Mặt Trời Trong Tim Anh

Chương 245: Anh thích em




Không biết người gọi điện cho Chúng Thanh Phong là ai nhưng Trương Mỹ Vân âm thầm mắng người đó một trận.
Thấy Thanh Phong không có ý định nghe điện thoại, Mỹ Vân giục: "Anh nghe điện thoại đi!"
Chúng Thanh Phong thò tay vào trong túi quần, lấy điện thoại ra.
Anh thấy trên màn hình điện thoại hiển thị tên người gọi tới là Chúng Thời Giang liên thông báo với Trương Mỹ Vân: "Là cậu Thời Giang."
Trương Mỹ Vân khẽ gật đầu tỏ ý đã biết.
Đoán rằng cậu mình gọi điện để nói về việc ngày mai nhập viện làm phẫu thuật nên Chúng Thanh Phong không thể từ chối cuộc gọi này.
Anh quay sang nhìn Trương Mỹ Vân nói: "Em đợi anh một chút, anh ra ngoài nghe điện thoại."
"Vâng!"
Trương Mỹ Vân dịu dàng đáp.
Vừa cầm điện thoại đi ra ngoài ban công, Chúng Thanh Phong vừa gạt nút nghe.
Bởi vì chuyện Chúng Thời Giang bị suy thận giai đoạn cuối được giữ kín tuyệt đối, kể cả ông Chúng Thời Vũ là bố đẻ của Thời Giang cũng không biết chuyện này, nên cuộc phẫu thuật sắp diễn ra có tính bảo mật rất cao.
Đương nhiên ngoài Võ Quế Sơn ra, không ai biết Chúng Thanh Phong chính là người sẽ hiến tủy cho Chúng Thời Giang.
Ngay cả bản thân Thời Giang cũng không hề hay biết.
Ban đầu Chúng Thanh Phong định đưa Chúng Thời Giang sang nước ngoài.
Như vậy việc giấu kín về cuộc phẫu thuật này cũng sẽ dễ dàng hơn.
Thế nhưng hiện nay y học trong nước đã vô cùng phát triển, thậm chí có thể tự hào sánh ngang với nền y học phương Tây.
Hơn nữa, qua quá trình tiếp xúc với bác sĩ chủ trị của cậu mình, Chúng Thanh Phong cảm thấy ông là người có chuyên môn vững vàng, kiến thức ghép tạng uyên thâm nên hoàn toàn có thể yên tâm tin tưởng.
Đối với ông Chúng Thời Vũ, Trương Mỹ Vân và cả các nhân viên trong tập đoàn Tân Thế Giới thì ngày mai Chúng Thanh Phong sẽ đi công tác nước ngoài trong vòng một tuần.
Còn đối với Chúng Thời Giang thì cháu trai sẽ là người hộ tống anh nhập viện.
Trước lúc nhập viện thực hiện ca phẫu thuật quan trọng liên quan tới sinh mệnh và tương lai sau này, đương nhiên Chúng Thời Giang không tránh khỏi cảm giác hồi hộp xen lẫn lo âu.
Anh cân được động viên tinh thân nhưng ngoài Chúng Thanh Phong ra thì không biết phải gọi cho ai khác.
Sau một hồi làm công tác tư tưởng, trấn an, cổ vũ cậu mình, Chúng Thanh Phong cúp điện thoại, quay vào phòng.
Anh thấy Trương Mỹ Vân đã lên giường, kéo chăn đắp tới ngực, lưng quay về phía ban công dáng vẻ giống như đang ngủ.
Nhưng anh biết rằng cô chưa ngủ.
Chúng Thanh Phong đi tới bên giường, khẽ cất tiếng gọi: "Mỹ Vân!"
Đúng là Trương Mỹ Vân chưa ngủ, thật ra là không thể nào ngủ được khi câu hỏi của mình còn chưa nhận được lời giải đáp từ Chúng Thanh Phong.
Thế nhưng cô vẫn nhắm mắt, nằm im bất động.
Sáu giờ sáng mai Chúng Thanh Phong sẽ rời khỏi nhà, lúc đó chắc chắn Trương Mỹ Vân vẫn chưa dậy.
Vì vậy anh muốn nói chuyện với cô một cách rõ ràng và thẳng thắn trước khi đi.
"Anh biết là em vẫn chưa ngủ!"
Ở trong chăn, toàn thân Trương Mỹ Vân cứng đờ như khúc gỗ vì căng thẳng.
Bàn tay cô đang bấu chặt lấy mép chăn, cố diễn ra vẻ mình đang ngủ thật.
Chúng Thanh Phong nhìn Trương Mỹ Vân nói: "Anh sẽ đi công tác khoảng một tuần.
Nếu em thật sự muốn nghe câu trả lời của anh ngay bây giờ thì có thể ngồi dậy nói chuyện.
Còn không thì đợi một tuần sau anh quay vê cũng được."
Một tuần là bảy ngày.
Làm sao Trương Mỹ Vân có thể đợi bảy ngày sau mới biết câu trả lời của Chúng Thanh Phong được chứ? Nhưng nếu cô ngồi dậy lúc này khác nào tự vạch trần việc giả vờ ngủ của mình? Thật là xấu hổ.
