Vậy là cuộc tranh luận trong vòng gần 20 phút giữa Trương Mỹ Vân và Võ Quế Sơn từ nhà tới tập đoàn Tân Thế Giới cuối cùng cũng tới hồi kết.
Quế Sơn chốt lại: "Thể nào, em đã thấy hài lòng chưa?" Trương Mỹ Vân gật đầu thay cho câu trả lời.
Võ Quế Sơn vừa cười vừa gợi ý một cách trực tiếp: "Khi biết mình sai thì phải làm thế nào mới là em bé ngoan Mỹ Vân nhỉ?" Trương Mỹ Vân vừa vỗ tay vừa nhí nhảnh hát mấy câu: "Nắng chiếu lung linh muôn hoa vàng Mình xin lỗi mình xin lỗi được chưa? Gió mãi mơn man trên cánh môi hồng Mình xin thua mình xin thua bạn thắng." Chúng Thanh Phong đang mải mê check email, không màng thế sự cũng phải bật cười trước sự hôn nhiên, đáng yêu của Trương Mỹ Vân.
"Anh thấy biểu hiện của em như vậy có ổn không?" Trương Mỹ Vân hỏi Chúng Thanh Phong.
"Quá ổn!" "Có đáng được trợ lý đặc biệt của anh tha thứ không?" Được đà Trương Mỹ Vân hỏi tiếp, ai ngờ Chúng Thanh Phong lại có câu trả lời đi vào lòng đất.
"Tha thứ hay không em phải hỏi Quế Sơn, hỏi anh thì có tác dụng gì chứ?" Trương Mỹ Vân gật gù, hoàn toàn đồng tình với ý kiến của Chúng Thanh Phong.
Cô cười như không cười.
Miệng khẽ làu bàu: "Đúng là chẳng có tác dụng gì thật.Hỏi anh thà vạch đầu gối lên hỏi còn nhanh hơn."
Thấy Trương Mỹ Vân phụng phịu, Chúng Thanh Phong vội hỏi: "Giận à?"
Trương Mỹ Vân còn chưa kịp trả lời thì Chúng Thanh Phong đã líu lo hát lại mấy câu cô vừa hát: "Nắng chiếu lung linh muôn hoa vàng Anh xin lỗi anh xin lỗi được chưa? Gió mãi mơn man trên cánh môi hồng Anh xin thua, anh xin thua em thắng." Giọng hát của Chúng Thanh Phong hơi phô, lại sai nhạc khiến Trương Mỹ Vân bật cười ha hả vì thích thú.
Đúng là ông trời không cho ai tất cả.
Chúng Thanh Phong bên ngoài đẹp trai, bên trong nhiều tiền nhưng giọng hát thì dở tệ.
Trương Mỹ Vân nhớ trước đây Chúng Thanh Phong từng cùng minh và Lại Minh Nguyệt tới quán karaoke.
Hôm đó, mặc cô và Lại Minh Nguyệt nài nỉ thế nào anh cũng không chịu hát mà toàn đẩy qua cho Chúng Thời Giang.
Thì ra nguyên nhân là đây.
Thấy Trương Mỹ Vân cười mãi không thôi, Chúng Thanh Phong xấu hổ quay mặt đi.
Mặc dù lúc trước Chúng Thanh Phong đã bỏ mặc Võ Quế Sơn đơn thân độc mã chiến đấu với Trương Mỹ Vân.
Nhưng thân là trợ lý đặc biệt của phó chủ tịch tập đoàn Tân Thế Giới, Quế Sơn không thể thấy đại boss lâm nguy không cứu.
Anh lên tiếng: "Kiếp trước em phải giải cứu ngân hà nên kiếp này mới được boss hát cho nghe đấy em gái ạ.
Anh thân là trợ lý cho boss trên dưới chục năm rồi mà đây mới là lần đầu tiên được lắng tai nghe boss hát đấy." Bất ngờ, Trương Mỹ Vân nhoài người lên phía trước, nắm tay lại giả làm micro, giả vờ phỏng vấn Võ Quế Sơn: "Thưa anh Võ Quế Sơn, được nghe anh Chúng Thanh Phong, phó chủ tịch tập đoàn Tân Thế Giới hát, anh cảm thấy thế nào?" Võ Quế Sơn hào hứng phối hợp với Trương Mỹ Vân.
Anh trả lời: "Tôi cảm thấy vô cùng hạnh phúc và vinh dự." "Anh có muốn được nghe anh Chúng Thanh Phong hát thêm một bài nữa không ạ?" "Đương nhiên là tôi cực kỳ, cực kỳ hy vọng được nghe anh ấy hát thêm lần nữa." Võ Quế Sơn nhấn mạnh.
Thấy hai trợ lý đặc biệt của mình đang cùng nhau phối hợp tấu hài, Chúng Thanh Phong không ngần ngại góp vui.
Anh lập tức sửa lại dáng ngôi cho ngay ngắn, chỉnh lại cà vạt, đâu tóc.
Sau đó ngoắc ngoắc ngón tay trỏ, ra hiệu cho Trương Mỹ Vân giơ micro phỏng vấn về phía mình.
Mỹ Vân hiểu ý, liên làm theo chỉ đạo của Thanh Phong.
