Mặt Trời Trong Tim Anh

Chương 237: Trò chơi đi săn




Từ sâu thẳm trong trái tim mình, Trương Mỹ Vân biết rằng trong khả năng có thể Chúng Thanh Phong nhất định sẽ bảo vệ cô.Anh tuyệt đối sẽ không để Thẩm Toàn Đức và tay chân của hắn ta làm tổn thương cô.Nhưng cần phải đối diện với thực tế, trong hoàn cảnh hiện tại anh khó lòng bảo đảm an toàn cho chính bản thân mình chứ đừng nói gì tới việc cứu được cô.
"Đưa Trương Mỹ Vân lên đây!"
Thẩm Toàn Đức ra lệnh.
Không biết Thẩm Toàn Đức định làm gì nên Trương Mỹ Vân hơi hoảng.
Theo bản năng, cô hoang mang hỏi: "Anh...Anh định làm gì?"
"Không phải em muốn tái hợp sao em yêu?"
Giọng điệu cợt nhả của Thẩm Toàn Đức, khiến lông tay Trương Mỹ Vân dựng hết cả lên.
"Anh thấy Chúng Thanh Phong có vẻ vẫn còn vấn vương em, chi bằng chúng ta làm người tốt một lần, giúp hắn cắt đứt hoàn toàn hy vọng hão huyền trong lòng đi."
Cảm nhận được bàn tay Trương Mỹ Vân đang run lên khe khẽ sau lưng mình, Chúng Thanh Phong liên nắm lấy tay cô.
Thẩm Toàn Đức hất hàm ra hiệu cho Tô Răng Vẩu: "Đưa Trương Mỹ Vân lên đây!"
Tô Răng Vẩu nhận lệnh, tiến lên phía trước, cúi xuống cởi trói cho Trương Mỹ Vân rồi kéo cô đứng lên.
Trương Mỹ Vân vùng vẫy, cố gắng đẩy hắn ra nhưng không được.
"Cút đi! Đừng động vào tôi!"
Trương Mỹ Vân gào lên.
Thẩm Toàn Đức bắn một tia nhìn lạnh lẽo về phía Trương Mỹ Vân.
Hắn ta hỏi: "Sao thế, em yêu?"
"Em...Ờ...Em vẫn chưa chuẩn bị tinh thần."
Trương Mỹ Vân lúng túng trả lời.
Thẩm Toàn Đức đưa tay vuốt cằm khích lệ Trương Mỹ Vân: "Em không cân chuẩn bị gì hết.Mọi việc cứ giao cả cho anh."
Chúng Thanh Phong cố gắng giữ bình tĩnh.
Để cứu được Trương Mỹ Vân bây giờ, trước tiên anh cần phải cởi được dây trói.
Anh đã thử rồi nhưng sợi dây thừng được thắt rất chặt, muốn tháo ra sẽ cân khá nhiều thời gian.
Mà thời gian lại là thứ anh đang không có trong tình huống cấp bách này.
Thẩm Toàn Đức đưa tay sờ lên má Trương Mỹ Vân.
Chỉ cái chạm nhẹ đó của hắn ta thôi cũng đủ khiến cô cảm thấy ghê tởm đến tận óc rôi.
Thế nhưng Mỹ Vân vẫn phải cắn răng chịu đựng.
"Làn da mới nhẵn nhụi làm sao."
Thẩm Toàn Đức tán thưởng.
Phải bấm thật chặt móng tay cắm vào lòng bàn tay Trương Mỹ Vân mới kiềm chế, không tát cho Thẩm Toàn Đức một nhát.
Thẩm Toàn Đức nâng cằm Trương Mỹ Vân lên, nhìn thẳng vào mắt cô hỏi: "Mỹ Vân, giữa anh và Chúng Thanh Phong, ai mới là người em yêu?"
Trương Mỹ Vân nở một nụ cười tươi tắn, dịu dàng đáp: "Đương nhiên là anh rồi."
Bất chợt, Chúng Thanh Phong lên tiếng: "Tôi có một đề nghị."
Thẩm Toàn Đức từ từ quay sang nhìn Chúng Thanh Phong, nhưng bàn tay của hẳn ta vẫn đặt trên lưng Trương Mỹ Vân.
"Anh có dám cùng tôi chơi một trò chơi không?"
Chúng Thanh Phong hỏi.
Thẩm Toàn Đức nheo mắt nhìn Chúng Thanh Phong vẻ nghi hoặc: "Đừng hòng giở trò với tao."
Trong hoàn cảnh trớ trêu này ngoài việc đặt một ván cược sinh tử với Thẩm Toàn Đức ra thì Chúng Thanh Phong không còn nghĩ ra cách nào khả thi hơn.
Anh phân tích: "Chúng tôi đang ở trong tay anh, khác nào cá nằm trên thớt.Quyền sinh quyền sát đều phụ thuộc vào anh.Anh còn e ngại gì nữa? Lễ nào anh sợ mình không đủ bản lĩnh chơi với tôi?"
Khích bác bao giờ cũng có tác dụng với những kẻ hiếu thắng.
Và Thẩm Toàn Đức không nằm ngoài quy luật đó.
Hắn ta nhanh chóng mắc câu Chúng Thanh Phong.
"Mày muốn chơi thế nào?"
"Chúng ta sẽ chơi trò đi săn."
Chúng Thanh Phong trả lời.
Thẩm Toàn Đức chau mày suy nghĩ: "Đi săn?"
"Đúng vậy.Tôi và Mỹ Vân sẽ là con môi, còn các người đóng vai thợ săn."
