Mặt Trương Mỹ Vân đỏ lừ như quả gấc chín.
Cô quay ngoắt đầu đi, lắp ba lắp bắp trách Chúng Thanh Phong: "Sao...sao anh lại...không mặc gì như vậy?"
Chúng Thanh Phong thản nhiên trả lời: "Anh chuẩn bị xuống hồ bơi mà, sao lại phải mặc đồ?"
"Anh không sợ bị người khác bắt gặp sao?" Vì muốn được nghỉ ngơi yên tĩnh nên đương nhiên Chúng Thanh Phong đã bao trọn hồ bơi này.
Làm sao người khác có cơ hội tới đây mà bắt gặp anh bơi trong tình trạng không mặc đồ được cơ chứ? Nhưng Chúng Thanh Phong không nói cho Trương Mỹ Vân biết điều này vì muốn trêu chọc cô.
Anh thản nhiên nói: "Bắt gặp thì đã sao? Anh không biết họ là ai, họ cũng không biết anh là ai.Sao phải xấu hổ chứ?" Theo phản xạ, Trương Mỹ Vân quay lại nhìn Chúng Thanh Phong.
Phát hiện ra anh vẫn chưa quấn khăn tắm lại, Mỹ Vân vội đưa tay lên ôm mặt.
Cô nhăn nhó vì ngượng ngùng.
Nhân cơ hội này, Chúng Thanh Phong tiếp tục trêu Trương Mỹ Vân: "Nếu thích thì em cứ nhìn thêm chút nữa cũng được, anh không thu tiên đâu mà sợ." Trương Mỹ Vân thật sự không hiểu sao Chúng Thanh Phong có thể nói ra những từ ngữ đó một cách nhẹ nhàng và đơn giản như vậy.
"Mặt anh dày tới nôi dao đâm không thủng luôn rồi đấy."
"Em cứ nói thật suy nghĩ trong lòng minh ra đi, anh không đánh giá hay phán xét gì em đâu."
"Đâu phải ai cũng mặt dày được như anh."
"Đừng để ý người xung quanh nghĩ gì về em.Em cứ sống theo ý muốn của mình là được."
Bình thường Trương Mỹ Vân cho rằng Chúng Thanh Phong là người nghiêm túc, không bao giờ đùa cợt.
Ấy vậy mà lúc này anh lại như biến thành con người khác.
Một phiên bản mà Mỹ Vân chưa từng được tiếp xúc trước đây.
"Thật không ngờ con người anh lại có mặt này nữa." Chúng Thanh Phong đứng dậy, nhặt khăn tắm, quấn lại quanh hông.
Anh xoay người Trương Mỹ Vân lại đối diện với mình, vừa cười vừa nói: "Cuộc sống này ngắn ngủi lắm, cứ sống thế nào khiến em thấy vui vẻ, thoải mái là được." "Vì thế nên anh mới thoải mái tới hồ bơi mà không cần mặc quần áo luôn sao?" Câu hỏi của Trương Mỹ Vân chỉ mang tính móc mỉa thôi, không ngờ Chúng Thanh Phong lại nhanh chóng gật đầu.
Anh thành thật tiết lộ: "Anh vốn là người thích sự thoải mái.Bình thường khi đi bơi hoặc đi ngủ anh thường ở trân." Trương Mỹ Vân nhắc nhở để Chúng Thanh Phong nhớ tới thân phận của mình.
"Anh là phó chủ tịch tập đoàn Tân Thế Giới đấy."
Chúng Thanh Phong lập tức phản công lại: "Phó chủ tịch cũng là con người mà.Phó chủ tịch cũng cân được sống theo mong muốn và nguyện vọng của bản thân chứ.Lẽ nào vì là phó chủ tịch nên lúc nào cũng phải khoác lên mình vẻ ngoài đạo mạo, không nhiễm bụi trần?" Lần này thì Trương Mỹ Vân thật sự mắt tròn mắt dẹt nhìn Chúng Thanh Phong.
"Đừng nhìn anh giống như đang nhìn một con khỉ đầy lông lá vậy.Bao nhiêu năm nay anh đều có thói quen như thế.Từ khi ở chung phòng với em, anh mới bắt đầu thay đổi thói quen của mình đấy." Lại một lần nữa Trương Mỹ Vân được mở rộng tầm hiểu biết của mình về Chúng Thanh Phong.
Mỹ Vân thật sự cảm động muốn rớt nước mắt vì Thanh Phong đã thay đổi thói quen ngủ nude của mình vì cô.
Thấy Chúng Thanh Phong tủm tỉm cười một mình, Trương Mỹ Vân chau mày tò mò: "Anh đang cười gì thế?" "Anh đang nghĩ tối nay có nên quay về thói quen ngủ trước đây hay không..." Trương Mỹ Vân tưởng Chúng Thanh Phong nói thật.
Cô trừng mắt nhìn anh thách thức: "Anh dám?" Trên đời này chỉ có chuyện Chúng Thanh Phong thích hay không thích chứ không có chuyện anh dám hay không.
Bởi vì anh có ưu thế hơn người đó là sinh ra trong điều kiện, hoàn cảnh được phép sai.
Anh có đặc quyền làm những việc mình muốn.
