Mặt Trời Trong Tim Anh

Chương 223: Rơi xuống đầm lầy




Cô sợ hãi, vội vàng rút chân lên những mong sớm thoát khỏi đầm lầy nhưng càng bị lún nhanh hơn.
Chúng Thanh Phong quát: "Đứng im"
Sợ bị Chúng Thanh Phong mắng, Trương Mỹ Vân mếu máo đáp: "Em sợ"
Chúng Thanh Phong giải thích: "Một trong những cái bẫy chết chóc khiến nhiều người mất mạng nhất trong tự nhiên chính là đầm lầy.Nếu chẳng may khi rơi xuống đầm lầy mà không có kĩ năng thoát hiểm đúng cách thì khả năng mất mạng là rất cao."
Trương Mỹ Vân run rẩy, mặt tái như đít nhái: "Cả đời em chưa bao giờ tưởng tượng ra một ngày mình sẽ bị rơi xuống đầm lầy như thế này..."
"Cách đây bốn năm anh đi thám hiểm rừng nhiệt đới Amazon, đã từng bị rơi xuống đầm lầy rồi, nên có kĩ năng thoát khỏi đây.Em đừng lo."
Chúng Thanh Phong trấn an Trương Mỹ Vân.
Trong tình cảnh nguy hiểm, sống chết cận kề nhưng Trương Mỹ Vân vẫn không thôi kinh ngạc vì Chúng Thanh Phong.
"Vừa rôi anh bảo đưa em tới rừng Amazon không phải chỉ là nói đùa sao?"
"Đương nhiên là thật rồi!"
Chúng Thanh Phong thật sự đưa Trương Mỹ Vân đi từ hết ngạc nhiên này tới ngạc nhiên khác.
Anh vừa giàu vừa giỏi.
Thích bao nhiêu thú vị có bấy nhiêu.
Cần bao nhiêu mạnh mẽ cũng có bấy nhiêu.
Công bằng mà nói anh là mẫu đàn ông vô cùng lý tưởng với chị em phụ nữ, trong đó có cả cô.
Đột nhiên Chúng Thanh Phong vùng vẫy loạn xạ, miệng không ngừng la hét: "Lũ khát máu, tránh xa tao raaaaaaa..."
Hành động vùng vẫy khiến anh bị lún mỗi lúc một sâu hơn xuống đầm lầy.
Trương Mỹ Vân kinh ngạc nhìn sang thấy Chúng Thanh Phong đang bị vắt bu kín mặt và phần cơ thể để trân phía trên.
Chúng Thanh Phong tự tay tát vào mặt mình để đuổi những con vắt đi, nhưng chúng vẫn gan lì không chịu buông tha cho anh.
"Để em!"
Trương Mỹ Vân ngỏ lời giúp Chúng Thanh Phong.
Trương Mỹ Vân lần lượt nhặt những con vắt đang hăng say hút máu Chúng Thanh Phong ra.
Nhưng có những con gan lì bám chắc tới nỗi cô loay hoay mãi cũng gỡ ra được.
Trương Mỹ Vân đành lấy hết sức, tát mạnh vào mặt Chúng Thanh Phong.
Một vài con vắt văng ra, Trương Mỹ Vân vô cùng thích thú nên càng vung tay tát liên tiếp vào mặt anh.
Mặt Chúng Thanh Phong lệch sang bên này rồi lại lệch sang bên kia.
Mắt anh mở to, không chớp, đưa đi đưa lại rất nhanh.
Trương Mỹ Vân tát Chúng Thanh Phong cho đến khi không còn con vắt nào đậu trên mặt anh nữa.
Mặt anh đỏ ửng, in hằn những ngón tay của cô.
Chúng Thanh Phong tỏ vẻ nghi ngờ: "Em cần giữ im lặng.Anh phổ cập cho cô những kĩ năng cơ bản để thoát thân khỏi đầm lầy: "Khi bị rơi xuống đầm lầy, nhiều người nghĩ ngay đến việc cởi bỏ ba lô, quần áo vì nghĩ rằng chúng khá nặng sẽ khiến họ bị lún nhanh hơn.Nhưng điều này hoàn toàn sai lầm.Hãy sử dụng chúng như một cái phao làm điểm tựa để đẩy cơ thể lên hết mức có thể."
"Nhưng chúng ta không có ba lô và cũng chẳng có nhiều quần áo."
Trương Mỹ Vân chỉ ra tình cảnh hiện tại của họ.
"Điều anh muốn nói ở đây là cân phải tăng diện tích tiếp xúc nhiều nhất có thể."
Sau khi truyền đạt cho Trương Mỹ Vân một mớ lý thuyết khô khan, Chúng Thanh Phong đích thân thị phạm cho cô.
Anh rút từng chân một lên cao hết mức có thể.
Rồi ngã người ra phía sau.