"Thực ra muốn nghe tôi hát cũng không phải chuyện khó khăn gì.
Chỉ cần hai người không lấy tiền lương tháng 13 là được." Nghe Chúng Thanh Phong nói xong, Trương Mỹ Vân và Võ Quế Sơn mất hứng.
Đặc biệt là Mỹ Vân, cô quay ngoắt 180 độ, thu micro về, không quên ném cho Chúng Thanh Phong một câu cà khia: "Việc được nghe thiên vương hát quá đỗi xa xỉ đối với người nghèo như bọn em.
Thôi thì bọn em cứ nên nhận lương tháng 13 vân hơn.
Phải không anh Sơn?" Võ Quế Sơn vui vẻ gật đầu, không quên tặng cho Trương Mỹ Vân một câu tán thưởng: "Ngoài ham tiền ra, không ngờ em lại còn có mặt này đó nha Mỹ Vân." "Anh không cà khia em, anh không chịu nổi hả anh Sơn?" "Không đấy!" Võ Quế Sơn nhe răng cười.
Dù phải nhận sai với Quế Sơn nhưng Mỹ Vân không cảm thấy hối hận vì ít ra cô cũng đã thu hoạch được một bài học nho nhỏ.
Đó chính là tỉnh thân chuyên nghiệp nên được xây dựng từ những điều nhỏ nhặt nhất.
Sáng hôm nay, Trương Mỹ Vân sẽ theo sát Chúng Thanh Phong để ghi chép lại nội dung cuộc họp giữa phó chủ tịch tập đoàn Tân Thế Giới và người phụ trách kinh doanh ở các chi nhánh tại 23 tỉnh, thành phố trên cả nước về vấn đề đầu tư.
Các trưởng chi nhánh gần đây thực hiện một số đầu tư theo chỉ định của tập đoàn, tất cả đều thành công.
Chỉ duy nhất chi nhánh tỉnh Hà Nam có lợi nhuận thu về quá thấp.
Chúng Thanh Phong cau mày, giáo huấn người phụ trách chi nhánh tỉnh Hà Nam, nói rằng lần sau trước khi đầu tư phải phân tích thật kỹ thị trường, không được tùy tiện đầu tư.
Vị trưởng chi nhánh này chỉ biết cúi đầu chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng lại đệm thêm vài câu đại loại như: "Tôi biết rồi!" hoặc "Lần sau tôi xin rút kinh nghiệm sâu sắc"...
Chúng Thanh Phong còn chưa nói xong, thì từ bên ngoài Võ Quế Sơn đi vào.
Anh ghé tai đại boss thì thâm: "Tổng giám đốc công ty Nhựa Xanh đang đợi dưới sảnh, nói rằng có chuyện gấp muốn gặp anh.
Có tiếp không ạ?" Ai cũng biết, Nhựa Xanh vốn là một đối thủ đáng gờm của tập đoàn Tân Thế Giới trong ngành nhựa.
Không biết hôm nay tổng giám đốc của họ tới tìm Chúng Thanh Phong có việc gì.
Thường thì trong những cuộc họp nội bộ tập đoàn thế này, Chúng Thanh Phong sẽ không cắt ngang để tiếp chuyện một người không có hẹn từ trước.
Vì vậy anh bảo Võ Quế Sơn: "Nếu ông ấy không gấp thì em mời ông ấy lên phòng làm việc của anh uống trà.
Khoảng 30 phút nữa anh qua." Ba mươi phút sau, Chúng Thanh Phong đã giải quyết xong mọi vấn đề tồn đọng và thắc mắc của các trưởng chi nhánh.
Đồng thời anh phổ biến một cách ngắn gọn, rõ ràng, rành mạch, dễ hiểu về mục tiêu sắp tới của tập đoàn Tân Thế Giới, củng cố niềm tin của các trưởng chi nhánh vào công ty mẹ.
Kết thúc cuộc họp, Chúng Thanh Phong và Trương Mỹ Vân quay trở về phòng làm việc của phó chủ tịch tập đoàn.
Tại đây, ông Đoàn Huy Vũ - tổng giám đốc công ty Nhựa Xanh vẫn đang ngồi nói chuyện với Võ Quế Sơn trong lúc đợi Chúng Thanh Phong họp xong.
Nhìn sắc mặt hiện rõ nét lo âu của Đoàn Huy Vũ, Chúng Thanh Phong biết là ông đang gặp chuyện.
Tránh làm mất thời gian, anh chỉ chào hỏi xã giao theo phép lịch sự rôi đề cập tới vấn đề chính luôn, chứ không dông dài.
Vốn là, vị doanh nhân này trong một thương vụ làm ăn gần đây đã bị thất bại, nên cân gấp một số tiền lớn để quay vòng.
Bởi vì gấp rút, nên Đoàn Huy Vũ muốn bán toàn bộ gia sản của mình cho Chúng Thanh Phong với giá thấp hơn so với giá thị trường.
Là một người nhanh nhạy trong chuyện làm ăn nên chỉ cần nghe thoáng qua cách nói chuyện của Đoàn Huy Vũ là Chúng Thanh Phong biết ông đã bị dồn tới chân tường, không còn lựa chọn nào khác nên mới phải đưa ra lời đề nghị này với anh.