Cuối cùng bữa ăn đích thực đầu tiên của Chúng Thanh Phong và Trương Mỹ Vân cũng kết thúc trong không khí hoà bình, ấm áp và vui vẻ.
Trong lúc Chúng Thanh Phong thanh toán tiền bữa ăn thì Trương Mỹ Vân đi vào nhà vệ sinh.
Thật không ngờ cô lại đụng mặt Cẩm Thanh Tú.
Đúng là oan gia ngõ cụt.
Vốn không muốn dây dưa với cô ta nên Mỹ Vân chọn cách vờ như không quen biết, cứ thế đi thẳng.
Nhưng Cẩm Thanh Tú đâu phải kẻ dễ dàng bỏ qua cơ hội có một không hai để sỉ nhục Mỹ Vân.
"Đi đâu đó?"
Cẩm Thanh Tú chặn Trương Mỹ Vân lại.
Trương Mỹ Vân lách sang bên trái, Cẩm Thanh Tú chặn bên trái.
Cô lách sang bên phải lại bị cô ta chặn bên phải.
"Cô muốn gì?"
Trương Mỹ Vân ngước lên nhìn Cẩm Thanh Tú với thái độ khó chịu.
"Lâu ngày không gặp tôi muốn hỏi thăm cô mấy câu thôi mà, làm gì phải căng?"
Cẩm Thanh Tú vừa nói vừa cười.
Trên thế giới này, một trong số những điều Trương Mỹ Vân ghét nhất đó chính là giả tạo.
Nếu không thể đổi xử tử tế với nhau thì cứ xem nhau như những người dưng trong đời, còn hơn là cố tỏ ra thân thiết.
"Chắc cô vẫn chưa biết chuyện tôi và Toàn Đức kết hôn đâu nhỉ?"
Cẩm Thanh Tú nhìn thẳng vào mắt Trương Mỹ Vân.
Điều cô ta mong muốn nhất lúc này chính là thấy cô sụp đổ.
Biến cô thành trò cười.
Nhưng trái ngược với mong đợi của Cẩm Thanh Tú, thái độ của Trương Mỹ Vân khi tiếp nhận chuyện này bình thản đến lạ lùng.
"Tôi biết thì sao mà không biết thì sao?"
Cẩm Thanh Tú an ủi Trương Mỹ Vân "Cô cũng đừng đau buồn quá.
Nếu cái gì là của mình sẽ là của mình, không phải là của mình thì dù có vương vấn, lưu luyến mãi tới cuối cùng vẫn không có kết quả đâu...
Trương Mỹ Vân cảm thấy Cẩm Thanh Tú này quá nực cười rồi.
Cô ta là tiểu tam, xen vào chuyện tình cảm giữa cô và Thẩm Toàn Đức.
Vậy mà giờ lại đứng đây lên giọng dạy đời Mỹ Vân.
Hừ, cô còn lâu mới có tư cách nhé.
Nhưng chẳng muốn tốn nước bọt để đôi co với Cẩm Thanh Tú nên Trương Mỹ Vân coi như không nghe thấy những gì cô ta vừa nói.
"Nói xong rồi thì tránh qua một bên cho tôi đi".
||||| Truyện đề cử: Xuyên Thành Mẹ Kế Ác Độc, Trả Thù Nam Chính |||||
"Làm gì mà vội thế? Tôi vẫn còn có chuyện muốn nói với cô mà"
Cẩm Thanh Tú không hài lòng trước phản ứng quá đỗi thản nhiên này của Trương Mỹ Vân.
Cô ta muốn thấy cảnh Mỹ Vân khóc lóc, đau khổ vật vã vì không quên được Thẩm Toàn Đức.
Cô ta muốn tỏ ra kiêu hãnh vì mình là người chiến thẳng trong cuộc chơi tình ái này.
"Tôi không rảnh! Nếu muốn tâm sự thì tìm Thẩm Toàn Đức nhé.
Đừng làm ảnh hưởng tới thời gian quý báu của người khác"
Trương Mỹ Vân huých mạnh vào vai Cẩm Thanh Tú, lách ra ngoài.
Từ bé Cẩm Thanh Tú được cưng chiều nâng niu như hoa như ngọc nên cô ta mắc bệnh công chúa trầm trọng.
Lúc nào cũng tự cho mình là nhất.
Tự cho mình cái quyên đứng trên người khác.
Vì lẽ đó thái độ chống đối của Trương Mỹ Vân lúc này khiến cái tôi của Cẩm Thanh Tú bị tổn thương.
Cô ta không cho phép điều đó xảy ra.
Trong lúc bực bội, Cẩm Thanh Tú giơ chân ngáng Trương Mỹ Vân.
Do không đề phòng nên cô đã vấp ngã sõng soài xuống nền nhà.
Một cảm giác sợ hãi vô hình bao trùm lên tâm trí Trương Mỹ Vân.
Theo bản năng của người mẹ, cô đưa tay ôm phần bụng vẫn còn phẳng phiu của mình.
Rồi nhìn xuống đùi.
Không có máu.
Kể từ lần băng huyết cách đây mấy hôm, Trương Mỹ Vân thành ra bị ám ảnh.
"Nam mô a di đà Phật! Xin người hãy che chở, bảo vệ cho đứa con bé bỏng của con được bình an vô sự"
- Trương Mỹ Vân cầu xin ơn trên rủ lòng thương xót.
Nhất định đứa trẻ sẽ không sao.
Nhất định đứa trẻ sẽ bình an vô sự.
Cẩm Thanh Tú nhìn Trương Mỹ Vân nằm sõng soài dưới chân mình vẻ hả hê, sung sướng.
Còn Mỹ Vân thì trừng mắt lườm cô ta.
