Sau khi liên hệ với công an để nhờ giúp sức trong việc tìm kiếm Trương Mỹ Vân và Chúng Thanh Phong, ngay lập tức Lại Minh Nguyệt và Võ Quế Sơn cũng huy động 20 người nhanh chóng nhập cuộc.
Trải qua hai đêm, một ngày ròng rã tìm kiếm nhưng họ vẫn không phát hiện ra tung tích của Trương Mỹ Vân và Chúng Thanh Phong.
Sau khi biết kẻ câm đầu trong vụ này chính là Thẩm Toàn Đức, Võ Quế Sơn đã tích cực điều tra thông tin và lịch trình hoạt động của hắn.
Nhưng hắn đã rời resort, đi vào rừng cùng với Tô Răng Vẩu và Đông Mặt Rõ.
Tưởng chừng như cuộc tìm kiếm Trương Mỹ Vân và Chúng Thanh Phong đã rơi vào vô vọng thì đột nhiên nhóm người của Võ Quế Sơn phát hiện ra một chiếc điện thoại di động.
Nhìn thoáng qua chiếc điện thoại, Võ Quế Sơn liên khẳng định: "Đây là điện thoại của đại boss."
"Điện thoại đây nhưng người ở đâu?"
Võ Quế Sơn ước giá mà mình có thể trả lời câu hỏi này của Lại Minh Nguyệt thì tốt biết bao.
Đột nhiên Lại Minh Nguyệt nhìn Võ Quế Sơn hỏi: "Anh nghĩ chiếc điện thoại này do anh Phong vô tình đánh rơi, hay trong lúc giằng co, vật lộn với đám người của Thẩm Toàn Đức bị rơi?"
"Hên xui!"
Võ Quế Sơn nhún vai trả lời.
Lại Minh Nguyệt đưa mắt nhìn một lượt khắp khu rừng chỉ toàn cây là cây.
Chưa bao giờ cô cảm thấy hoang mang như lúc này.
"Đã trải qua hai đêm một ngày ở nơi rừng thiêng nước độc, nguy hiểm bủa vây khắp lối này lại không có cơm ăn áo mặc, chẳng biết Mỹ Vân và anh Phong có trụ được không?"
Võ Quế Sơn nói một cách lạc quan, vừa là động viên Lại Minh Nguyệt vừa tự trấn an chính bản thân mình: "Em yên tâm đi, nếu thật sự Mỹ Vân đang ở cùng với đại boss thì sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu.
Với trí thông minh và kĩ năng sống phong phú của anh ấy nhất định sẽ không để bạn em chịu đói, chịu khát."
"Nếu chẳng may hội Thẩm Toàn Đức tìm thấy hai người họ trước chúng ta thì sao?"
Lại Minh Nguyệt đặt ra giả thiết.
"Nếu Thẩm Toàn Đức dám làm tổn hại tới họ dù chỉ là cái móng tay, anh thê anh sẽ băm hắn ra làm nghìn mảnh."
Võ Quế Sơn giận dữ, hai tay năm chặt thành quyền.
Vì hoàn cảnh gia đình phức tạp, thiếu vắng sự chăm sóc của bố từ nhỏ nên anh rất coi trọng những người kề vai sát cánh với mình.
Với Võ Quế Sơn máu mủ khiến họ là người thân, nhưng tình cảm bên chặt mới làm lên gia đình.
Và Chúng Thanh Phong chính là anh em, là gia đình của Võ Quế Sơn.
Nếu Thẩm Toàn Đức có gan dám động tới Chúng Thanh Phong thì Võ Quế Sơn có gan băm hẳn ra thật.
Lại Minh Nguyệt cũng đứng ngồi không yên.
Cô lo lắng cho sự an nguy của bạn và đứa cháu chưa chào đời của mình.
"Đi thôi! Chúng ta phải nhanh chóng tìm ra Mỹ Vân và anh Thanh Phong."
Lại Minh Nguyệt sốt ruột giục Võ Quế Sơn và mọi người.
Thấy bộ dạng lờ đờ, mệt mỏi vì thiếu ngủ và lo lắng của Lại Minh Nguyệt, Võ Quế Sơn nói: "Em và một, hai người nữa ở lại đây nghỉ thêm một lúc đi.
Anh sẽ dẫn theo những người khác tiếp tục tìm kiếm họ."
Lại Minh Nguyệt biết ý tốt của Võ Quế Sơn nhưng còn chưa biết tình hình của Trương Mỹ Vân và Chúng Thanh Phong thế nào, làm sao cô có thể yên tâm ngồi nghỉ được chứ.
"Anh không cần lo cho em.
Em vẫn cố được."
Em họ của Võ Quế Sơn, ngoài 20 tuổi, tên là Quốc Trung, phượt thủ chuyên nghiệp, từng tham gia nhiều cuộc thám hiểm trong rừng nguyên sinh trong và ngoài nước kéo dài hàng tháng được huy động nhập đội tìm kiếm bất ngờ lên tiếng: "Em thấy anh Sơn nói đúng đấy, chị mệt thì cứ nghỉ đi.
Đừng cố quá kẻo thành quá cố."
Không ai bảo ai, cùng lúc Lại Minh Nguyệt và Võ Quế Sơn quay sang nhìn Quốc Trung.
