Nhìn bàn tay Thẩm Toàn Đức vẫn đang bó bột treo trước ngực, Chúng Thanh Phong nói giọng mang đầy hàm ý chế giễu: "Có vẻ như hôm đó người của tôi hơi nhẹ tay với anh thì phải..."
Thẩm Toàn Đức nhìn xuống bàn tay gân như bị tàn phế của mình, giận dữ tới nỗi mặt đỏ phừng phừng như ăn phải ớt.
"Tao sẽ bắt mày phải trả giá gấp trăm, gấp ngàn lần."
Chúng Thanh Phong thể hiện sự nam tính, bản lĩnh của một người đàn ông dám làm dám chịu.
"Anh đã bắt được tôi muốn làm gì thì tùy, nhưng Mỹ Vân vô tội, thả cô ấy ra đi."
Trương Mỹ Vân bất ngờ trước lời đề nghị của Chúng Thanh Phong với Thẩm Toàn Đức.
Cô gào lên phản đối: "Không được! Em sẽ không đi đâu hết.Chúng ta sống cùng sống, chết cùng chết.Em sẽ không tham sống sợ chết, bỏ anh lại một mình đâu."
Chúng Thanh Phong siết bàn tay Trương Mỹ Vân đặt ở sau lưng mình, dỗ dành: "Em nghe lời anh đi! Đây là chuyện giữa anh và Thẩm Toàn Đức, không liên quan gì tới em hết."
Trương Mỹ Vân lắc đầu.
"Anh sẽ không sao đâu!"
"Chết đến nơi rồi mà vẫn giở thói anh hùng bảo vệ mỹ nhân à?"
Thẩm Toàn Đức bật cười.
"Ai làm người đó chịu.Cô ấy không liên quan gì tới chuyện giữa tôi và anh hết.Để cô ấy đi đi."
Thẩm Toàn Đức ghé sát gương mặt mình lại gân Trương Mỹ Vân.
Vẫn là ấn tượng lần đầu tiên khi hắn gặp Mỹ Vân, nhìn thoáng qua cô là một phụ nữ xinh đẹp nhưng không thể gọi là xuất chúng.
Chỉ có điều cô có nét duyên dáng rất riêng, càng tiếp xúc càng bị cô thu hút.
"Nếu bây giờ tôi đề nghị cô quay trở về bên tôi, cô nghĩ sao?"
"Tôi nhổ vào!"
Trương Mỹ Vân quả quyết khẳng định.
Thẩm Toàn Đức đưa tay nâng cằm Trương Mỹ Vân lên nhưng cô quay đi thể hiện sự cự tuyệt: "Đừng chạm vào tôi..."
"Sao nào, có mới nới cũ à?"
Trương Mỹ Vân nhìn thẳng vào mặt Thẩm Toàn Đức, chân thành khuyên nhủ anh ta: "Anh tỉnh táo lại đi, đừng làm mấy chuyện điên khùng nữa."
"Càng lúc cô càng khiến tôi cảm thấy có hứng thú đấy."
"Bớt điên lại dùm đi."
"Cô làm tôi cảm thấy hơi hối hận vì trước đây đã bỏ rơi cô rồi đấy."
Trương Mỹ Vân mỉa mai: "Cảm ơn lời khen của anh.Nhưng bị anh bỏ rơi chính là niềm may mắn lớn nhất cuộc đời tôi."
"Vậy thì có lẽ tôi phải nghĩ lại rồi."
"Rất tiếc là anh đã quay vào ô mất lượt."
"Mất lượt hay không, chẳng đến lượt cô quyết định."
Đúng như Thẩm Toàn Đức nói, ở đây người nắm quyền kiểm soát cuộc chơi không phải Chúng Thanh Phong, cũng chẳng phải Trương Mỹ Vân mà chính là hắn.
Thẩm Toàn Đức muốn thế nào thì Trương Mỹ Vân và Chúng Thanh Phong phải làm thế đó.
Không có thương lượng.
Hắn vừa nhìn Mỹ Vân vừa nói: "Gân đây tôi trải qua nhiêu chuyện bực mình mà không có chỗ giải toả.
Hôm nay vừa hay gặp lại người yêu cũ.
Người ta vẫn nói tình cũ không rủ cũng đến phải không nhỉ?"
Nghe Thẩm Toàn Đức nói xong, tim Trương Mỹ Vân đập nhanh, hơi thở trở lên gấp gáp hơn.
Mồ hôi vã ra ướt đâm cả hai lòng bàn tay.
Cô đang run.
Vì lưng hai người đang dựa vào nhau nên Chúng Thanh Phong cảm nhận được sự sợ hãi của Trương Mỹ Vân truyên qua mình.
Anh cố xòe tay ra, chạm vào tay cô trấn an: "Em yên tâm đi.Dù có phải mất mạng anh cũng sẽ đưa em trở về an toàn."
Chúng Thanh Phong hứa với Trương Mỹ Vân trên cương vị là một người đàn ông sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ người phụ nữ bên cạnh mình.
Dù Trương Mỹ Vân không nói câu nào nhưng Thẩm Toàn Đức nhận ra cô đang căng thẳng và sợ hãi.
Hắn nói: "Tôi chỉ muốn vui vẻ, giải sâu chút thôi không ăn thịt cô đâu mà phải sợ."
"Anh dám động tới Mỹ Vân, tôi sẽ liều mạng với anh."
