Đúng là Trương Mỹ Vân thích Chúng Thanh Phong thật, nhưng biểu hiện của cô rõ ràng tới mức anh có thể nhận ra một cách dễ dàng như vậy sao? Thế này thì còn mặt mũi gì nữa chứ? Hơn nữa dù Chúng Thanh Phong đã biết Trương Mỹ Vân thích anh thì cũng phải giả vờ như không biết chứ.
Thẳng thắn đương nhiên là tốt, nhưng đôi khi cũng không cần phải quá thẳng thắn khiến người ta phải ngại ngùng.
Liếc điện thoại thấy đã 11 giờ 47 phút, Chúng Thanh Phong nhẹ nhàng nhắc nhở Trương Mỹ Vân: "Gân 12 giờ rồi.
Đi ngủ thôi em.
Khi mang thai, người mẹ mà thức khuya sau này sinh con ra, đứa bé cũng sẽ thức khuya đấy."
Trương Mỹ Vân quay ngoắt sang nhìn Chúng Thanh Phong nói vu vơ: "Nghe anh nói giống như từng có kinh nghiệm chăm sóc trẻ con rồi ấy nhỉ?"
Đương nhiên Chúng Thanh Phong nhận ra ý tứ trong cách nói chuyện của Trương Mỹ Vân.
Anh không ngần ngại đáp lại: "Anh chưa có con nhưng bạn bè anh rất nhiều người đã có hai, ba đứa.
Muốn tham khảo một chút cũng không phải chuyện khó khăn gì."
Nghe Chúng Thanh Phong nói xong, Trương Mỹ Vân hoàn toàn câm nín, không thể bắt bẻ được gì vì nó quá hợp lý.
"Giờ đã ngủ được chưa?"
Chúng Thanh Phong hỏi.
Trương Mỹ Vân lặng lẽ lật chăn, năm xuống phần giường của mình.
Đột nhiên, Chúng Thanh Phong xích lại gần Mỹ Vân.
Hành động này của anh khiến cô vừa bất ngờ, vừa có chút căng thẳng.
Một tay nâng đầu Trương Mỹ Vân lên, để cô gối đầu lên tay mình, tay kia Chúng Thanh Phong ôm ngang eo cô, đặt lên phần bụng lùm xùm của cô.
Cảm nhận được sự căng thẳng của Mỹ Vân, Thanh Phong khẽ thì thầm vào tai cô: "Thả lỏng người ra, rồi ngủ đi."
Hơi thở ấm áp của Chúng Thanh Phong phả lên gáy của Trương Mỹ Vân khiến cô gần như hoá đá.
Đây không phải lần đầu tiên anh ôm cô ngủ, nhưng chưa bao giờ Trương Mỹ Vân cảm thấy bối rối như lúc này.
Có lẽ vì biết Thanh Phong cũng thích mình nên trong lòng Mỹ Vân cảm thấy hành động này của anh trở nên đặc biệt hơn.
Chúng Thanh Phong vừa nhắm mắt thì bất thình lình Trương Mỹ Vân xoay người lại, đối diện với anh.
Cô lặng lẽ quan sát những đường nét hoàn mỹ trên gương mặt đẹp như tượng tạc của anh, thâm nghĩ con mình sau này dù là trai hay gái mà nhặt hết những nét đẹp từ bố thì cũng sẽ sở hữu vẻ bề ngoài không phải dạng vừa.
Không mở mắt nhìn Trương Mỹ Vân, Chúng Thanh Phong khẽ lẩm bẩm: "Có phải khi ngủ anh cũng rất đẹp trai không?"
"Tự luyến vừa thôi đại ca."
Vẫn nhắm mắt, Chúng Thanh Phong nói: "Anh không muốn làm huynh muội với em đâu."
Trương Mỹ Vân mạnh dạn hỏi: "Vậy anh muốn làm gì của em?"
"Ngủ ngoan đi.
Khi nào thời cơ thích hợp anh sẽ trả lời câu hỏi đó."
Nói rồi Chúng Thanh Phong ngủ thật.
Cứ ngỡ đêm đó Trương Mỹ Vân sẽ mất ngủ, ai ngờ cô lại ngủ một mạch tới bảy giờ sáng hôm sau mới tỉnh dậy.
Theo thói quen, Trương Mỹ Vân quay người sang bên cạnh, nhưng phần giường đó trống trơn, thiếu đi bóng dáng quen thuộc của Chúng Thanh Phong.
Trương Mỹ Vân nhổm người dậy, nhìn về phía góc phòng không thấy vali đồ đạc của Chúng Thanh Phong đâu nữa.
Có lẽ anh đã đi công tác rồi.
Vì muốn tiễn Chúng Thanh Phong nên hôm qua trước khi ngủ, Trương Mỹ Vân đã cài chuông đồng hồ báo thức lúc 6 giờ sáng nhưng sao chuông báo thức không kêu? Lễ nào Thanh Phong muốn cô ngủ thêm nên đã tắt mất chuông đồng hồ đi? Vừa với tay lấy điện thoại, Trương Mỹ Vân vừa lẩm bẩm: "Có lẽ giờ này anh ấy đang ra sân bay rồi."
Trương Mỹ Vân mở điện thoại lên, băn khoăn không biết có nên gọi cho Chúng Thanh Phong không thì đột nhiên phát hiện ra có một tin nhắn tới.