Nếu chẳng may con cô có mệnh hệ gì thì Thanh Tú cũng đừng hòng được sống yên ổn.
"Mỹ Vân! Em sao vậy?"
- giọng nói có phân hoảng hốt của Chúng Thanh Phong vang lên.
Ngay lập tức, Trương Mỹ Vân và Cẩm Thanh Tú cùng nhìn về phía cửa nhà vệ sinh nữ, nơi Chúng Thanh Phong đang đứng.
Nhìn thấy anh, bỗng dưng Mỹ Vân cảm thấy nỗi lo trong lòng mình như giảm đi một nửa.
"Thanh Phong!"
- cô cất tiếng gọi anh.
Đợi ở bên ngoài mãi không thấy Trương Mỹ Vân ra, Chúng Thanh Phong lo cô xảy ra chuyện gì không hay liền vào nhà vệ sinh tìm.
Ai ngờ vừa tới cửa nhà vệ sinh nữ đã nhìn thấy cảnh tượng đáng sợ này.
Tim anh nhói lên.
Không ngần ngại khi những cặp mắt tò mò, kì thị đang nhìn mình, Chúng Thanh Phong rảo bước đi vào nhà vệ sinh.
Anh đỡ Mỹ Vân dậy, nhìn cô hỏi với vẻ quan tâm."Em có sao không?"
Trương Mỹ Vân lắc đầu, rồi tự nhiên bám vào cánh tay mạnh mẽ, rắn chắc của Chúng Thanh Phong.
Cô nhìn anh bảo.
"Đưa em ra khỏi đây!"
Chúng Thanh Phong gật đầu đồng ý.
"Em tự đi được không?"
"Chân em...
hơi tê..."
Trương Mỹ Vân còn chưa nói hết câu, Chúng Thanh Phong đã bế bổng cô lên.
Cẩm Thanh Tú đứng ở một góc chứng kiến cảnh tình bể tình giữa Trương Mỹ Vân và Chúng Thanh Phong, trong lòng nảy sinh sự đố kị.
Cô ta tự hỏi người đàn ông với vẻ đẹp hoàn mỹ, không góc chết này là ai? Có vẻ như mối quan hệ giữa anh ta và Trương Mỹ Vân không hề tầm thường chút nào.
Không lẽ Thẩm Toàn Đức chính là người bị cảm sừng? Khi đi lướt qua Cẩm Thanh Tú, tay Chúng Thanh Phong va mạnh vào cánh tay cô ta.
Hai người nhìn thẳng vào mắt nhau.
Ánh nhìn sắc bén như dao cạo của Chúng Thanh Phong khiến Cẩm Thanh Tú không rét mà run.
Cô ta phải chủ động nhìn sang hướng khác.
Đặt Trương Mỹ Vân lên ô tô, cài dây an toàn cho cô cẩn thận rồi Chúng Thanh Phong mới hỏi.
"Sao vợ của Thẩm Toàn Đức lại ở chỗ em?"
"Lúc em đi vệ sinh xong quay ra thì gặp cô ta."
"Cô ta đẩy ngã em đúng không?"
"Cô ta ngáng chân em!"
- Trương Mỹ Vân sửa lại.
"Lễ ra cô ta có nói gì thì em cũng phải nín nhịn, không nên đôi co.
Bình thường nếu hai người đánh tay đôi chưa chắc em đã thua cô ta.
Nhưng bây giờ em đang mang thai, không thể chủ quan được.
Dù ấm ức thế nào thì cũng phải nhịn.
Vì sự an toàn của con, và cả em nữa.
Đợi thoát khỏi cô ta an toàn rồi thì nói lại với anh, anh sẽ giúp em xả giận.
Có hiểu không?"
Trương Mỹ Vân định cãi lại mấy câu.
Nhưng sự ân cần và dịu dàng của Chúng Thanh Phong đã đánh bại mọi lớp phòng thủ của cô.
Anh thật sự lo lắng cho sự an toàn của cô và con của hai người.
Trương Mỹ Vân cảm thấy trong trái tim mình như có một bông hoa đang nở rộ.
Thì ra đây chính là cảm giác "tan chảy"
mà dân ngôn tình vẫn truyền miệng nhau.
Cảm giác này thật ấm áp.
Hạnh phúc và mãn nguyện.
"Em biết rồi! Lần sau có gặp cô ta em cũng sẽ tránh xa một trăm mét..."
Trương Mỹ Vân hứa hẹn.
"Giờ anh sẽ đưa em tới bệnh viện kiểm tra"
"Em nghĩ là không cần đâu!"
- Trương Mỹ Vân xua tay lắc đầu.
"Nghe anh, cứ tới bệnh viện kiểm tra cho an tâm"
Chúng Thanh Phong dỗ dành.
Bác sĩ kiểm tra cho Trương Mỹ Vân một cách vô cùng cẩn thận, tỉ mỉ dưới sự giám sát kĩ càng của Chúng Thanh Phong.
"Không có vấn đề gì đáng lo ngại.
Em bé phát triển hoàn toàn bình thường"
bác sĩ kết luận.
"Bác sĩ kiểm tra thêm lần nữa cho chắc chắn.."
Chúng Thanh Phong đề nghị.
"Tôi đã kiểm tra siêu siêu siêu kĩ rồi"
Trương Mỹ Vân cũng tới mắc mệt trước sự cẩn trọng thái quá của Chúng Thanh Phong.
Rất tự nhiên cô nắm tay anh, dịu dàng trấn an.
"Bác sĩ đã có 20 năm làm việc ở lĩnh vực khoa sản, anh phải tin tưởng vào khả năng và trình độ của cô ấy chứ"