Mặt Trời Trong Tim Anh

Chương 12: Đấu tranh tư tưởng




Dù được Lại Minh Nguyệt ca ngợi hết lời nhưng Trương Mỹ Vân không lấy thế làm hãnh diện, mà trái lại cô còn cảm thấy xấu hổ.
Mỹ Vân đá nhẹ vào chân Minh Nguyệt, hàm ý nhắc nhở cô.
Nhưng Minh Nguyệt lờ đi, tiếp tục thao thao bất tuyệt ca ngợi cô bạn thân của mình.
"Anh may mắn lắm mới quen được cô gái tốt như Mỹ Vân đấy"
Lại Minh Nguyệt chốt lại.
"Minh Nguyệt!"
Mỹ Vân không dám ngẩng đầu lên nhìn Chúng Thanh Phong, vì chẳng biết phải đối diện với anh như thế nào.
"Tao nói toàn sự thật mà.
Có gì đâu mà phải xấu hổ"
Chúng Thanh Phong gật đầu đồng tình với Lại Minh Nguyệt.
"Tôi chọn Mỹ Vân làm mẹ của con mình cũng bởi những phẩm chất tốt đẹp của cô ấy"
Minh Nguyệt hất hàm với Mỹ Vân.
"Đấy, thấy chưa? Chỉ có thằng khốn Thẩm Toàn Đức có mắt như mù..."
Nói được nửa câu Lại Minh Nguyệt mới biết mình bị hớ.
Cô quay sang nhìn Mỹ Vân với vẻ đầy tội lỗi.
Không khí bỗng trùng xuống, sự ngại ngùng len lỏi khắp căn phòng.
"Tao xin lỗi...
tao không cố tình nhắc tới tên thăng khốn đó đâu"
"Không sao đâu!"
Trương Mỹ Vân gượng cười.
Bầu không khí trong căn phòng lần nữa rơi vào tình trạng bối rối.
Không ai biết phải nói gì trong hoàn cảnh có phần tế nhị này.
Đột nhiên giọng nói trầm ấm của Chúng Thanh Phong vang lên, cuốn mọi người hoà vào sự tò mò của anh.
"Cuốn truyện tranh này là của ai vậy?"
Chúng Thanh Phong cầm quyển truyện Doremon đặt trên ghế lên.
Ngay lập tức Lại Minh Nguyệt chỉ về phía Trương Mỹ Vân.
"Nó là con sâu nghiện truyện tranh đó anh."
Mỹ Vân tỏ ra hơi lúng túng trước Chúng Thanh Phong.
Cô băn khoăn không biết liệu anh có đánh giá mình là trẻ con khi đã 23 tuổi mà vẫn đọc truyện tranh hay không? "Trước đây tôi từng nghe có người nói truyện tranh là sản phẩm đục khoét tâm hồn trẻ thơ, phải không nhỉ?"
Chúng Thanh Phong vừa giở cuốn truyện ra xem vừa hỏi.
Cái gì mà đục khoét tâm hồn trẻ thơ chứ? Đứng trên cương vị một người yêu thích truyện tranh, coi truyện tranh như người bạn thân thiết, Trương Mỹ Vân cho rằng đó là quan điểm hoàn toàn sai lâm.
Cô phải nói vài câu, bảo vệ "người bạn"
vô tri vô giác không thể tự biện hộ cho chính mình này mới được.
"Cá nhân tôi thấy truyện tranh không có gì xấu cả.
Mọi người, bất kể là nam hay nữ, đều có sở thích đọc truyện tranh.
Tuy nhiên, mức độ yêu thích của mỗi người lại không hề giống nhau.
Một số người nghiện đọc truyện tranh đến mức quên ăn, quên ngủ.
Số khác chỉ đọc theo kiểu "cưỡi ngựa xem hoa", không coi truyện tranh là tác phẩm nghệ thuật nghiêm túc, bởi họ chưa hiểu rõ lợi ích của việc đọc truyện tranh"
Chúng Thanh Phong ngước lên nhìn Trương Mỹ Vân.
