Chúng Thanh Phong đút cho Trương Mỹ Vân một quả thanh mai.
Đợi cô ăn xong, anh hỏi: "Ngon không?"
Trương Mỹ Vân gật đầu, đưa tay nhón quả mận vàng ươm, căng mọng cắn một miếng.
Thấy cô nhăn mặt, Chúng Thanh Phong hỏi: "Thế nào, không quen à?"
Nhìn thái độ của Chúng Thanh Phong khi hỏi Trương Mỹ Vân câu đó mới cưng làm sao.
Cô chỉ muốn đưa tay ra nhéo má anh một cái cho bõ ghét.
"Hơi chua, nhưng có cái bỏ vào bụng là tốt lắm rồi.Còn kén chọn gì tâm này nữa?"
Vừa cười Trương Mỹ Vân vừa nhón một quả mận khác nhưng Chúng Thanh Phong nhanh tay giữ lại.
Anh đưa cho Trương Mỹ Vân một quả vả chín màu đỏ tím, to như nắm tay bảo: "Em ăn cái này đi, ăn đồ chua nhiều không tốt cho dạ dày."
Trương Mỹ Vân lắc đầu, giơ tay đòi lại quả mận dại từ tay Chúng Thanh Phong.
Cô nói: "Quả vả này nhạt nhẽo, chẳng có vị gì cả, ăn chán phèo.Mận tuy hơi chua nhưng ăn vẫn có cảm giác đậm đà hơn."
"Vả mật này ngọt mà."
Trương Mỹ Vân nhìn quả vả trên tay Chúng Thanh Phong vẻ không tin.
Trước đây khi đi tham quan rừng Cúc Phương cùng Lại Minh Nguyệt cô từng một lần ăn vả và có ấn tượng không tốt về loài quả này cho nên bây giờ không muốn ăn nó nữa.
Chúng Thanh Phong dùng tay không bẻ quả vả ra làm đôi.
Bên trong quả vả chia thành nhiều lớp: lớp ngoài có màu trắng, tiếp theo là màu đỏ tươi và cuối cùng là lớp màu vàng nâu như thạch với nhiều sợi tua trông như bông hoa.
Thanh Phong đưa một nửa quả vả cho Trương Mỹ Vân, kèm theo lời đảm bảo: "Em ăn đi! Không ngọt không lấy tiền."
Trong khi Trương Mỹ Vân vẫn còn phân vân, Chúng Thanh Phong liên bỏ một nửa quả vả vào miệng cắn một miếng nhai ngon lành.
Nửa miếng vả còn lại anh dứ dứ về phía cô.
Thấy Chúng Thanh Phong ăn có vẻ ngon thật sự, Trương Mỹ Vân miễn cưỡng cầm miếng vả lên, dè dặt cắn một miếng.
Đầu tiên cô cảm nhận được vị ngọt dịu của thịt quả, tiếp theo là ngọt mát của lớp mật trong ruột.
Chúng Thanh Phong nhìn Trương Mỹ Vân hỏi: "Thế nào?"
"Ngon hơn quả vả ngày xưa em từng ăn."
Trương Mỹ Vân thừa nhận.
Chúng Thanh Phong phỏng đoán: "Có lẽ khi đó em ăn phải vả xanh nên thịt quả mới cứng và chát."
Trương Mỹ Vân gật gù: "Có lẽ thế thật."
Nhân cơ hội này Chúng Thanh Phong còn bổ túc thêm cho Trương Mỹ Vân vê công dụng của quả vả.
Anh nói: "Trong quả vả chứa nhiều các chất như đường tự nhiên, khoáng chất và chất xơ hoà tan.
Ngoài ra, quả vả rất giàu khoáng chất như kali, canxi, magie, sắt, đồng và là nguồn cung cấp vitamin A, vitamin K, chất chống oxi hoá góp phần tăng cường sức khỏe."
Trương Mỹ Vân giơ miếng vả trong tay lên, quan sát rồi trầm trồ: "Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong được.
Không ngờ quả vả xấu xí này lại có nhiều dưỡng chất quý giá như vậy."
"Chuẩn luôn!"
Nói xong Chúng Thanh Phong quảng miếng vả đang ăn dở vào trong lùm cây.
Trương Mỹ Vân tròn mắt nhìn anh thắc mắc: "Anh vừa kể ra hàng loạt công dụng của quả vả sao lại không ăn nốt mà vứt đi thế? Lẽ nào anh bịa ra để lừa em?"
Chúng Thanh Phong búng nhẹ vào trán Trương Mỹ Vân.
"Cô gái ngốc này, em đang mang thai con anh, sao anh phải lừa em chứ? Lừa em ăn quả vả anh được lợi lộc gì?"
Trương Mỹ Vân nhăn trán suy nghĩ.
Cô vẫn chưa thôi thắc mắc: "Quả vả tốt như thế sao anh lại vứt đi? Chắc chắn phải có lý do gì chứ..."
Thật ra quả vả có tác dụng giảm đường huyết nên có thể cản trở việc kiểm soát lượng đường trong máu trong và sau khi phẫu thuật nên Chúng Thanh Phong không muốn ăn.