Đã diễn thì phải diễn cho tròn vai nên Trương Mỹ Vân giả vờ giật mình khi nghe Chúng Thanh Phong nhắc tới tên mình.
Cô từ chối: "Tôi không muốn làm con mồi gì hết.Có muốn thì anh tự đi mà làm..."
"Em nghĩ cầm được tiền của tôi dễ lắm hay sao?"
"Dễ hay khó thì tiền của anh cũng đã năm trong tài khoản của tôi rôi.Kể từ giây phút này trở đi, chúng ta coi như cắt đứt quan hệ.Đường anh anh đi, đường tôi tôi đi."
Trương Mỹ Vân lạnh lùng tuyên bố, rũ bỏ hoàn toàn mối quan hệ giữa hai người.
Chúng Thanh Phong nhắc nhở Trương Mỹ Vân: "Tiền em đã nhận thì phải giao con cho tôi theo đúng hợp đồng đã ký kết giữa chúng ta, rồi muốn đi đâu thì đi.Tôi không quản."
"Không cần phải đòi, khi nào sinh tôi sẽ lập tức trao trả đứa bé cho anh.Còn giờ anh muốn làm thợ săn hay con môi thì tuỳ anh.Tôi không tham gia vào trò chơi này."
"Quyền quyết định không nằm ở em, mà thuộc về anh ta."
Chúng Thanh Phong hất hàm về phía Thẩm Toàn Đức.
Trương Mỹ Vân bám tay Thẩm Toàn Đức nũng nịu: "Em không muốn chơi đâu.Anh nói với hắn ta đi..."
Suy tính một chút, Thẩm Toàn Đức dỗ dành Trương Mỹ Vân: "Em cứ đồng ý tham gia đi.Anh sẽ nhanh chóng đưa em vê."
"Nhưng..."
"Ngoan, nghe lời.Anh thương!"
Thẩm Toàn Đức xoa đầu Trương Mỹ Vân.
Thật ra Thẩm Toàn Đức hoàn toàn không có ý định tái hợp với Trương Mỹ Vân.
Hắn ta chỉ muốn lợi dụng cô để đối phó với Chúng Thanh Phong mà thôi.
Kết thúc cuộc chơi này, cả hai người đều sẽ phải chết.
Vừa hay Chúng Thanh Phong nghĩ ra trò đi săn này.
Vẫn theo kế hoạch ban đầu, Thẩm Toàn Đức sẽ giết Trương Mỹ Vân trước mặt Chúng Thanh Phong rồi hành hạ anh tới chết.
Sau một hồi nghe Thẩm Toàn Đức nói tới ù cả tai, cuối cùng Trương Mỹ Vân cũng giả vờ nhượng bộ, miễn cưỡng tham gia trò chơi với vai trò thành viên trong đội của Chúng Thanh Phong.
Nãy giờ đứng nghe, Đông Mặt Rỗ thấy có gì đó sai sai nên cảnh cáo Thẩm Toàn Đức: "Đại ca đừng mắc lừa hắn.Hắn đang tìm cách để chạy trốn đây."
Thẩm Toàn Đức trợn trừng mắt lên, giọng ôm ôm quát Đông Mặt Rõ: "Mày nghĩ tao ngu chắc?"
Đông Mặt Rỗ co rúm lại.
Hắn luôn mồm nịnh nọt: "Đại ca không ngu...không ngu.Đại ca thông minh tuyệt đỉnh."
"Thế nào? Các người được trang bị vũ khí tới tận răng mà còn sợ không săn được hai con mồi tay không yếu ớt sao?"
Chúng Thanh Phong hỏi.
Thẩm Toàn Đức nhìn Chúng Thanh Phong rồi quay sang nhìn Trương Mỹ Vân.
"Anh thiếu tự tin vào bản thân mình như vậy sao? Tôi và cô ấy tới một cây kim để phòng thân cũng không có, mà anh vẫn sợ để thua chúng tôi à?"
Thẩm Toàn Đức suy nghĩ một lúc rồi đưa ra quyết định: "Thả chúng ra!"
"Đại ca!"
Tô Răng Vẩu nửa muốn can ngăn Thẩm Toàn Đức, nửa lại sợ bị hắn ta mắng nên hơi rón rén.
"Thả ra!"
Cả Tô Răng Vẩu và Đông Mặt Rỗ cùng quay sang nhìn Thẩm Toàn Đức như muốn xác nhận lại vừa rồi có phải họ đã nghe nhầm không.
"Còn đứng đực ra đấy làm gì?"
Thẩm Toàn Đức nổi quạu.
"Bọn em đã giao đấu với hắn tối hôm trước, thân thủ hắn không phải dạng vừa đâu."
Tô Răng Vẩu nêu ý kiến.
Thẩm Toàn Đức thò tay ra sau lưng, vén áo lấy ra khẩu súng chĩa về phía Chúng Thanh Phong.
Hắn ta nhếch môi cười nhạt: "Thân thủ có cao siêu đến mấy cũng không đấu lại được với viên kẹo bọc chì trong tay tao đâu."
Chúng Thanh Phong gật đầu tán thành với Thẩm Toàn Đức: "Đúng vậy! Nhưng tôi vẫn muốn thử vận may của mình."
"Cởi trói cho Chúng Thanh Phong!"
Thẩm Toàn Đức ra lệnh.
Tô Răng Vẩu và Đông Mặt Rỗ không dám trái lời Thẩm Toàn Đức.
Dù sao hắn cũng là anh họ của Cường Trọc, đại ca của bọn chúng.
Vì vậy, Tô Răng Vẩu miễn cưỡng cởi trói cho Chúng Thanh Phong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.