Phản ứng có phần gay gắt của cô khiến anh hơi bất ngờ.
Anh tiếp tục khiêu khích cô, để cô bộc lộ ra một phần tính cách của mình.
"Vậy theo em, ngoài việc giải trí ra thì đọc truyện tranh còn mang tới lợi ích nào khác không?"
"Đương nhiên rồi"
Trương Mỹ Vân hơi cao giọng, nhưng chính bản thân cô cũng không nhận ra điều này.
Trương Mỹ Vân lần lượt giơ từng ngón tay lên, nói một cách say sưa về những lợi ích mà truyện tranh đã mang tới cho cô.
"Thứ nhất, truyện tranh giúp khơi dậy niềm đam mê đọc sách.
Nghiên cứu cho thấy truyện tranh chú trọng vào hình ảnh, cốt truyện và nhân vật, nên nó thường lôi cuốn, hấp dẫn độc giả, nhất là độc giả nhỏ tuổi chưa biết đọc - hơn nhiều so với tác phẩm văn học khô khan, nhàm chán như tiểu thuyết hoặc truyện ngắn.
Truyện tranh giúp độc giả phát triển kỹ năng đọc, hiểu — kỹ năng cần có để nắm bắt ý nghĩa ẩn chứa trong câu chuyện.
Thứ hai, truyện tranh đòi hỏi độc giả phải xử lý mọi thành phần, hình ảnh, văn bản và không gian trong câu chuyện đang đọc, rồi tống hợp lại để hiểu rõ ý nghĩa của câu chuyện.
Truyện tranh hấp dẫn không thua kém gì những hình thức giải trí khác như truyền hình và video game, nhưng khi đọc nó, độc giả thật sự phải trải qua quá trình xử lý vô cùng phức tạp.
Đọc truyện tranh không đơn thuần là chiêm ngưỡng hình ảnh, độc giả còn nhận thêm lợi ích về mặt trí não.
Thứ ba, đọc truyện tranh là cách giúp anh rèn luyện kỹ năng đọc đơn giản nhất.
Các nghiên cứu cho thấy việc đọc truyện tranh sẽ tác động rất lớn đến hoạt động trí não, không chỉ trong lúc độc, mà còn kéo dài nhiều ngày sau đó.
Trên thực tế, truyện tranh góp phần kích thích hoạt động não và làm thay đổi tư duy của người đọc.
Theo anh, ngoài truyện tranh ra, có phương tiện truyền tải câu chuyện nào khác làm tốt hơn thế không?"
"Truyện tranh thực sự có nhiều lợi ích vi diệu tới vậy sao?"
Chúng Thanh Phong cảm thấy thích thú trước câu trả lời rõ ràng và logic của Trương Mỹ Vân.
Anh nhận thấy cô thật sự rất nghiêm túc trong vấn đề này.
"Nếu không tin anh có thể mang cuốn truyện đó về đọc thử xem tôi nói đúng hay là sai"
"Đọc chứ, tất nhiên phải đọc rồi"
Không giống như Trương Mỹ Vân thích truyện tranh, Lại Minh Nguyệt có niềm đam mê bất tận với nước hoa.
Một thú vui tao nhã, thơm tho, ngọt ngào nhưng cũng vô cùng tốn kém.
Ngồi nghe Trương Mỹ Vân nói về truyện tranh đối với Lại Minh Nguyệt chẳng khác nào vịt nghe sấm, đàn gẩy tai trâu.
Vậy nên cô vào bếp dọn cơm.
Minh Nguyệt chỉ mời xã giao theo phép lịch sự ai ngờ Chúng Thanh Phong đồng ý ở lại ăn cơm với họ.
Bữa ăn diễn ra trong không khí vui vẻ, ấm áp, thân thiện.
