả Hân nhưng Trương Mỹ Vân cảm thấy cô không phải hạng người xấu xa như lời Ngô Chí Kiên nói.
"Có người chồng nào nói vợ mình như thế không?"
"Có tôi! Tôi sẽ gọi cô ta là con điếm hàng trăm, hàng nghìn lần như thế.Tôi sẽ gọi cô ta là con điểm, con đĩ mỗi ngày từ nay cho tới cuối cuộc đời"
Ngô Chí Kiên nhếch môi cười.
Hắn tưởng tượng tới cảm giác sảng khoái khi tra tấn, hành hạ Phạm Khả Hân về cả tinh thần lẫn thể xác.
"Đồ thần kinh!"
Trương Mỹ Vân buột miệng thốt ra thành tiếng.
Bốn cặp mắt cùng đổ dồn về phía Trương Mỹ Vân.
Dường như cô vừa thốt ra từ đại kỵ đối với Ngô Chí Kiên mà không hề hay biết.
Trước khi Ngô Chí Kiên kịp nổi khùng, xử lý Trương Mỹ Vân thì Phạm Khả Hân đã phản ứng nhanh nhẹn, kéo Mỹ Vân ra đằng sau mình, dùng thân thể mảnh mai, yếu ớt của mình cố gắng bảo vệ cô.
"Tránh sang một bên!" mắt Ngô Chí Kiên hẳn lên những tia máu.
Hắn gầm lên ra lệnh cho Phạm Khả Hân.
"Cô ấy chỉ là người thích lo chuyện bao đồng thôi mà.Việc gì anh phải chấp nhặt với cô ấy.Có gì cứ trực tiếp nhắm vào tôi đây này"
"Tao bảo mày tránh ra, mày có nghe thấy không?"
"Tôi sẽ theo anh về, ngoan ngoãn làm theo sự chỉ bảo của anh.Xin anh hãy tha cho cô ấy.."
Phạm Khả Hân van nài Ngô Chí Kiên thế nhưng hắn không thể nào hết giận trong giây lát.
"Con khốn!"
Ngô Chí Kiên vung tay tát mạnh vào mặt Phạm Khả Hân khiến cô ngã sõng soài xuống nền đất.
Trương Mỹ Vân cũng không biết cô lấy đâu ra can đảm để có thể thắng tay tát một nhát mạnh hết sức vào mặt Ngô Chí Kiên.
Tát hắn xong tay cô cũng cảm thấy đau rát.
Không ai bảo ai Hùng Sứt và Tuân Bã Đậu cùng quay sang nhìn Trương Mỹ Vân, có chút ngưỡng mộ với cô gái bé nhỏ này.
Đi theo Ngô Chí Kiên bao nhiêu năm, bị hắn ức hiếp, đánh đập, chửi bới nhiều tới nỗi không đếm xuể, mặc dù rất uất ức nhưng bọn chúng chưa một lần dám bật lại.
Vậy mà cô đánh hắn không thèm chớp mắt.
"Cô đánh tôi?" - Ngô Chí Kiên nhìn xoáy vào mắt Trương Mỹ Vân.
"Phải! Tôi đánh anh đấy.Muốn đánh lại à? Có giỏi thì đánh đi! Tôi đang chửa đấy! Anh đánh đi...Đánh đi.."- cô ưỡn ngực thẳng lưng, cố tỏ vẻ kiên cường nhưng thật ra tim đang đập thình thịch vì sợ.
"Không sao! Gan to đấy.Tôi thích cô!"- Ngô Chí Kiên cười, không có vẻ gì là giận dữ.
Hùng Sứt và Tuân Bã Đậu được một phen mắt tròn mắt dẹt nhìn nhau.
"Cậu chủ nói thích cô ta nghĩa là sao?"- Tuân Bã Đậu ghé tai Hùng Sứt thì thâm.
"Biết chết liền!"- Hùng Sứt nhún vai đáp.
Trương Mỹ Vân nắm lấy bàn tay lạnh toát, đang run lên bần bật của Phạm Khả Hân, cổ truyền hơi ấm và chút can đảm của mình sang cho cô.
"Đừng sợ. Tôi sẽ không để bọn họ làm hại cô đâu"
Sống chung với Ngô Chí Kiên hơn bảy năm, số lần tiếp xúc với hắn cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, nhưng qua những chuyện trực tiếp trải qua và nghe ngóng được từ người làm trong nhà Phạm Khả Hân biết chồng mình là quái thú chứ không phải con người.Hắn có những sở thích kì dị, máu lạnh và tàn nhẫn.
Cô không muốn Trương Mỹ Vân vì mình mà gây thù chuốc oán với Ngô Chí Kiên để rồi phải nhận lấy kết cục không đáng có.
Phạm Khả Hân buông tay Trương Mỹ Vân ra.
Cô bước lên phía trước, đối mặt với Ngô Chí Kiên.
"Để cô ấy đi.Tôi sẽ theo anh".
"Cô không được làm như thế" - Trương Mỹ Vân níu lấy tay cô.
Phạm Khả Hân nhìn Trương Mỹ Vân, mỉm cười "Cảm ơn cô đã giúp tôi.Nhưng tôi không muốn liên lụy đến cô.Đi đi".
Trương Mỹ Vân lắc đầu bướng bỉnh.
"Không! Tôi sẽ không để cô đi theo anh ta đâu"
"Cô yên tâm! Tôi sẽ không sao đâu" - dù mạnh miệng khẳng định như vậy, nhưng thật sự Phạm Khả Hân cũng không biết Ngô Chí Kiên sẽ làm gì mình.
"Không! Đừng mà...đừng.." Trương Mỹ Vân vẫn bám chặt tay Phạm Khả Hân không chịu buông.
"Nếu hai người đã không lỡ xa nhau thì chỉ bằng đi chung luôn cho vui" - Ngô Chí Kiên đề nghị.
Đúng lúc đó một chiếc ô tô thể thao đang đi xuống hầm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.