Trong khi Trương Mỹ Vân vẫn còn đang ngây ngốc, không hiểu câu nói kia của Chúng Thanh Phong có ý nghĩa gì thì anh giải thích luôn: "Không phải vừa rồi em bảo anh trông cũng được thôi hả?"
Thì ra là chuyện này.
Trương Mỹ Vân không nghĩ Chúng Thanh Phong quan trọng vấn đề ngoại hình.
Nhưng có vẻ như cô đã nhầm.
Nếu anh thật sự quan tâm tới việc người khác đánh giá vẻ bề ngoài của mình thì cô không ngại trêu chọc anh một chút.
Trương Mỹ Vân tỉ mỉ quan sát từng đường nét trên gương mặt Chúng Thanh Phong.
Công bằng mà nói thì Thanh Phong rất đẹp, thanh thoát nhưng không hề yểu điệu.
Dáng người dong dỏng, tóc đen, vầng trán cao, đôi mắt màu hổ phách kiên định, sống mũi cao, đôi môi đầy đặn quyến rũ.
Nhìn xuống tới môi của Thanh Phong, đột nhiên Mỹ Vân liếm môi.
Cô sợ nếu nhìn môi anh thêm một giây nữa thôi, đầu óc sẽ tưởng tượng chuyện không nên xảy ra.
Do đó, cô đã nhanh chóng quay mặt đi không quên tặng anh một câu đánh giá hời hợt: "Đúng là khá được thật."
Chúng Thanh Phong nghiêng đầu nhìn Trương Mỹ Vân.
Dường như câu trả lời vừa rồi của cô không khiến anh cảm thấy hài lòng.
Anh tiếp tục chất vấn: "Chỉ khá được thôi à?"
Không nhìn Chúng Thanh Phong, Trương Mỹ Vân gật đầu cái rụp.
"Em có thể nhìn kĩ hơn nữa được không?"
Chúng Thanh Phong đề nghị.
Trương Mỹ Vân phũ phàng từ chối: "Ngày nào em cũng nhìn thấy anh còn chưa đủ sao?"
"Nhưng không phải lúc nào cũng có cơ hội để được nhìn anh ở khoảng cách gân như thế này."
Quả đúng là như vậy thật, nhưng dù sao Trương Mỹ Vân cũng không muốn thừa nhận vẻ ngoài đẹp như một vị thân của Chúng Thanh Phong.
Cô ngang bướng bảo vệ ý kiến của mình: "Dù gần hơn nữa thì cũng vậy thôi."
"Thật à?"
Vừa nói Chúng Thanh Phong vừa sáp lại gần Trương Mỹ Vân hơn.
Cô cảm thấy hơi thở của hai người như đang hoà vào làm một.
Không biết Thanh Phong có ý định làm gì, nhưng theo bản năng Mỹ Vân nép sát vào tường hết mức có thể.
Tuy nhiên lưng cô đã kịch tường, không cách nào nới rộng khoảng cách được với anh nữa.
Trương Mỹ Vân nghĩ rằng trong trường hợp này cô nên nói câu gì đó thật ngâu.
Nhưng biết nói gì bây giờ? Hơi thở ấm nóng của Chúng Thanh Phong đang vờn trước mặt khiến đầu óc Mỹ Vân như đóng băng.
Cô làm gì còn tâm trạng để suy nghĩ nữa chứ? Cuối cùng cô nói bừa một câu: "Với anh ngoại hình quan trọng như vậy sao?"
Chúng Thanh Phong nhìn thẳng vào mắt Trương Mỹ Vân, nhỏ nhẹ đáp: "Không quan trọng!"
Cái gì? Không quan trọng sao Chúng Thanh Phong lại hỏi Trương Mỹ Vân hết lần này tới lần khác? Chẳng lẽ nãy giờ là anh đang cố ý trêu chọc cô? Ý thức được điều đó khiến Trương Mỹ Vân cảm thấy hơi giận.
Cô bật lên thành tiếng: "Anh cố ý sao?"
Môi Chúng Thanh Phong cong lên thành một nụ cười.
Anh hỏi lại: Không được à?"
Không buôn trả lời câu hỏi của Chúng Thanh Phong, Trương Mỹ Vân dùng hết sức để đấy anh ra.
Nhưng anh giống như một bức tượng đá ngàn cân, chẳng hề nhúc nhích.
Hành động thất bại, Trương Mỹ Vân đành phải dùng lời nói.
Cô gắt lên với anh: "Anh tránh ra!"
Bỏ ngoài tai lời nói của Trương Mỹ Vân, Chúng Thanh Phong vẫn cứ đứng nguyên tại chỗ, duy trì hành động như lúc ban đầu.
"Anh nghe không hiểu tiếng người à?"
Chúng Thanh Phong không giận dữ trước thái độ có phần xấc xược của Trương Mỹ Vân.
Anh thậm chí còn tán thưởng cô: "Tại sao trên thế gian này lại tôn tại người phụ nữ khi giận dữ cũng khiến người ta cảm thấy đáng yêu thế này?"
Trương Mỹ Vân định trả treo lại rằng: "Tại sao trên thế giới này lại tôn tại một người đàn ông dẻo mỏ, giỏi nịnh nọt như anh?"
