Mặt Trời Trong Tim Anh

Chương 209: Trả lại tiền




Tắm và tẩy trang xong, Trương Mỹ Vân lên giường đi ngủ.
Nhưng cô xoay qua xoay lại mãi mà chẳng thể ngủ được.
Cô với lấy điện thoại, vừa mở ra đã thấy có tin nhắn của Lý Hạo Nhiên.
Anh ta hỏi thăm xã giao.
Trương Mỹ Vân đọc thoáng qua nhưng chưa trả lời.
Đột nhiên Trương Mỹ Vân nhớ tới khoản tiên bữa ăn lân trước cô mời Lý Hạo Nhiên quẹt thẻ đen, trả bằng tiền của Chúng Thanh Phong.
Lần trước Trương Mỹ Vân đã từng chuyển khoản cho Chúng Thanh Phong nhưng không lưu số tài khoản của anh.
Người biết rõ thông tin cá nhân của Chúng Thanh Phong chỉ có Võ Quế Sơn, nhưng cô gọi điện, nhắn tin cả sms, lân messenger và zalo mà không thấy anh trả lời.
Có lẽ anh đang vi vu hẹn hò nên để điện thoại ở chế độ im lặng rồi.
Cách nhanh nhất, hiệu quả nhất chính là hỏi thẳng Chúng Thanh Phong.
Nhưng 99 phần trăm anh sẽ không cho cô số tài khoản của mình.
Làm sao bây giờ? Trương Mỹ Vân suy nghĩ một lúc rồi quyết định đi đường vòng.
Cô nhắn tin cho Chúng Thời Giang hỏi số tài khoản của Chúng Thanh Phong.
Nếu Thời Giang mà không biết thì Mỹ Vân chỉ có đường úp mặt vào gối mà thôi.
May mà vài giây sau cô nhận được từ Thời Giang một dãy số.
Nhưng nhìn đi nhìn lại thì Mỹ Vân nhận ra đây chính là số điện thoại của Thanh Phong.
Tưởng Chúng Thời Giang cho mình nhầm số tài khoản của Chúng Thanh Phong nên Trương Mỹ Vân sốt ruột, không nhắn tin gì nữa, cô gọi trực tiếp cho cậu của anh để hỏi.
Thời Giang nói rằng số tài khoản của Thanh Phong trùng với số điện thoại của anh luôn.
Có được số tài khoản của Chúng Thanh Phong rồi, Trương Mỹ Vân lập tức chuyển trả lại anh 5 triệu.
Chúng Thanh Phong đang cầm điện thoại check email thì bỗng có tiếng ting! Tiếng báo tiền về tài khoản.
Chúng Thanh Phong kiểm tra tin nhắn thì thấy tài khoản của mình được cộng 5 triệu.
Nội dung chuyển khoản chỉ là một biểu tượng hình mặt cười, nhưng anh có thể đoán ra người vừa chuyển tiền cho mình là ai.
Không mất thời gian suy nghĩ, Chúng Thanh Phong chuyển ngược lại cho Trương Mỹ Vân 10 triệu.
Một phút sau, 10 triệu được Mỹ Vân chuyển giả lại cho Thanh Phong.
Ngay lập tức anh lại chuyển cho cô 20 triệu.
Trương Mỹ Vân nhìn số tiền vừa được chuyển vào trong tài khoản, lần sau nhiều gấp đôi lân trước mà choáng váng.
Anh định làm gì đây? Cô tiếp tục chuyển 20 triệu trả lại anh.
30 giây sau, trong tài khoản của Trương Mỹ Vân đã được cộng thêm 40 triệu.
Trương Mỹ Vân đoán nếu cô chuyển trả Chúng Thanh Phong 40 triệu này, lân tới anh sẽ chuyển cho cô 80 triệu.
Hai người cứ chuyển qua chuyển lại như vậy chắc mất nguyên đêm.
Nhưng Trương Mỹ Vân không thể nhận số tiền này của Chúng Thanh Phong.
Vả lại đây là 40 triệu.
40 triệu chứ không phải 400 nghìn.
Với kinh nghiệm 24 năm sống trên đời, Trương Mỹ Vân rút ra có hai điều không nên dây dưa, mập mờ: một là tiên, hai là tình.
Vì vậy cô phải giải quyết cho xong vụ 40 triệu này rồi mới có thể yên tâm đi ngủ được.
Trương Mỹ Vân lăm lăm chiếc điện thoại trong tay, tụt xuống khỏi giường, xỏ đôi dép của resort rồi ra khỏi phòng.
Cô vừa tới hồ bơi, thì thấy Chúng Thanh Phong trong tình trạng bán khỏa thân.
Anh ở trân, hông quấn chiếc khăn tắm hờ hững.
Đây không phải lần đầu tiên Trương Mỹ Vân nhìn thấy Chúng Thanh Phong như thế này, nhưng lần nào cũng bối rối như nhau.
Má cô ửng hồng vì xấu hổ.
Trong khi đó Chúng Thanh Phong lại bình thản như không.