"Hai người nhìn em làm gì, bộ em nói sai hả?"
Quốc Trung hỏi.
"Không sai! Nhưng việc ngồi một chỗ đợi tin sẽ khiến chị chết trong thấp thỏm mất."
"Em chưa từng gặp đại boss bao giờ, nhưng nghe anh Sơn nói thì anh ấy không phải dạng vừa đâu.
Chị cứ yên tâm."
Lại Minh Nguyệt nhắc Quốc Trung nhớ tới một sự thật đáng sợ: "Dù lợi hại thế nào thì Thanh Phong cũng tay không tấc sắt, trong khi bọn Thẩm Toàn Đức vừa đông người vừa có súng."
"Vụ này công an đã vào cuộc, sẽ nhanh chóng có kết quả thôi."
Quốc Trung động viên Lại Minh Nguyệt.
Biết là như vậy nhưng Lại Minh Nguyệt vẫn cảm thấy bất an.
Cô khẳng định: "Chị không thể tiếp tục ngồi đợi thế này được.
Chị phải đi tìm bọn họ."
"Được rồi! Vậy em sẽ bảo vệ chị."
Quốc Trung ủng hộ Lại Minh Nguyệt.
Võ Quế Sơn biết với sự cứng đầu của Lại Minh Nguyệt thì dù có thuyết phục đứt lưỡi cô cũng sẽ không nghe.
Do đó anh đành phải nương theo cô, để cô đồng hành cùng mọi người trong hành trình tìm kiếm Trương Mỹ Vân và Chúng Thanh Phong.
Dù đã trang bị kỹ lưỡng, bôi thuốc chống côn trùng đầy đủ nhưng Lại Minh Nguyệt vẫn bị vắt đốt.
Nó đốt êm đến mức khi cô phát hiện ra thì nó đã căng mọng máu.
Khi nhìn thấy con vắt đang đậu trên tay mình, theo bản năng cô hét toáng lên, vẫy tay thật mạnh để hất nó xuống đất.
Nhưng con vắt gan lì vẫn bám chặt không chịu buông.
"Bình tĩnh! Bình tĩnh! Để em giúp chị."
Quốc Trung lên tiếng.
Lại Minh Nguyệt nhanh chóng giơ tay về phía Quốc Trung, quay mặt đi không dám nhìn.
"Mau bắt con quái vật này ra đi.
Mau lên!"
Cô nhảy lên như con choi choi.
Thấy biểu hiện của Lại Minh Nguyệt, Quốc Trung đoán cô hẳn đang vô cùng sợ hãi.
Anh nhìn cô, vẻ tinh quái giao ước: "Chị chỉ cần nói 'anh Quốc Trung, bắt con vắt ra giúp em em lập tức lấy nó ra ngay".
Lại Minh Nguyệt quay sang trừng mắt lườm Quốc Trung: "Đây là lúc nào mà cậu còn có tâm trạng để đùa cợt với tôi hả?"
Từ lúc nhập đội tìm kiếm, Quốc Trung đã để ý tới Lại Minh Nguyệt nhưng chưa có cơ hội làm quen chính thức, nên nhân tình huống mượn cớ tiếp cận cô.
"Anh nghiêm túc, không đùa."
Quốc Trung nháy mắt với Lại Minh Nguyệt.
Chẳng buồn nói chuyện với Quốc Trung nữa, Lại Minh Nguyệt quay ngoắt về phía Võ Quế Sơn đang đi đăng trước định nhờ vả thì Quốc Trung nhanh mồm nhanh miệng: "Đây là chuyện giữa em và chị, để người khác xen vào không tiện đâu."
Nhưng trước giờ Lại Minh Nguyệt đâu phải kiểu người dễ dàng để người ta ức hiếp.
Cô kêu gào thảm thiết.
"Anh Quế Sơn, cứu emmmmmmm.."
Nghe Lại Minh Nguyệt gọi tên mình, Võ Quế Sơn lập tức quay ngoắt lại.
Anh đi về phía cô, lo lắng hỏi: "Có chuyện gì thế?"
Quốc Trung trả lời tỉnh queo: "Không có chuyện gì đâu anh.
Anh cứ tiếp tục đi đi, về phân Minh Nguyệt cứ để em lo."
Võ Quế Sơn ngơ ngác, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
"Gọi anh Quốc Trung đi rồi anh cứu."
Quốc Trung thương lượng với Lại Minh Nguyệt.
"Anh cái con khi!"
Xưa nay Lại Minh Nguyệt chúa ghét bị người khác ra điều kiện với mình, nên dù đang sợ con vắt trên tay tới tái xanh cả mặt nhưng cô vẫn nhất quyết không chịu gọi Quốc Trung là anh.
Là người làm ra làm, chơi ra chơi nên Võ Quế Sơn không thích thái độ đùa cợt của Quốc Trung trong lúc này.
Anh cảm thấy điều đó rất thiếu chuyên nghiệp.
Nhưng vì Quế Sơn là người chủ động liên lạc, nhờ vả Quốc Trung nên nhất thời không tiện lên tiếng.
"Anh Sơn cứu em với!"
Lại Minh Nguyệt nhăn nhó nài nỉ.
Võ Quế Sơn còn chưa kịp lên tiếng, Quốc Trung đã chen ngang: "Gọi anh Quốc Trung đi, rồi em cứu chị."