Mặt Trời Trong Tim Anh

Chương 121: Xin tiền




Ăn uống no nê, Trương Bá Thái ngả lưng ra sau ghế, rút một điếu thuốc bỏ lên mồm, định châm lửa thì Trương Mỹ Vân nhắc nhở.
"Nhìn thấy tấm biển cấm hút thuốc lù lù trước mắt anh không?"
"Không hút thì thôi.Gì mà căng?"
Trương Bá Thái ném điếu thuốc vào thùng rác.
"Lần sau em nhớ dẫn anh tới chỗ nào đồ ăn ngon, view đẹp cho nó chill"
"Vào thẳng vấn đề chính đi, anh tìm em có việc gì?"
Trương Bá Thái phả khói thuốc vào không trung, nheo mắt nhìn Trương Mỹ Vân.
"Có vẻ em không mặn mà lắm khi gặp anh trai nhỉ?"
"Mặn hay không bản thân anh là người hiểu rõ nhất".
"Em gái! Em nói vậy làm anh buồn lắm đấy.
Em biết anh yêu quý chị nhiều thể nào mà"
Trương Bá Thái nháy mắt.
Trương Mỹ Vân cười lạnh.
Cô nhớ lại những ký ức chẳng mấy vui vẻ khi còn thơ bé.
Có một lần Trương Mỹ Vân đang ngồi chơi búp bê ở ngoài hiên thì từ đâu Trương Bá Thái xông tới, giật lấy rồi chạy đi.
"Anh Thái, trả búp bê cho em"
Trương Mỹ Vân hét lên.
Trương Bá Thái xoay người lại, lè lưỡi trêu Trương Mỹ Vân.
"Không trả"
Xong Trương Bá Thái bỏ chạy để Trương Mỹ Vân đuổi theo.
Khi cô đuổi gân kịp thì Trương Bá Thái thẳng tay vứt con búp bê xuống cống.
Đây là món quà Trương Mỹ Vân dùng tiên tiết kiệm tự mua tặng cho mình vào sinh nhật 10 tuổi.
Cô bé vô cùng yêu quý con búp bê này.
Mỗi lần bị mẹ đánh đập, chửi bới, anh chị ức hiếp, bắt nạt là cô bé lại tỉ tê trò chuyện với nó như đang tâm sự với người bạn thân thiết.
Dù con búp bê không biết nói chuyện, không thể đáp lời Trương Mỹ Vân nhưng cô bé vẫn cảm thấy được an ủi phần nào.
Trương Mỹ Vân bật khóc nức nở đứng nhìn nó bị dòng nước cuốn đi mà không biết làm thế nào.
Trong khi đó Trương Bá Thái đứng cười thích thú.
Trương Mỹ Vân tức giận lao tới đẩy ngã Trương Bá Thái.
Mặc dù chỉ bị lấm tay chân, chẳng xước xát gì nhưng thăng bé cũng giãy đành đạch, ngoạc mồm gào lên ăn vạ.
"Mẹ ơi! Cái Vân đánh con! Mẹ ơi! Mẹ...
Thế là bà Nguyễn Ngọc Linh hớt hải chạy đến.
Đầu tiên bà ta đỡ Trương Bá Thái dậy, kiểm tra một lượt từ đầu đến chân đứa con trai bảo bối rồi hỏi han với thái độ quan tâm.
"Con có làm sao không?"
Trương Bá Thái nấc lên, chỉ vào tay vào chân.
"Con đau chỗ này...chỗ này...cả người chỗ nào cũng đau mẹ ơi..."
Nghe Trương Bá Thái nói vậy, bà Nguyễn Ngọc Linh tức điên lên quay sang trừng mắt nhìn Trương Mỹ Vân.
"Mày dám đánh con trai tao à?"
Cô bé run rẩy, lắc đầu sợ hãi.
"Con...con không đánh anh...
"Nó tát con, xong đấy con ngã"- Trương Bá Thái mách.
"Không phải đâu mẹ ơi, con không tát anh.."- Trương Mỹ Vân lắc đầu đầy ấm ức.
"Con tao bảo mày tát nó mà mày còn cãi à?"
Trương Mỹ Vân bối rối giải thích, câu từ lộn xôn.
"Anh...anh Thái vất búp bê của con xuống cống nên con giận quá...con đẩy anh ngã...nhưng con không tát anh.."
"Mẹ ơi cái Vân nó nói dối đấy.Con bảo nó cho con chơi cùng nhưng nó không chịu.Thế là nó đánh con.Xong đổ cho con lấy búp bê của nó..."
Trương Bá Thái vừa đưa tay quệt những giọt nước mắt tưởng tượng vừa mếu máo mách.
Trương Mỹ Vân nhìn Trương Bá Thái vẻ ngỡ ngàng.
"Sao...sao anh lại nói như vậy? Rõ ràng anh cướp búp bê của em, xong vứt xuống cống..."
Trương Bá Thái gào khóc âm ï.
"Mẹ ơi em đánh con...em đánh con..."
Vậy là bà Nguyễn Ngọc Linh không nghe Trương Mỹ Vân phân bua giải thích nữa, liền nhéo tai cô bé kéo về nhà bắt úp mông xuống giường, rồi lấy cán chổi quật cho một trận lên bờ xuống ruộng vì tội dám đánh con trai vàng ngọc của bà ta.