Trương Mỹ Vân quay mặt sang chỗ khác, không nhìn Chúng Thanh Phong, lắp bắp hỏi: "Sao anh...
sao anh lại ăn mặc thế này?" "Anh chuẩn bị xuống hồ bơi một vòng, không mặc thế này thì mặc thế nào được?" "Trời thì lạnh, anh lại tắm vào giữa đêm thế này không sợ bị ốm à?" Chúng Thanh Phong cười, nửa đùa nửa thật: "ốm đã có em chăm rồi, anh việc gì phải lo nữa..." "Em nghĩ anh không nên tắm thì sẽ tốt hơn." "Ở đây là bể bơi bốn mùa, nước ấm mà.
Em không phải lo đâu.
Mà em tìm anh có việc gì vậy?" Trương Mỹ Vân thành thật thú nhận: "Em muốn trả lại số tiền anh vừa chuyển khoản cho em." "Tiền trong tài khoản của em là của em.
Sao phải trả cho anh?" "Em biết đối với anh, 40 triệu chẳng là gì cả.
Nhưng em không có lý do gì để nhận nó hết.
Ban đầu em chuyển khoản cho anh 5 triệu là để trả anh số tiền hôm trước đã mượn của anh để mời Lý Hạo Nhiên ăn một bữa." Chúng Thanh Phong chống một tay lên cửa kính, nhìn Trương Mỹ Vân nói: "Anh ta đã cứu em thoát khỏi sự khống chế của Thẩm Toàn Đức nên đương nhiên bữa cơm đó phải do anh mời rồi." "Dù sao Lý Hạo Nhiên cũng là bạn cũ của Thẩm Toàn Đức nên có thể nói em với anh ta cũng là chỗ quen biết.
Thế nên mời cơm anh ta là nghĩa vụ của em." Chúng Thanh Phong giơ tay búng nhẹ lên trán Trương Mỹ Vân.
Anh cười, trách yêu cô: "Đồ ngốc! Em nghĩ nhiều quá rồi!" "Dù sao em cũng không thể nhận số tiền này của anh được." Trương Mỹ Vân vừa giơ điện thoại lên, còn chưa kịp mở khóa khóa màn hình đã bị Chúng Thanh Phong giật mất.
"Anh làm gì thế? Trả điện thoại lại cho em..." Chúng Thanh Phong giơ điện thoại lên cao.
Trương Mỹ Vân kiễng chân lên để với nhưng không tới.
"Trả điện thoại cho em!" "Sao em cứ phải bướng bỉnh như vậy hả? Con gái phải ngoan một chút, biết nghe lời một chút mới đáng yêu chứ." Chúng Thanh Phong vẫn giữ điện thoại của Trương Mỹ Vân ở trên cao.
"Cái gì đúng, hợp lý mới nghe chứ.
Đây anh vô lý đùng đùng ra, ai mà nghe cho nổi." Trương Mỹ Vân chu môi lên trả treo lại.
Chúng Thanh Phong thấy Trương Mỹ Vân như vậy tuy hơi bướng bỉnh nhưng rất có chủ kiến, lại cũng đáng yêu nữa.
"Trả điện thoại cho em đây!" Trương Mỹ Vân kiễng chân lên để giật điện thoại từ tay Chúng Thanh Phong.
Nhưng không may cô bị mất thăng bằng, kéo anh ngã nhào xuống đất.
Cả người cô đè lên trên người anh.
Tim cô đập nhanh và mạnh.
Sự tiếp xúc thân thể gần gũi giữa hai người khiến Chúng Thanh Phong cảm nhận được bé con đang động đậy trong bụng Trương Mỹ Vân.
Đây là lần đầu tiên Thanh Phong cảm nhận được sự hiện diện của con mình rõ ràng và chân thực tới như vậy.
Anh nhìn cô xúc động hỏi: "Con đang đạp phải không em?" Trương Mỹ Vân khẽ gật đầu.
Chúng Thanh Phong vỡ oà vì hạnh phúc.
Việc cảm nhận được đứa con bé bỏng của mình đang lớn lên từng ngày khiến anh vừa cảm thấy lạ lâm, vừa háo hức.
Trương Mỹ Vân lúng túng, tìm cách ngồi dậy.
Vì bụng bầu của Mỹ Vân đã khá to nên việc này hơi khó khăn đối với cô.
Hai bàn tay cô vô tình đặt lên lông ngực Chúng Thanh Phong.
Da tiếp da khiến cô cảm thấy tay mình nóng lên như phải bỏng.
Trương Mỹ Vân vội vàng rụt tay lại.
Cô loay hoay tìm cách ngôi dậy sao cho va chạm với Chúng Thanh Phong ít nhất có thể.
Thế nhưng cô lại kinh hoàng nhận ra, cái khăn tắm quấn quanh hông anh, không biết bằng cách nào đó, và không biết từ khi nào đã tuột mất.
Vô thức Trương Mỹ Vân nhìn chằm chằm vào vật đàn ông ở giữa hai chân anh.
Cô sốc há hốc cả mồm.
Thấy Trương Mỹ Vân không chớp mắt, Chúng Thanh Phong hỏi: "Ấn tượng lắm sao?" Theo phản xạ Trương Mỹ Vân gật đầu.
Nhưng khi máu đã dồn lên não đủ, hiểu được ngụ ý sâu xa của Chúng Thanh Phong, cô xấu hổ mắng anh: "Đồ biến thái!" Chúng Thanh Phong cười toe toét: "Anh hỏi thật lòng mà."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.