Mặt Trời Trong Tim Anh

Chương 232: Xuất hiện tình địch (1)




Ban đầu khi Quốc Trung mới nhập đội tìm kiếm Lại Minh Nguyệt có ấn tượng rất tốt với anh.
Không nói nhiều, chỉ dùng hành động để chứng minh sự am hiểu về cách đi rừng của mình.
Thế nhưng không hiểu sao bây giờ Quốc Trung lại giở quẻ, quay ngoắt ba ngàn độ thế này.
Nói thật sự lầy lội không đúng lúc của Quốc Trung khiến Lại Minh Nguyệt cảm thấy phát bực.
Cô không ngần ngại mà hét vào mặt anh: "Biến!"
"Em biến rồi, ai giúp chị đây?"
Quốc Trung nhún vai.
Suy nghĩ một lúc cuối cùng Võ Quế Sơn cũng nghĩ ra được cách mà anh cho là hợp tình hợp lý vào thời điểm này.
"Cả hai đứa đều là em anh, anh không thể vì đứa này mà làm mất lòng đứa kia được.Vì vậy anh nghĩ tốt nhất hai em nên làm một ván độ nhẹ."
"Độ thế nào? Anh nói nghe thử xem."
Quốc Trung vẻ sốt ruột.
"Oẳn tù tì.Ai thắng hai trên ba kèo sẽ giành chiến thắng chung cuộc.Nếu em thắng Minh Nguyệt sẽ phải gọi em là anh.Còn Minh Nguyệt thắng em phải lấy con vắt ra giúp em ấy mà không được đòi hỏi bất kỳ điều gì.OK không?"
Võ Quế Sơn đề xuất.
Quốc Trung hất hàm về phía Lại Minh Nguyệt vẻ thách thức: "Em dám chơi không?"
"Chơi thì chơi.Chị đây sợ chắc?"
Cả Quốc Trung và Lại Minh Nguyệt đều muốn giành phần thắng về phía mình nên tham gia chơi oẳn tù tì hết sức nghiêm túc.
Với mong muốn chuyện xàm xí này mau chóng kết thúc, Võ Quế Sơn đọc: "Oẳn tù tì ra cái gì ra cái này."
Ván đầu tiên Quốc Trung ra búa, Lại Minh Nguyệt ra kéo.
"Quốc Trung thắng!"
Võ Quế Sơn tuyên bố.
Quốc Trung nhìn Lại Minh Nguyệt cười thích thú.
Cậu đùa: "Thương thay thân phận đàn bà, hơn năm ba tuổi vẫn là đàn em."
Lại Minh Nguyệt cay cú, quyết phục thù.
Hai người tập trung cho ván đấu thứ hai.
"Oẳn tù tì ra cái gì ra cái này."
Võ Quế Sơn tiếp tục đọc.
Lần này Lại Minh Nguyệt vẫn ra kéo, Võ Quế Sơn ra lá.
"Minh Nguyệt thăng.Sau hai ván, hai người hòa nhau với tỉ số 1 - 1."
Trọng tài bất đắc dĩ Võ Quế Sơn công bố kết quả.
Quốc Trung nhìn Lại Minh Nguyệt cười nó: "Sợ em thua hai vòng liên tiếp mất vui, nên ván vừa rồi anh thả cho em thăng đấy."
"Chém gió vừa thôi em trai."
Lại Minh Nguyệt bïu môi.
"Ván thứ ba, chuẩn bị..."
Lại Minh Nguyệt và Quốc Trung thủ thế giống như chuẩn bị bước vào một trận đấu hết sức cam go, gay cấn.
"Sẵn sàng chưa?"
Võ Quế Sơn hỏi.
Lại Minh Nguyệt và Quốc Trung cùng đồng thanh đáp: "Sẵn sàng!"
"Oẳn tù tì ra cái gì ra cái này."
Quốc Trung phân tích ván thứ ba Lại Minh Nguyệt sẽ không thể tiếp tục ra cái kéo như hai ván trước đó được.
Loại trừ được một phương án.
Vậy cô chỉ còn lại ba sự lựa chọn là lá, búa và định.
Với tính cách mạnh mẽ của Lại Minh Nguyệt, nhiều khả năng ở ván quyết định này cô sẽ ra búa.
Nghĩ vậy nên Quốc Trung đã tự tin ra lá.
Nhưng đời không như là mơ nên đời thường giết chết mộng mơ.
Trái với suy đoán của Quốc Trung, Lại Minh Nguyệt tiếp tục ra kéo.
Và chiếc kéo này đã cắt đứt niêm hy vọng mong manh của anh.
"Ván thứ ba Minh Nguyệt thắng.
Minh Nguyệt đã thắng hai trên ba nên kết quả chung cuộc cô ấy là người chiến thắng."
Võ Quế Sơn tổng kết lại.
Mặt Quốc Trung méo xệch đi.
Anh không thể nào chấp nhận sự thật này.
Thấy thế, Lại Minh Nguyệt nhếch môi cười, buông một câu đây vẻ chế giễu: "Em vẫn còn non và xanh lắm, em trai ạ."
Quốc Trung thắc mắc: "Sao em vẫn ra kéo? Không thể như thế được! Không được..."
Lại Minh Nguyệt nhanh chóng sửa lại: "Gọi chị nha cưng.Ít nhiều chị cũng hơn cưng 2, 3 tuổi đó."
"Anh không chấp nhận kết quả này, chơi lại đi."
Quốc Trung đề nghị.
