Mặt Trời Trong Tim Anh

Chương 226: Đánh lửa




Chúng Thanh Phong đi chừng mười năm phút vẫn chưa thấy về, Trương Mỹ Vân sốt ruột, nhìn quanh một lượt rồi nhặt hòn đá cuội ném tổ ong rụng xuống gốc cây.
Trương Mỹ Vân hào hứng định chạy tới gốc cây để nhặt tổ ong thì đàn ong lao ra khỏi tổ.
Thấy vậy, mặt cô tái mét: "Chết cha!"
Dù đang mệt lả người đi, nhưng Trương Mỹ Vân vẫn cong mông lên bỏ chạy.
Đàn ong rào rào đuổi theo phía sau.
Cô mếu máo: "Đúng là hết khôn dồn đến ngu."
Bầy ong hung hãn lao về phía Trương Mỹ Vân.
Cô nghĩ bụng thôi thế là xong, không chết vì bị đầm lầy nuốt chửng thì lại phải bỏ mạng do ong đốt.
Số phận quá nghiệt ngã với cô.
Cô còn quá trẻ để chết.
Vừa mới tìm được một nửa tâm đầu ý hợp của cuộc đời.
Chưa biết thế nào là mùi vị tình yêu đích thực.
Và quan trọng nhất là còn hai tỷ rưỡi trong tài khoản vẫn chưa kịp tiêu.
Trương Mỹ Vân lâm râm khấn: "Diêm Vương ơi, con còn cả tỉ việc vẫn chưa làm, mong ngài thương xót đừng bắt con đi quá sớm mà tội nghiệp..."
Do mải chạy, không để ý nhìn đường nên Trương Mỹ Vân vấp phải hòn đá suýt thì ngã sấp mặt.
May mà cô nhanh tay bám vào được một gốc cây cạnh đó.
"Thôi xong, cuộc đời tôi coi như chấm dứt tại đây."
Đúng lúc đó, Chúng Thanh Phong xuất hiện như một vị anh hùng.
Tay cầm một cành cây, anh khéo léo dùng nó làm khiên để chống đỡ sự tấn công của bầy ong.
Sau khi đuổi được bầy ong đi, Chúng Thanh Phong tiến về phía Trương Mỹ Vân, đỡ cô ngồi dậy.
Anh nhìn cô hỏi: "Em có sao không?"
Trương Mỹ Vân lắc đầu nhưng tim cô vẫn đập thình thịch vì chưa hết sợ.
Lân nào cô gặp nguy hiểm Chúng Thanh Phong cũng xuất hiện kịp thời để cứu cô.
Cô nghĩ chắc kiếp trước mình đã giải cứu thế giới nên kiếp này mới gặp được anh.
Chúng Thanh Phong nhìn Trương Mỹ Vân trách: "Anh đã dặn em là đợi anh về rồi cơ mà.
Tại sao không chịu nghe lời thế?"
Trương Mỹ Vân xị mặt, trê môi ra như ấm ức lắm.
Cô mếu máo: "Đợi mãi mà chẳng thấy anh về, em tưởng anh đã bỏ em ở đây một mình nên phải tự lực cánh sinh thôi."
Biết là Trương Mỹ Vân đang diễn nhưng Chúng Thanh Phong không thể giận cô được.
Khi chắc chắn Trương Mỹ Vân không làm sao, Chúng Thanh Phong cầm cành cây tiến tới chỗ tổ ong, xua những con ong còn đang quanh quẩn gần đó đi.
Anh nhặt tổ ong lên, đi về phía Trương Mỹ Vân.
Hai người chia nhau ăn những giọt mật ong vàng óng, thơm lừng.
Nuốt vào tới đâu, Trương Mỹ Vân cảm thấy tỉnh táo tới đó.
Nhưng mật ong ngọt làm cô thấy khé cổ, càng khát nước hơn.
"Sao em lại lấy đá ném tổ ong?"
"Người ta thường nói rảnh rỗi sinh nông nổi đó anh."
"Em rảnh tới mức đó hả?"
Trương Mỹ Vân trả lời một cách tỉnh queo: "Thì chẳng có việc gì làm nên ngứa tay thôi."
Chúng Thanh Phong thở dài: "Em đúng là siêu liêu luôn.
Nhỡ chẳng may bị ong đốt chết thì sao?"
Trương Mỹ Vân cãi nhem nhẻm: "Chẳng phải em vẫn sống nhăn ra đấy ư?"
"Chỉ được cái giỏi cãi là không ai bằng."
Trương Mỹ Vân nhe răng cười hì hì.
Chúng Thanh Phong nhớ tới buổi trưa anh và cô đi ăn cùng nhau ở nhà hàng, hôm đó vì tiếc tiên cô đã ăn sạch sành sanh, không để sót một cọng rau nào.
Bất giác anh mỉm cười.
"Anh cười gì thế?"
"Thì ra chết vì ăn là có thật."
Mặt Trương Mỹ Vân xị xuống, môi trề ra: "Em còn chưa đủ thê thảm hay sao mà anh còn chế giễu em???"
Khoảnh khắc này trông cô thật đáng yêu.
Chúng Thanh Phong không kiềm chế được, đưa tay nhéo mũi cô.
Rồi anh đưa miếng mật ong mới ăn được một phân tư cho cô bảo: "Em ăn thêm đi!"
Trương Mỹ Vân lắc đầu từ chối: "Ăn mật ong vào càng khát nước hơn.
Giờ em chỉ muốn uống nước và thèm ăn thịt thôi."