Nhưng thay vì nói ra câu đó, cuối cùng Trương Mỹ Vân lại trừng mắt nhìn Chúng Thanh Phong, giống như anh là người ngoài hành tinh mới đáp xuống trái đất vậy.
Trong trường hợp này mà anh vẫn có thế thả thính cô sao? Quả thật khiến cô có cái nhìn mới mẻ về con người anh.
Đột nhiên Chúng Thanh Phong hỏi: "Em đang giận anh đấy à?"
Trương Mỹ Vân ngớ người nhìn Chúng Thanh Phong.
Không phải cô đang giận anh.
Mà chỉ muốn có thời gian để điều chỉnh lại cảm xúc của mình sao cho phù hợp mà thôi.
Mỹ Vân nhớ mang máng, có người từng nói rằng trong tình yêu, ai yêu nhiều hơn là người đó thua.
Cô không muốn là người thua cuộc khi còn chưa bắt đầu. Đam Mỹ Hài
Cuộc đời của Trương Mỹ Vân đã gặp quá nhiều bất trắc, quá nhiều xui xẻo, đau thương.
Nhưng đột nhiên một ngày đẹp trời số phận lại gửi Chúng Thanh Phong tới cho cô.
Gặp được anh giống như cô trúng giải độc đắc vậy.
Tuy ngày ngày làm việc bên cạnh anh, sống chung nhà với anh, ăn cơm chung bàn, ngủ chung giường, trong bụng lại mang tiểu bảo bối của anh nhưng Mỹ Vân vẫn cảm thấy đây giống như một giấc mơ vậy.
Đã từng trải qua những tháng ngày thanh xuân mộng mơ, đầy áp những hi vọng tốt đẹp vào tương lai nhưng kết quả nhận lại được chính là sự tổn thương sâu sắc.
Thế nên tới bây giờ, dù vẫn mang trong từng tế bào sự lạc quan nhưng Trương Mỹ Vân vẫn có chút dè dặt.
Không dám mong cầu điều gì quá xa xôi.
Trương Mỹ Vân cứ chìm đắm trong những suy nghĩ của riêng mình cho tới khi cô bất thình lình cảm nhận được hơi ấm trên đôi môi mình.
Cô mở tròn mắt nhận ra Chúng Thanh Phong đang hôn mình.
Nhưng nụ hôn của Chúng Thanh Phong không kéo dài.
Anh nhìn Trương Mỹ Vân hỏi: "Em còn giận anh nữa không?"
Chưa kịp trả lời, Trương Mỹ Vân đã thấy Chúng Thanh Phong cúi xuống hôn cô lần nữa.
Nụ hôn của anh rất nhẹ nhàng, nhưng lần này kéo dài hơn lần trước đó.
Bởi vì bản thân có tình cảm với anh nên cô không hề bài xích nụ hôn của anh.
Thậm chí cô còn nhắm mắt lại, hé miệng hôn đáp trả anh theo bản năng.
Mặc dù Trương Mỹ Vân không trả lời nhưng qua ngôn ngữ cơ thể của Chúng Thanh Phong, anh đoán rằng cô đã nguôi giận.
Tuy nhiên anh vẫn muốn biết mình đã làm sai điều gì khiến cô không hài lòng nên gặng hỏi: "Tại sao em lại giận anh thế?"
Không biết phải giải thích thế nào để Chúng Thanh Phong hiểu được suy nghĩ rối rắm của mình, Trương Mỹ Vân nhàn nhạt đáp: "Em không giận anh."
"Vậy tại sao em lại né tránh anh?"
Trước khi tình cảm của Trương Mỹ Vân dành cho Chúng Thanh Phong đi quá xa không thể quay lại, Mỹ Vân nghĩ cô cân phải một lần dũng cảm đối diện với trái tim mình.
Thế nên Mỹ Vân đã lấy hết dũng khí để hỏi Chúng Thanh Phong một câu: "Thế tại sao anh lại hôn em?"
Câu hỏi này của Trương Mỹ Vân khiến Chúng Thanh Phong cảm thấy khá bất ngờ.
Không phải thái độ và hành động của anh đã quá rõ ràng rằng anh thích cô rồi sao? Phụ nữ thật khó hiểu.
Vì căng thẳng và hồi hộp nên vô thức Trương Mỹ Vân đã nắm chặt hai tay lại trong lúc đợi câu trả lời từ Chúng Thanh Phong.
Trương Mỹ Vân hít một hơi thật sâu, tiếp tục hỏi thêm câu nữa: "Anh...
Anh có thích em không?"
Cho dù Trương Mỹ Vân che giấu cảm xúc khá tốt, nhưng Chúng Thanh Phong vẫn nhận ra sự căng thẳng trong đáy mắt cô.
Bằng sự tinh tế của mình, anh dễ dàng nhận ra câu trả lời sắp tới của anh có ý nghĩa rất quan trọng đối với cô.
Chúng Thanh Phong vốn là một người đàn ông chân chính, nên Trương Mỹ Vân dám hỏi một cách thẳng thắn như vậy đương nhiên anh cũng dám trả lời.
Chỉ có điêu đúng lúc đó, chuông điện thoại của Thanh Phong đột nhiên vang lên.