Khi hai chân đã tự do anh chậm rãi với tay để đẩy người về phía trước.
Anh giơ tay với lên đầu, quạt sang ngang đẩy im lặng.
Chúng Thanh Phong túm được một gốc cây mọc trên bùn để làm điểm tựa vươn mình về phía trước.
Thân người anh mô phỏng động tác trườn của rắn, từ từ nhấc người lên khỏi đầm lầy.
Từ ngực anh trở xuống ướt sũng, dính đầy bùn đất.
Trương Mỹ Vân mắt tròn mắt dẹt nhìn anh, mồm há hốc vì thán phục: "Giỏi quá! Sao anh có thể làm được như vậy chứ?"
"Cứ làm đúng như những gì anh hướng dẫn, em cũng sẽ thoát được khỏi đầm lầy này một cách an toàn."
"Lúc nãy mải nhìn anh làm quá em không để ý anh nói gì rồi..."
Chúng Thanh Phong thở dài, rồi hướng dẫn kỹ lưỡng lại cho Trương Mỹ Vân lân nữa.
"Ngả người ra đằng sau, hai tay dang rộng để tăng diện tích tiếp xúc.
Từ từ rút từng chân một lên cao hết mức có thể.
Khi hai chân tự do hãy chậm rãi phối hợp tay chân để đẩy người về phía trước.
Động tác này cũng không hê khó, tay với lên đầu và quạt sang ngang đẩy mình lên.
Hãy cố gắng mô phỏng động tác trườn như của rắn.
Nếu với được những gốc cỏ, gốc cây nào mọc trên bùn thì lấy nó làm điểm tựa để vươn mình về phía trước.
Duy trì động tác này đến khi vào được chỗ đất cứng là em có thể thoát khỏi nguy hiểm."
Trương Mỹ Vân giơ tay lên làm ký hiệu OK với Chúng Thanh Phong rồi hít một hơi thật sâu, ngả người ra phía sau.
Nhưng cô càng cố tăng diện tích tiếp xúc lại càng bị lún sâu hơn xuống đầm lầy.
Mỹ Vân hoảng loạn, gào thét.
Câu từ sắp xếp lộn xộn: "Anh Thanh Phong cứu em! Cứu em với! Em...
em không làm được...
cứu em..."
"Cố gắng điều hòa hơi thở, giữ bình tĩnh.
Anh sẽ tìm cách cứu em ngay bây giờ đây."
"Cứu em với! Em không muốn chất..."
"Em tưởng muốn chết mà dễ à?"
Cảm giác đang cận kề cái chết khiến Trương Mỹ Vân sợ hãi.
Cô khóc nấc lên: "Em không muốn chết...cứu em...cứu em với..."
"Anh sẽ không để em chết đâu."
Chúng Thanh Phong khẳng định.
Anh nằm xuống và bò theo đúng động tác bò trườn.
Khi đến gần Trương Mỹ Vân hết sức có thể anh cố gắng đưa cô về phía mình, rồi kéo cô lên bờ.
Hai người đều ướt sũng, mặt, tay chân, cả người lấm lem bùn đất.
Thoát chết trong gang tấc, Trương Mỹ Vân xúc động ôm châm lấy Chúng Thanh Phong.
Cô khóc nức nở: "Anh Thanh Phong...
"Anh đây!"
"Em...em...
Trương Mỹ Vân nghẹn ngào nói không lên lời.
Thấy Trương Mỹ Vân cuống quá, Chúng Thanh Phong liên trêu chọc để cô vui lên: "Sao nào? Muốn dùng thân báo đáp ơn cứu mạng của anh à?"
"Báo đáp cái đầu anh!"
Anh đưa đôi tay dính toàn bùn là bùn của mình lên vỗ nhẹ lên vai cô, trấn an: "Em an toàn rồi!"
Trương Mỹ Vân vẫn ôm chặt lấy Chúng Thanh Phong, khóc không thể ngừng lại được.
Chúng Thanh Phong không dỗ dành, cứ để cô khóc cho thỏa.
Vì suy cho cùng dù cô có tự lập thế nào, mạnh mẽ đến đâu thì cũng vẫn cứ là một người phụ nữ.
Thắm sâu trong cô vẫn có sự yếu mềm đầy nữ tính.
Khi cảm thấy đã khóc đủ, Trương Mỹ Vân tự động nín, rồi buông Chúng Thanh Phong ra, đưa tay lau nước mắt còn đọng lại trên má.
Anh nhìn cô nở nụ cười tỏa nắng, dịu dàng hỏi: "Khóc đủ rồi à?"
Trương Mỹ Vân gật đầu.
"Giờ chúng ta đi tiếp được chưa?"
Mỹ Vân lại gật đầu, mà không nói bất cứ lời nào.
Có lẽ vì cô vẫn còn đang hoảng sợ sau vụ bị rơi xuống đầm lây vừa rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.