Anh sắp thực hiện cuộc phẫu thuật hiến thận cho cậu mình nên cân phải giữ sức khỏe ở trạng thái tốt nhất.
Vì phải giữ bí mật cuộc phẫu thuật sắp tới nên Chúng Thanh Phong đành bịa ra một lý do tào lao để giải thích với Trương Mỹ Vân: "Đàn ông không nên ăn loại quả này."
Trương Mỹ Vân vẫn chưa chịu buông tha cho Chúng Thanh Phong.
Cô hỏi: "Tại sao?"
Anh nhìn cô cảnh báo: "Anh nghĩ em không muốn biết lý do thật sự đâu."
"Anh nghĩ sai rồi! Em vô cùng, vô cùng muốn biết lý do vì sao anh lại không ăn nó đấy."
Trương Mỹ Vân cố chấp, không chịu từ bỏ.
Chúng Thanh Phong ghé tai Trương Mỹ Vân thủ thỉ: "Đàn ông ăn quả vả nhiều sẽ bị yếu sinh lý."
Nghe anh nói xong, cô thật sự cạn lời.
Không những thế mặt cô còn bắt đầu ửng đỏ vì xấu hổ.
Chúng Thanh Phong giả bộ làm như mình là kẻ vô tội: "Anh đã nói rồi mà em không chịu tin."
Biết Trương Mỹ Vân là người cứng đầu, một khi chưa đạt được điều cô muốn cô sẽ không chịu dừng lại nên Chúng Thanh Phong đành phải bịa ra lý do khiến cô không thể hỏi thêm bất kỳ câu nào nữa.
Nói về độ mặt dày thì cô sao có thể địch lại với anh được.
Biểu hiện của Chúng Thanh Phong khiến Trương Mỹ Vân cảm thấy có điều gì đó sai sai ở đây, nhưng vì không có kiến thức gì về quả vả nên cô đành phải câm nín.
"Có muốn nghe anh giải thích thêm về tác hại của nó đối với đàn ông không?"
"Không thèm!"
Trương Mỹ Vân hừ một tiếng với vẻ chanh chua.
Đúng như dự đoán từ trước của Chúng Thanh Phong, đề tài về quả vả chính thức chấm dứt từ đây.
Sau khi ăn, uống no nê, hai người tiếp tục lên đường với hi vọng sớm tìm được đường về khu nghỉ dưỡng.
Khi mặt trời đã lên cao, mang theo những tia nắng chiếu sáng khắp nhân gian, Trương Mỹ Vân và Chúng Thanh Phong phát hiện ra họ đã đặt chân đến một vùng đất hoàn toàn xa lạ.
Đó là nơi có rất nhiều cây dây leo và côn trùng.
Khung cảnh rùng rợn trước mặt khiến Trương Mỹ Vân nổi gai ốc.
Cô lẩm bẩm: «Có khi nào chúng ta đã đi lạc tới rừng Amazon không anh?» "Nếu em thích, sau khi em sinh xong anh sẽ đưa em tới đó."
Chúng Thanh Phong hứa hẹn.
Trương Mỹ Vân nhìn Chúng Thanh Phong giống như anh là người cõi trên vậy.
Cô cười như không cười: "Cảm ơn lòng tốt của anh, nhưng em không có hứng thú với mấy loài bò sát, rắn rết, cá sấu này nọ đâu...
Hai người đang đi trên thảm lá khô thì đột nhiên Trương Mỹ Vân bị thụt một chân xuống đầm lầy.
Giật mình cô hét toáng lên.
Nhanh như cắt, Chúng Thanh Phong quay lại nhìn Trương Mỹ Vân hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Theo bản năng Trương Mỹ Vân đưa tay ra túm chặt lấy Chúng Thanh Phong như cái phao cứu sinh, nhưng bất ngờ kéo cả anh ngã xuống cùng mình.
Đâm lầy được cấu tạo phía trên là lớp bùn, đất, cát, lá khô thậm chí có cả những cây cỏ mọc bình thường nên sẽ rất khó có thể phân biệt được đầm lây với vùng đất cứng xung quanh.
Lớp bùn, đất cát, lá khô ấy chỉ lơ lửng lên trên bê mặt nhờ có mạch nước ngầm phun trào từ dưới lên.
Lớp bùn đất này vô cùng mềm và xốp có thể dày từ một đến năm mét.
Chẳng may sa chân xuống sẽ nhanh chóng bị hút xuống phân nước lỏng dưới đáy và bị dìm chết trong thời gian ngắn.
"Trời ơi, không phải chúng ta đang ở trong đầm lấy đấy chứ?"
Mặt Trương Mỹ Vân méo xệch đi.
"Chính là nó đấy!"
Anh đáp.
Trương Mỹ Vân nhớ tới cảnh trong một bộ phim cô từng xem cách đây khá lâu, có hai nhà thám hiểm đi thám hiểm rừng nhiệt đới, không may bị rơi xuống đầm lầy.
Một người bị đầm lầy nuốt chửng, người còn lại bị trăn khổng lồ tấn công.
"Phải làm sao đây? Làm sao đây?"
Trương Mỹ Vân rối như canh hẹ.