Trong lòng vô cùng muốn biết câu trả lời của Chúng Thanh Phong, nhưng đồng thời Trương Mỹ Vân lại không muốn bị bẽ mặt trước anh.
Phải làm thế nào để tìm ra được một phương án vẹn toàn đây? Nghĩ đi, nghĩ đi, nghĩ đi.
Trương Mỹ Vân ép não mình phải nhảy số nhanh hơn.
Nhưng tiếc là càng trong những thời điểm quan trọng thế này, bộ não của Mỹ Vân càng phản bội cô một cách rõ ràng hơn bao giờ hết.
Thấy Trương Mỹ Vân không hề nhúc nhích, Chúng Thanh Phong khẽ gật gù: "Anh hiểu rồi!"
"Anh hiểu gì vậy?"
Biết vở kịch vụng về của mình đã bị Chúng Thanh Phong phát hiện ra nên Trương Mỹ Vân đành phải hạ màn.
Cô gạt sự xấu hổ sang một bên, từ từ chống tay ngồi dậy.
Trương Mỹ Vân tự khích lệ bản thân mình: "Phải mặt dày lên! Cố lên Trương Mỹ Vân, mày làm được mà.
Mày sẽ làm được."
Thấy Trương Mỹ Vân đã dậy, môi Chúng Thanh Phong cong lên thành một nụ cười.
Anh trêu chọc Cô: "Em không ngủ nữa à?"
Cố tỏ vẻ tỉnh bơ, Trương Mỹ Vân trả lời: "Có người lải nhải bên tai nên không ngủ được."
Chúng Thanh Phong ngồi lên phân giường trống bên cạnh Trương Mỹ Vân.
Anh đưa tay chống cằm, mắt nhìn cô chằm chằm.
Cái nhìn của Chúng Thanh Phong khiến Trương Mỹ Vân mất tự nhiên.
Rõ ràng vừa rồi cô đã rửa mặt sạch sẽ trước khi lên giường, thế nhưng theo bản năng vẫn với lấy điện thoại, mở camera soi xem mặt mình có dính gì không.
Soi xong một lượt, cô lẩm bẩm: "Không dính gì mà."
Đột nhiên Chúng Thanh Phong vươn tay véo má Trương Mỹ Vân.
Cô ngước nhìn anh bằng ánh mắt ngây thơ vô số tội.
Chúng Thanh Phong nói với giọng thản nhiên: "Mặt càng ngày càng dày rồi này."
Chẳng ngại ngần Trương Mỹ Vân bật lại ngay lập tức: "Còn không phải vì có thầy giỏi sao?"
"Chẳng chịu nhường ai câu nào."
"Sao em phải nhường anh?"
"Vì anh là bố của con em."
Trương Mỹ Vân nhếch môi, hừ một tiếng thể hiện sự bất mãn: "Em là người sắp sinh con cho anh đấy.
Không phải anh nên nhường em sao?"
Chúng Thanh Phong gật gù đáp: "Đương nhiên là phải nhường rồi!"
"Hừ! Anh đúng là chỉ biết nói mồm thôi."
Đột nhiên Chúng Thanh Phong hôn chụt một cái lên môi Trương Mỹ Vân.
"Anh thể hiện bằng hành động như vậy có khiến em cảm thấy hài lòng không?"
Mặc dù mỗi lần được Thanh Phong hôn, Mỹ Vân đều cảm thấy thích thú nhưng cô vẫn phải giả bộ thanh cao, tỏ vẻ ghét bỏ: "Có một bài dùng mãi không biết chán!"
Con gái mà, có rất nhiều đặc quyên.
Và một trong những đặc quyền của phái nữ chính là đỏng đảnh.
Thế nên chẳng tội gì mà Trương Mỹ Vân không tận dụng triệt để đặc quyền của mình.
Tuy nhiên ý cười trên môi Trương Mỹ Vân dù chỉ là thoáng qua nhưng cũng đã đều bị thu hết vào trong đôi mắt tinh tường của Chúng Thanh Phong.
"Em không thấy chán là được!"
Trương Mỹ Vân quay mặt đi, lén nở nụ cười.
Người đàn ông này thật sự không thể nói lý lẽ mà.
Nắm lấy hai bàn tay của Trương Mỹ Vân, Chúng Thanh Phong xoay người cô lại, mặt đối mặt với anh.
Dùng điệu bộ nghiêm túc nhất, anh hỏi cô: "Vừa rồi em hỏi anh có thích em không, đúng không?"
Không dám ngước lên nhìn Chúng Thanh Phong, Trương Mỹ Vân khẽ gật đầu xác nhận.
Bàn tay cô đang được anh nắm chặt run lên khe khẽ.
"Em nhìn anh đi! Hãy nhìn thẳng vào mắt anh."
Chúng Thanh Phong nói.
Hít một hơi thật sâu, lấy hết dũng khí Trương Mỹ Vân ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Chúng Thanh Phong.
Anh nói một cách chậm rãi và rõ ràng từng từ: "Anh thích cảm giác bình yên môi khi ở bên em.
Anh thích cách em cười.
Anh thích sự lương thiện của em.
Anh thích sự thẳng thắn, chân thành của em.
Anh thích cách em chăm chỉ học hỏi và làm việc.
Anh thích tất cả mọi thứ thuộc về em.
Vì vậy, câu trả lời của anh là anh thích em."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.