Trương Mỹ Vân cắn môi đến bật máu nhưng không nhỏ lấy một giọt nước mắt, cũng không van xin.
Cô nhớ mãi ánh mắt thỏa mãn của Trương Bá Thái khi thấy mình bị bà Nguyễn Ngọc Linh đánh.
Lúc này cô bé mới 10 tuổi.
Giữa hai anh em còn rất nhiều ký ức mà Trương Mỹ Vân không muốn nhớ tới.
"Anh hiểu em là người nghĩ một đẳng nói một nẻo.Lúc nào em cũng tỏ ra lạnh lùng, nhưng thực chất lại luôn thương yêu người anh trai này"- Trương Bá Thái cười cười.
Trương Mỹ Vân đã quá quen thuộc với kiểu miệng lưỡi giảo hoạt của Trương Bá Thái nên đánh phủ đầu luôn.
"Dạo này em khó khăn lắm không có tiên cho anh đâu".
"Em làm trợ lý cho phó chủ tịch tập đoàn Tân Thế Giới thì thiếu gì tiền..."
Trương Mỹ Vân giật mình khi nghe Trương Bá Thái nói.
Tại sao anh ta biết chuyện cô đang là trợ lý của Chúng Thanh Phong? Liệu anh ta còn biết chuyện gì không nên biết nữa không??? Sau một vài giây thất thần, Trương Mỹ Vân nhanh chóng lấy lại sự bình tĩnh.
Cô nói một cách hiển nhiên.
"Nếu em có nhiều tiền như anh nói thì đã mua nhà lâu rồi"
"Anh không xin nhiều đâu.."
Biết Trương Bá Thái sẽ không chịu buông tha cho mình nên Trương Mỹ Vân tính cho anh ta ít tiền để được yên thân.
"Anh cần bao nhiêu?"
"Anh biết em thương anh nhất mà"- Trương Bá Thái cười tít mắt.
"Bao nhiêu?"
Trương Bá Thái giơ hai ngón tay lên.
"Hai triệu hả?"
"Thêm vài số không nữa"
"Hai mươi triệu?"
"Hai trăm!"- Trương Bá Thái nói nhẹ nhàng như một cơn gió thối ngang qua.
Trương Mỹ Vân ngước nhìn người anh trai trước mặt vẻ sửng sốt.
"Anh làm gì mà cần hai trăm triệu?"
"Anh trả nợ cho người ta"
"Nợ gì?"- Trương Mỹ Vân hỏi.
"Em chỉ cần cho anh tiền thôi, còn những chuyện khác em không phải quan tâm".
"Em lấy đâu ra hai trăm triệu để cho anh?"
Trương Bá Thái nhăn nhó, tỏ thái độ khó chịu.
"Anh xin em hai trăm triệu chứ có phải xin hai tỷ đâu mà em khó khăn thể".
"Em thật sự không có tiền, mà dù có tiền em cũng không cho anh đâu"- Trương Mỹ Vân tuyên bố thẳng thừng.
"Em nhất định phải cho anh số tiền này.Nếu anh không có tiền trả nợ, chúng nó sẽ cắt gân chân gân tay của anh đấy..."
Trương Mỹ Vân nhìn Trương Bá Thái chăm chăm.
"Anh hứa với em đây là lần cuối cùng.Chỉ cần em giúp anh thoát kiếp nạn này, anh thê, anh hứa, anh đảm bảo sẽ không bao giờ tới làm phiền em nữa.."
Trương Bá Thái túm tay Trương Mỹ Vân năn nỉ.
Anh ta tưởng nói như vậy Trương Mỹ Vân sẽ mủi lòng thương, đưa tiền cho mình nhưng ngờ đâu cô phũ phàng nói.
"Thứ nhất em không có hai trăm triệu để cho anh.Thứ hai, anh đã 26 tuổi rồi, có gan làm phải có gan chịu.Thứ ba, nếu anh gặp chuyện gì rắc rối, cần giúp đỡ thì người đầu tiên nên tìm là mẹ chứ không phải em"
Trương Bá Thái thở dài.
"Thú thật với em, sau vụ báo nhà lần trước anh bị bố mẹ...từ rồi"
"Hoang đường!"
Trương Mỹ Vân nhếch môi cười nhạt.
"Anh nói thật đấy!"
"Anh nói chuyện gì khiến người ta có thể tin được không?"
Lời Trương Bá Thái nói, dù là một câu Trương Mỹ Vân cũng không tin.
Anh ta là đích tử, được cả gia đình, dòng họ Trương Bá nâng niu, chiều chuộng.
Chẳng có gì Bá Thái muốn mà không có được hết.
Làm gì có chuyện anh ta bị từ mặt chứ? "Anh nghĩ cách khác đi, vụ này em không có khả năng giúp anh đâu"- Trương Mỹ Vân thẳng thắn từ chối.
"Kìa Vân, em lỡ lòng nào đối xử với người anh trai duy nhất của mình như thế?"
Mấy năm nay Trương Mỹ Vân không về nhà, cũng ít khi gọi điện thoại nên mối quan hệ của cô với những người trong gia đình vốn đã xa cách lại càng trở lên lạnh nhạt hơn.
Sở dĩ Trương Bá Thái chủ động thăm hỏi, quan tâm tới Trương Mỹ Vân là để tiện bề xin tiền.
Lúc thì "Em gái, cho anh xin tiền mua bộ quần áo", khi đôi giày, cái kính, thẻ điện thoại...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.