Tuy Chúng Thanh Phong chẳng nói nhiều, nhưng anh không mang lại cho người đối diện cảm giác cao lãnh, lạnh lùng, xa cách của người quyền thế, có tiền và địa vị trong xã hội.
Lại Minh Nguyệt chấm cho Chúng Thanh Phong 100 điểm cộng.
Cô nhất định phải đẩy thuyền cho anh và Mỹ Vân mới được.
Họ quả là một đôi tiên đồng ngọc nữ, trai tài gái sắc.
Đúng là ơ mây zing, gút chóp.
Trong khi rửa bát, Lại Minh Nguyệt loáng tháng nghe được một phần nội dung câu chuyện mà Chúng Thanh Phong nói với Trương Mỹ Vân.
Chắp ghép từ những điều bập bõm nghe được thì Lại Minh Nguyệt dự đoán Thanh Phong đề nghị Mỹ Vân tới nhà anh ở để tiện bề chăm sóc cô trong quá trình mang thai.
Thế nhưng người bạn ngốc nghếch của cô đã thẳng thừng từ chối.
Dù Thanh Phong đã thuyết phục hết nước hết cái nhưng Mỹ Vân vẫn không thay đổi quyết định của mình.
Lại Minh Nguyệt nằm vùng ở trong bếp cho tới khi Trương Mỹ Vân tiễn Chúng Thanh Phong ra cửa, cô mới lao tới như một cơn gió.
"Vừa rồi có phải Thanh Phong đề nghị mày tới nhà anh ấy ở không?"
Lại Minh Nguyệt sốt sắng hỏi.
"Mày nghe thấy cả rồi à?"
"Ừ, Tao còn nghe thấy mày phũ phàng từ chối người ta cơ"
Lại Minh Nguyệt đưa tay sờ trán Mỹ Vân "Có phải mày vẫn đang mệt nên chưa hoàn toàn tỉnh táo không?"
"Tao không thể tới nhà anh ấy ở được!"
"Tại sao? Tại sao? Tại vì sao?"
Trương Mỹ Vân nhìn thẳng vào mắt Trương Mỹ Vân, thành thật đáp.
"Tao sợ lửa gần rơm lâu ngày cũng bén"
"Vậy càng tốt chứ sao.
Tao với mày đang lên kế hoạch để quăng bả thả thính Thanh Phong, dụ ông ấy rơi vào lưới tình của mày còn gì.
Cơ hội có một không hai như vậy mà không nằm lấy...
Mày không muốn ở bên cạnh con, chăm sóc, nuôi dưỡng, nhìn nó lớn lên từng ngày à?"
"Đương nhiên tao muốn.
Nhưng..."
"Không nhưng nhị gì hết, mày phải nghe tao.
Bám chặt lấy Chúng Thanh Phong.
Rồi kết hôn với anh ấy.
Đó chính là tấm vé duy nhất để mày và đứa bé được ở bên nhau"
Lại Minh Nguyệt vừa phân tích, vừa cố thuyết phục Trương Mỹ Vân thay đổi quan điểm.
"Lỡ điều ngược lại xảy ra thì sao? Lỡ người rơi vào lưới tình là tao chứ không phải Thanh Phong thì sao? Nếu chuyện đó xảy ra thì tới cuối cùng tao vừa không được ở bên cạnh đứa bé, vừa mang thêm một vết sẹo nữa ở trong tim..."
"Vậy nếu Thanh Phong nảy sinh tình cảm với mày trong quá trình sống chung với nhau thì sao? Mày đừng nhìn vào mặt tiêu cực của vấn đề.
Phải lạc quan lên.
Theo tao mày nên chọn phương án mạo hiểm nhưng vui và thú vị còn hơn chọn an toàn mà nhạt nhẽo.
Mày còn trẻ, sai có quyền chọn lại mà"
Những lời nói của Lại Minh Nguyệt tác động không nhỏ tới tâm tư của Trương Mỹ Vân.
Cô bắt đầu đấu tranh tư tưởng, giằng xé trong nội tâm giữa việc nên hay không nên?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.