"Thôi đừng hâm nữa.Mau lấy con vắt ra cho chị đi.Chúng ta còn phải tiếp tục lên đường tìm Mỹ Vân và Thanh Phong.Không có thời gian ở đây để chơi mấy trò tào lao này đâu..."
Nói xong, Lại Minh Nguyệt chìa tay về phía Quốc Trung.
Anh miễn cưỡng gỡ con vắt ra khỏi tay cô, vứt vào trong bụi cây gần đó.
Ba người lại cùng đội tìm kiếm tiếp tục cuộc hành trình dấn thân vào rừng sâu tìm kiếm người thân và bạn của mình.
Quốc Trung không quá đặc biệt, không cơ bắp như Chúng Thanh Phong, cũng không cao ráo như Võ Quế Sơn nhưng lại tháo vát và nhanh nhẹn kinh khủng.
Dường như chẳng có điều gì có thể làm khó được anh.
Vì vậy anh đảm nhận vị trí tiên phong dẫn đường.
Lại Minh Nguyệt đi giữa, còn Võ Quế Sơn đi ngay phía sau cô.
Vừa đi, mọi người vừa gọi.
"Trương Mỹ Vân! Chúng Thanh Phong! Hai người đang ở đâu?"
Không có tiếng trả lời của Trương Mỹ Vân và Chúng Thanh Phong, mà chỉ có tiếng dội trở lại từ vách đá.
"Trương Mỹ Vân! Chúng Thanh Phong! Hai người đang ở đâuuuuuuuu?"
Lại Minh Nguyệt cảm thấy không thích, thậm chí có phần hơi sợ những nơi rừng rú âm u, rậm rạp như thế này.
Cô không để ý nhìn đường nên vấp phải cành cây khô, suýt chút nữa là ngã úp mặt xuống đất.
May thay Võ Quế Sơn nhanh tay kéo cô giữ lại.
"Không sao chứ?"
Lại Minh Nguyệt lắc đâu, nhưng miệng không ngừng than vẫn: "Đi mãi mà vẫn không tìm thấy Mỹ Vân và Thanh Phong đâu.Điện thoại thì mất sóng.Người nông dân phải làm sao đây?"
Bất thình lình Quốc Trung xoay người lại, chìa tay về phía Lại Minh Nguyệt đề nghị: "Nếu em thấy sợ thì...tay anh đây...em cứ nắm thoải mái..."
"Cảm ơn em trai, nhưng chị không cần."
Lại Minh Nguyệt từ chối.
"Em cứ cầm đi, anh không bắt trả phí đâu mà ngại."
Lại Minh Nguyệt day day thái dương: "Nói ít thôi, đang đau đầu sắp ngất ra rồi đây này."
"Em cứ yên tâm ngất đi, đã có anh chăm sóc."
"Tào lao!"
Lại Minh Nguyệt vùng văng đi về phía Võ Quế Sơn.
Bỗng Lại Minh Nguyệt phát hiện ra ở trước mặt, cách chỗ cô đứng khoảng chừng ba đến bốn mươi bước chân có một bụi hoa dại màu vàng rực rỡ rất đẹp.
Lại Minh Nguyệt liên chạy tới, thò tay định ngắt bông hoa thì nhanh như chớp, một bàn tay đã nắm lấy cổ tay cô giữ lại.
"Cẩn thận!"
Quốc Trung cảnh báo.
Lại Minh Nguyệt xoay người sang nhìn Quốc Trung vẻ ngơ ngác.
"Có rắn!"
Quốc Trung chỉ về phía cành cây gân bụi hoa dại.
Lại Minh Nguyệt ngước nhìn lên thấy có một con rắn lục bé bằng đầu ngón tay cái đang cuộn tròn trên đó.
Lại Minh Nguyệt giật mình kinh hãi, theo bản năng nấp ra sau lưng Quốc Trung.
Thấy thế, Võ Quế Sơn nổi cơn ghen.
Anh vội bước tới, kéo Lại Minh Nguyệt ra sau lưng mình, tách cô và Quốc Trung ra.
"Đừng sợ, có anh ở đây rồi.
Anh sẽ bảo vệ em."
Lại Minh Nguyệt nhìn Võ Quế Sơn chòng chọc.
Cô hỏi: "Chúng ta phải làm gì với con rắn đó bây giờ?"
Võ Quế Sơn chưa kịp trả lời thì Quốc Trung đã phát biểu ý kiến: "Thịt băm chả."
Lại Minh Nguyệt lườm Quốc Trung suýt cháy mắt.
Anh tự động co rúm lại, vẻ ăn năn khiến cô không nỡ buông lời mắng mỏ.
"Chả rắn ăn ngon lắm.Là đặc sản đó..."
Quốc Trung lầm rầm chỉ đủ cho một mình anh nghe thấy.
Thấy bộ dạng khúm núm, khép la khép nép của Quốc Trung trước Lại Minh Nguyệt, Võ Quế Sơn thấy hơi buồn cười.
Ngày thường Quốc Trung vốn kiêu ngạo, chẳng sợ trời chẳng sợ đất, nhưng lại chịu cúi đầu trước cô gái bé nhỏ đang đứng trước mặt anh.
Cuộc đời này có nhiều chuyện thật thú vị.
"Có nên giết nó không?"
Lại Minh Nguyệt nhìn con rắn vẻ cảnh giác.
"Anh nghĩ cứ kệ nó thôi.Chúng ta không làm gì nó, thì nó cũng không có lý do gì để tấn công chúng ta cả."
Võ Quế Sơn đáp lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.