Chúng Thanh Phong hỏi lại Trương Mỹ Vân: "Em nghĩ anh có dám hay không?" Trương Mỹ Vân không trả lời nhưng trong thâm tâm cô biết anh dám.
"Không phải anh ngủ nude thì người được hưởng lợi nhất chính là em hay sao?" Chúng Thanh Phong nói mà mặt không hề biến sắc.
Anh còn không quên nháy mắt với Trương Mỹ Vân.
Điều mà Thanh Phong nhận được sau những hành động ấy là hai từ: "Mặt dày!" "Mặt không dày làm sao tồn tại được trong xã hội này?" Trương Mỹ Vân nhìn Chúng Thanh Phong chằm chằm: "Hôm nay nhờ anh em mới ngộ ra một kỹ năng sinh tôn vô cùng hữu ích." Chúng Thanh Phong tò mò: "Kỹ năng gì?" "Mặt dày!" Trương Mỹ Vân những tưởng Chúng Thanh Phong sẽ cảm thấy xấu hổ mà im lặng.
Nhưng không, cô đã quá coi thường trình độ của anh rồi.
"Chuẩn không cần chỉnh mà chỉnh là không còn chuẩn luôn.
Căn bệnh da mặt mỏng là một tên gọi khác của bệnh ngại nhưng với trình độ cao hơn một chút.
Còn trẻ tuổi, không tránh khỏi việc thiếu kinh nghiệm trong mọi lĩnh vực, từ giao tiếp cho đến kiến thức chuyên môn.
Nhưng biết mình thiếu hụt ở đâu thì nên tìm cách bù đắp lại ở đó, nếu không sẽ bị tụt hậu so với xã hội.Em có nhu câu nâng cao kĩ năng mặt dày thì cứ tới tìm anh.Anh sẽ phụ đạo cho miễn phí luôn." Tới nước này thì Trương Mỹ Vân thật sự cạn lời.
Cô cúi gập người bốn mươi năm độ trước Chúng Thanh Phong, chắp hai tay trước ngực, lạy anh ba cái.
Chúng Thanh Phong mỉm cười vẻ hài lòng: "Em đúng là con người thức thời.Mới đó mà đã bái sư luôn rồi."
"Mời anh ngồi xuống cho em lạy thêm ba cái nữa." Chúng Thanh Phong phẩy tay: "Miễn cho em.Không cần phải đa lễ thế đâu." Trương Mỹ Vân đưa tay lên đỡ trán.
Cô thở dài: "Em nghĩ mình phải ra khỏi căn phòng này trước khi da mặt em bị kĩ năng mặt dày của anh bào mòn." "Đã nói mặt dày là một kỹ năng quan trọng, ai cũng cân có trong thời buổi này rồi mà em vẫn không muốn trang bị cho bản thân à?" Mắt Trương Mỹ Vân vẫn nhắm tịt, nhưng miệng không chịu thua Chúng Thanh Phong lấy một câu.
"Em cũng tìm hiểu sơ sơ rồi, nhưng có lẽ sang tới kiếp sau, kiếp sau nữa kĩ năng mặt dày của em cũng...
không đạt được tới trình độ thượng thừa như anh đâu.
Người đâu mà chẳng có tế bào xấu hổ nào trong cơ thể cả..." "Xấu hổ là cái gì? Có ăn được không hả em?" Biết miệng lưỡi mình không thể đấu lại với người đàn ông mặt dày, đã bị đứt dây thần kinh xấu hổ này nên Trương Mỹ Vân chọn cách tránh xa anh.
Cô đành phải im lặng.
"Theo anh, đảm bảo sẽ không để em chịu thiệt thòi.
Không chỉ học được cách kiếm tiền, mà những kỹ năng cơ bản khác cũng sẽ tự động được nâng cao." Trương Mỹ Vân cười như không cười.
Cô nói: "Cảm ơn anh, nhưng những kỹ năng đó anh cứ giữ lại cho bản thân mình đi.
Em xin được miễn." "Không muốn học thật à?" Trương Mỹ Vân lắc đầu đầy quả quyết.
Đột nhiên Chúng Thanh Phong nhìn Trương Mỹ Vân chằm chằm khiến cô cảm thấy mất tự nhiên.
Bất giác cô cắn môi nhẹ một cái.
Động tác này rất nhanh và không có chủ ý gì hết, nhưng đã bị Chúng Thanh Phong nhìn thấy.
Môi Trương Mỹ Vân không được coi là quyến rũ, nhưng đầy đặn, căng mọng và hồng hào.
Nhìn đôi môi của cô anh đột nhiên muốn cắn một cái.
Và rồi Chúng Thanh Phong áp môi mình lên môi Trương Mỹ Vân thật.
Cảm nhận được đôi môi Chúng Thanh Phong đang chạm lên môi mình, Trương Mỹ Vân mở to mắt vì kinh ngạc.
Anh đang làm gì vậy? Không phải là anh đang hôn cô ư? Cô còn chưa chuẩn bị tỉnh thân cho việc này mà.
Trong lúc Trương Mỹ Vân còn chưa kịp phản ứng gì thì Chúng Thanh Phong căn nhẹ lên môi cô một cái.