Cô nhanh chóng mở ra xem.
Đó là tin nhắn của Thanh Phong.
Anh viết: "Anh đi nhé.
Em ở nhà ngoan, nghe lời Quế Sơn.
Một tuần nữa anh về.
Thương thương!"
Tin nhắn của Chúng Thanh Phong chỉ dài đúng 4 câu nhưng Trương Mỹ Vân phải mất năm phút mới đọc xong.
Cô vừa đọc vừa tủm tỉm cười, gương mặt không giấu nổi vẻ hạnh phúc.
Với bản tính thích lo chuyện bao đồng, thấy việc bất bình chẳng tha của Trương Mỹ Vân thì Chúng Thanh Phong dám chắc ba ngày cô sẽ gây rắc rối nhỏ, năm ngày gây rắc rối lớn.
Bởi vì trong một tuần tới, không thể ở bên cạnh Trương Mỹ Vân 24/7 nên Chúng Thanh Phong chỉ có thể phân phó cho Võ Quế Sơn nhiệm vụ giám sát, chăm sóc, bảo vệ cô.
Võ Quế Sơn cảm thấy nhiệm vụ lần này của mình hết sức nặng nề.
Không biết con tim yếu đuối của anh có thể trụ nổi trước những cơn cuồng phong mà thánh liều Trương Mỹ Vân chuẩn bị mang tới cho mình hay không.
Vừa đi về phía văn phòng làm việc, Võ Quế Sơn vừa thì thâm dặn dò Trương Mỹ Vân: "Thời gian này đại boss vắng nhà, khối lượng công việc anh cần phải xử lý chồng chất như núi nên em làm ơn thương xót người đàn ông tội nghiệp này một chút.
Trước khi làm bất cứ việc gì nhớ hú anh một tiếng, ok?"
"Anh yên tâm, em sẽ tuyệt đối nghe lời anh."
"Hãy luôn nhắc bản thân mình nhớ rằng em là phụ nữ đang mang thai sắp sinh, ok?"
Trương Mỹ Vân giơ tay ra dấu ok với Võ Quế Sơn.
Hai người cứ thế đi vào phòng làm việc mà không hề hay biết cuộc hội thoại ngắn ngủi vừa rồi giữa họ đã bị Phan Hà Liên nghe thấy.
Hóng hớt được tin sốt dẻo nên đương nhiên Phan Hà Liên phải lập tức chạy về thông báo với cấp trên của mình.
Sophia Ngô khá sửng sốt trước thông tin mà Phan Hà Liên vừa cung cấp: "Trương Mỹ Vân có thai ư?"
Phan Hà Liên gật đầu như bổ củi.
"Chắc không?"
Sophia Ngô hỏi lại.
"Chính tai em nghe thấy Quế Sơn nói mà."
Đã từng mang thai nên dạo gần đây thấy ngoại hình Trương Mỹ Vân thay đổi, dấu hiệu tăng cân rõ rệt, bụng cũng hơi lùm xùm Phan Hà Liên thấy nghỉ nghỉ, nhưng vì hiểm có cơ hội tiếp xúc với Mỹ Vân nên vẫn chưa thể xác nhận một cách chính xác.
Nhớ tới chuyện trước đây khi mới vào làm việc tại tập đoàn Tân Thế Giới, Trương Mỹ Vân đã có những hành động thân thiết trên mức bình thường với Chúng Thanh Phong nên trong lòng Sophia Ngô cảm thấy gờn gợn.
Cô ta nhìn cấp dưới của mình hỏi: "Có biết đứa bé trong bụng cô ta là con của ai không?"
Phan Hà Liên lắc đầu.
Chưa biết đứa bé trong bụng Trương Mỹ Vân là con ai nên Sophia Ngô không yên tâm.
Cô ta dặn dò Phan Hà Liên: "Tiếp tục nghe ngóng đi!"
"Vâng ạ!"
Chuẩn bị ra ngoài thì đột nhiên Phan Hà Liên nhớ tới lần trước cô ta đưa người thân tới bệnh viện cấp cứu, bắt gặp Võ Quế Sơn và Trương Mỹ Vân ngồi cạnh nhau ở ngoài hành lang phòng cấp cứu.
Phan Hà Liên thậm chí còn lấy điện thoại ra chụp lại hình ảnh đó.
Cô ta liên mở điện thoại ra lục lại, thấy tấm ảnh đó vẫn còn nên đưa cho Sophia Ngô xem thử.
"Em thấy mối quan hệ giữa Võ Quế Sơn và Trương Mỹ Vân rất thân thiết.
Có khi nào đứa bé là con anh ta không?"
"Tốt nhất là như vậy."
"Có cần điều tra một chút về lí lịch của Trương Mỹ Vân không ạ?"
"Làm đi!"
Tuy bị Chúng Thanh Phong nhiều lần từ chối nhưng Sophia Ngô vẫn ngày đêm thương nhớ anh.
Sophia hi vọng sẽ có một ngày Thanh Phong hiểu được tấm chân tình của cô ta.
Vì vậy cô ta tuyệt đối không chấp nhận chuyện một người phụ nữ tâm thường, thấp kém như Trương Mỹ Vân ở bên cạnh Chúng Thanh Phong.
Dù là nhân tình của anh cũng không được, chứ đừng nói tới chuyện mang thai con của anh.