"Tìm được chỗ ở rồi, anh sẽ kiếm thịt và nước cho em."
"Và con nữa."
Trương Mỹ Vân bổ sung.
Chúng Thanh Phong gật đầu hứa: "OKI! Anh sẽ tìm đồ ăn ngon cho hai mẹ con."
Trương Mỹ Vân đưa mắt nhìn quanh khu rừng âm u, rậm rạp: "Hy vọng chúng ta sẽ không phải bỏ xác tại nơi này."
Trương Mỹ Vân và Chúng Thanh Phong tiếp tục cuộc hành trình.
Đi thêm chừng vài cây số nữa, cuối cùng họ cũng tìm được một hang động khá lớn và khô ráo để trú chân.
"Tối nay chúng ta sẽ ngủ lại đây"
Chúng Thanh Phong tuyên bố.
Trương Mỹ Vân gật đầu.
Đêm nay không phải lang thang trong rừng là tốt lắm rồi.
Trời tối dần, màn đêm buông xuống, nhiệt độ hạ thấp, Trương Mỹ Vân run như cầy sấy vì lạnh nên buộc phải ngồi sát vào Chúng Thanh Phong để lấy hơi ấm.
Dưới ánh sáng đèn pin phát ra từ chiếc điện thoại của Chúng Thanh Phong, họ mệt mỏi ngôi tựa lưng vào vách đá.
Trương Mỹ Vân tâm sự với Chúng Thanh Phong một cách hết sức chân thành: "Điêu này thật kinh khủng nhưng...
nếu em chết trước, anh có thể...
ăn thịt em để tiếp tục sống."
"Em quả là một người...
vĩ đại."
Chúng Thanh Phong bất ngờ trước câu nói của cô.
"Em nói nghiêm túc đấy."
"Anh biết rồi!"
"Chỉ thế thôi à? Em đã hi sinh bản thân mình để cứu sống anh đấy."
Trương Mỹ Vân nhìn Chúng Thanh Phong chăm chăm.
Anh hỏi: "Vậy em muốn anh nói gì nữa?"
"Thì ít ra cũng phải xúc động, biết ơn này nọ chứ."
Chúng Thanh Phong khẳng định chắc nịch: "Anh sẽ không nói mấy câu đó đâu.
Bởi vì anh biết chắc sẽ không để điều đó xảy ra."
"Chẳng may chúng ta bị thú dữ tấn công, hoặc nhện độc đốt...
trước khi mọi người tìm thấy thì sao?"
Trương Mỹ Vân đưa ra giả thiết.
"Dù vậy thì anh cũng sẽ không làm như em nói đâu."
"Vậy giả dụ, là giả dụ thôi nhé"
Trương Mỹ Vân nhấn mạnh.
"Ừ Em tiếp tục nói giả thiết hoang đường của mình đi"
Trương Mỹ Vân lườm Chúng Thanh Phong nhưng vân nói thêm: "Không may anh chết trước em thì..."
Trương Mỹ Vân chưa kịp nói xong, Chúng Thanh Phong đã chặn ngang: "Anh có một thỉnh cầu..."
Trương Mỹ Vân nhìn Chúng Thanh Phong chờ đợi: "Anh nói đi!"
"Hãy để anh được...
toàn thây nếu gặp bất trắc."
Trương Mỹ Vân tỏ vẻ thất vọng.
"Bố khỉ! Anh ích kỉ thật đấy.
Chết rồi còn muốn kéo người khác chết cùng nữa..."
"Chết một mình buồn lắm, có người đi cùng bâu bạn mới vui."
Chúng Thanh Phong cười toe toét.
"Vui cái đầu anh í.
Anh không nghĩ cho em thì cũng phải nghĩ cho đứa con sắp chào đời của mình chứ.
Anh nỡ để nó bỏ mạng trước khi nhìn thấy ánh mặt trời sao?"
Chúng Thanh Phong hỏi ngược lại: "Vậy em đã thấy con hổ dữ nào ăn thịt con mình chưa?"
"Em không sống trong thiên nhiên hoang dã nên chưa có cơ hội chứng kiến điều đó xảy ra."
"Thế mà em còn bảo anh ăn thịt em và con.
Em không thấy mình tàn nhẫn lắm hay sao?"
Trương Mỹ Vân gắn giọng: "Em thử anh thôi.
Anh mà làm thế thật thì dù có hoá thành ma em cũng sẽ bóp cổ anh đến chết."
Chúng Thanh Phong đưa tay bịt miệng Trương Mỹ Vân lại.
Anh nói: "Nãy giờ em nói huyên thuyên đủ rồi đấy! Em đừng nhắc tới mấy vấn đề chết chóc này kia nữa.
Muốn chết cũng không dễ dàng như vậy đâu."
"Không nói thì không nói, gì mà căng?"
Chúng Thanh Phong nhìn vạch pin hiển thị trên màn hình điện thoại, thông báo: "Điện thoại sắp sập nguồn rồi, chúng ta phải đốt lửa lên thôi."
"Không có bật lửa thì đốt lửa bằng niềm tin à?"
Chúng Thanh Phong không nói gì, anh ra ngoài cửa hang, vơ mấy cành cây nhỏ và bùi nhùi chất thành đống ở giữa hang.
Rồi anh lấy trong túi quân ra hai viên đá lửa có màu xanh đen ở dạng tinh thể hơi trong, tìm được lúc phát hiện ra tổ ong.
Anh cọ hai viên đá lửa vào nhau rất chuyên nghiệp.
Lửa tóe ra, bắt vào đám bùi nhùi bốc cháy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.