Chúng Thanh Phong tuyên bố.
Thực ra vừa rồi Thẩm Toàn Đức chỉ có ý doạ Trương Mỹ Vân thôi, vì dù sao cô cũng đang mang thai lớn như vậy hắn chẳng có chút hứng thú nào.
Nhưng lời nói của Chúng Thanh Phong giống như giọt nước tràn ly.
Trước khi giết Chúng Thanh Phong, Thẩm Toàn Đức sẽ giày vò anh, khiến anh đau khổ mà không làm thế nào được.
Đó mới chính là cách trả thù khiến hắn cảm thấy hả hê nhất.
Thẩm Toàn Đức đưa tay bóp cằm Trương Mỹ Vân lần nữa.
Hắn thủ thỉ với cô: "Nếu có trách thì hãy trách thằng bạn trai vô dụng của cô.Đừng nên oán trách tôi."
Nghĩ tới việc Phan Thanh Tùng hơn mình về mọi mặt là Thẩm Toàn Đức lại không cam lòng.
Hắn vừa ganh tị lại vừa căm ghét anh hơn.
"Mỹ Vân à, xin em hãy tin tưởng ở anh."
Trương Mỹ Vân biết ngoài động viên tinh thân cô ra thì lúc này Chúng Thanh Phong không làm được điều gì khác.
Bởi vì giống như cô, anh đang bị trói chặt, không có khả năng kháng cự.
Lúc này Trương Mỹ Vân không tự cứu mình thì chẳng ai có thể giúp cô được hết.
Cô đảo mắt qua trái qua phải, ép não mình phải suy nghĩ.
Nhất định Sẽ có cách.
Không thấy Trương Mỹ Vân nói gì, Chúng Thanh Phong nghĩ cô đang sợ hãi nên tiếp tục động viên: "Đừng sợi Anh sẽ không để chuyện gì xảy ra với em đâu."
Trương Mỹ Vân vẫn không lên tiếng, bởi vì lúc này cô không biết phải nói gì.
Hơn nữa người nắm quyền chỉ huy cuộc chơi này là Thẩm Toàn Đức chứ không phải Chúng Thanh Phong.
Nên việc Thanh Phong muốn xoay chuyển tình thế trước mắt khó như việc bắc thang lên trời vậy.
Nghe đoạn độc thoại của Chúng Thanh Phong, Thẩm Toàn Đức bật cười ha hả: "Mày thích thì tao chiêu.
Tao với Mỹ Vân sẽ vui vẻ ngay trước mặt mày, để mày xem cho vui."
Chúng Thanh Phong trừng mắt nhìn Thẩm Toàn Đức, ánh mắt đằng đằng sát khí.
Anh đe dọa: "Nếu anh dám động tới cô ấy, tôi sẽ khiến anh sống không bằng chết."
"Tao là người rất rộng lượng.Chơi gì vui không bao giờ chơi một mình.Thể nên tao chơi với Mỹ Vân chán sẽ để Tô Răng Vẩu và Đông Mặt Rỗ chơi cùng.Mày thấy sao?"
Chúng Thanh Phong cảm nhận được nỗi sợ hãi đang bủa vây Trương Mỹ Vân.
Anh chưa bao giờ thấy bất lực như lúc này.
Anh phải làm thế nào để có thể bảo vệ được cô trước những kẻ bệnh hoạn trong lòng ngập tràn oán hận này đây? Nghĩ đi nghĩ lại, Trương Mỹ Vân thấy việc cân làm nhất lúc này chính là kéo dài thời gian.
Tiếp đến, không nói gì động chạm khiến Thẩm Toàn Đức bị kích động.
Ai rồi cũng khác, đương nhiên Trương Mỹ Vân biết câu nói nổi tiếng này.
Ngay chính bản thân cô và cả Thẩm Toàn Đức cũng vậy.
Không ai là ngoại lệ.
Nhưng cô tin rằng dù có thay đổi tới đâu thì một số tính cách cố hữu, ăn sâu vào máu cũng sẽ không thay đổi.
Ví dụ như việc Thẩm Toàn Đức là kẻ tự luyến, yêu bản thân số hai thì không ai xếp số một chẳng hạn.
Ở bên Thẩm Toàn Đức bốn năm, không hiểu hoàn toàn về con người hắn nhưng Trương Mỹ Vân cũng có thể nắm được bảy đến tám mươi phần trăm.
Giờ là lúc cô phải phát huy tác dụng của việc đó rồi.
Bất thình lình, Trương Mỹ Vân ngước lên nhìn Thẩm Toàn Đức gọi tên hắn ta to và rõ ràng: "Thẩm Toàn Đức!"
"Sao thế?"
"Em hối hận rồi!"
"Hối hận vì chuyện gì?"
Thẩm Toàn Đức tò mò.
Trương Mỹ Vân dùng thái độ chân thành nhất để nói với Thẩm Toàn Đức: "Hối hận vì đã không trân trọng một người đàn ông tốt như anh."
Thẩm Toàn Đức nâng cằm Trương Mỹ Vân lên, nhìn cô nhếch môi hỏi: "Lại định giở trò gì đây người yêu cũ?"
Với vẻ ăn năn, hối lỗi, Trương Mỹ Vân nhìn thẳng vào mắt Thẩm Toàn Đức.
Cô nói: "Xin anh hãy cho em một cơ hội để sửa sai."