Sau khi Trương Mỹ Vân xuất viện, Chúng Thanh Phong rất muốn đưa cô tới một nơi thật yên bình, thanh tịnh để nghỉ ngơi, tĩnh dưỡng một thời gian nhưng tất cả các dự án của tập đoàn Tân Thế Giới đều đang trong giai đoạn nước rút, nên anh không thể vắng mặt.
Càng không nỡ để Trương Mỹ Vân đi làm ngay nên Chúng Thanh Phong đã cho cô nghỉ phép ở nhà thêm vài ngày, để cô Đông chăm sóc, nấu đồ ăn ngon tẩm bổ.
Đang họp với Sophia Ngô và giám đốc marketing về các phương án xuất khẩu đồ nhựa cao cấp của tập đoàn Tân Thế Giới sang thị trường châu Âu thì Chúng Thanh Phong thấy điện thoại báo tin nhắn tới.
Tiện tay anh mở tin nhắn ra xem.
Là tin nhắn thông báo Trương Mỹ Vân vừa chuyển 2 tỷ vào số tài khoản của anh.
Không cần suy nghĩ phức tạp Chúng Thanh Phong cũng biết 2 tỷ đó là tiên gì.
Đó chính là số tiên Võ Quế Sơn đã thay mặt anh chuyển khoản cho Trương Mỹ Vân trước đây theo hợp đồng mang thai hộ.
Bây giờ đứa bé không còn nên Mỹ Vân giả lại cho anh.
Vẫn biết Trương Mỹ Vân là người sòng phẳng, không muốn mang nợ ai nhưng Chúng Thanh Phong không ngờ cô lại sòng phẳng với cả mình.
Lẽ nào trong lòng cô anh cũng giống như những người khác? Nghĩ tới đây, Thanh Phong cảm thấy không vui.
Ngay sau khi tan họp, Chúng Thanh Phong gọi điện cho Trương Mỹ Vân mấy lần nhưng đều không thể liên lạc được với cô.
Sốt ruột, anh gọi cho cô Đông để hỏi thăm tình hình thì cô nói kể từ sau khi đi chợ về không thấy bóng dáng Mỹ Vân đâu.
Cô Đông đoán Mỹ Vân ra ngoài có việc.
Đột nhiên Thanh Phong linh cảm có chuyện không lành đã xảy ra.
Gọi thêm cho Trương Mỹ Vân mấy cuộc điện thoại đều không được, Chúng Thanh Phong gọi cho Lại Minh Nguyệt thì nhận được câu trả lời: "Sáng nay em có ca phẫu thuật nên không liên lạc với Mỹ Vân.
Nhưng vừa rồi gọi mấy cuộc cũng không thấy nó nghe máy."
"Ngoài em ra, Mỹ Vân có người bạn nào khác không?"
Không mất thời gian suy nghĩ, Lại Minh Nguyệt đáp: "Mấy năm qua nó chỉ nhất kiến chung tình với mình em thôi."
"Anh biết rồi! Có thông tin gì của Mỹ Vân anh sẽ báo lại với em ngay."
"Ok anh!"
Kết thúc cuộc điện thoại với Lại Minh Nguyệt, Chúng Thanh Phong liền trở về nhà.
Anh gặp cô Đông đang hút bụi trong phòng khách.
Thanh Phong hỏi: "Mỹ Vân đã về `c�����I�,����;� k4d9̄��>����-/�2d�ԡ6gA�7u�������[����ؙ�C
���O��O��{�tOJ�YBv���nT�0M0���dq�3#��y��aJoF��E��Z�b7�s2ߚ(��)����("ȳ�!��o��6`��n�������`Q�����_� �(;2N��KO$�G�W4����P1����2���7�K��+,N�!�%e���Z�눷�����K�C��X�MI�R�3��چ|-�<�r��gR�y���q��]
3�ߴTh`��`ؑٺ>
����+b�a_��XU��cNK�Uڤ�:,+��<�lw*
z<�����gt@lyB}g{���x�ȫ�o��?W��VA�S�&)E�LQ|�E{ Ѱ�g��k@������]��S�k���@�ȩ�0_�����x�`�o<�[w�8���q���m�!t�tY���pK5�}l��@ȅ +'6o�;;�+�"����j��d��$��ͩ
ռu�R�R��,`����Ս&'��{p��!zTh8��}�E`�1=�U�ͦ;�mu���|��f�x������x2��Jh��`�_�� �8 �̪ū��9!�'ۡ��t���]2ro��f���G� �p��Jv���p�ˑ����p���{�cLh��Ҵ;R�H�IP��e�{�ǰh��r��u�
C���2�nV���W+ݲ��G���ÿ��o���%�Ж��y
��Pt���SPn�}���ҽ��3=���pq������oւ[�����W�'��Ps�7�������tL��Y�U�U.�Ns`�ws�����L3/�F��n�zc����J�xX��D�~"8��<�{]3���.���Y�� K�X�u�87~*�h�d' �B(�$"?���9E�ҳ�NC1k�QYOA��B�A�D�;���2�����z�����DhV���̇a0�%6KEY���u�n��n��c�D_
���`���ۏ�~�
�[PT�,$���B�Ȗr�Ե�|�5'�'#����t�y�5����%��T�b*����z��6&��R-�D��ƅ���%K{F-@����w<<�bY�Q�^c�h���PE�ª��t��8�'ےE�W�u�5�C�/ ��
�죸n��O�w��v� ��?��y�r����ܣ��7u�6�o�#��w;�ވI�k��� ��å�x�W�y�2��
,�z5%�).4U��*�u�� .�� n�_�����#����b��["���n���y�vԽ�jθg?�v�E�.
0�"�����b(� Nhận điện thoại của Chúng Thanh Phong xong, Võ Quế Sơn ngơ người luôn.
Anh không biết đầu cua tai nheo thế nào, thì biết đi đâu tìm Trương Mỹ Vân đây? Vừa nhìn chiếc điện thoại trong tay, Võ Quế Sơn vừa độc thoại một mình: "Các người nghĩ tôi là thần tiên hay sao?"
Thật sự nhiều lúc Võ Quế Sơn muốn đệ đơn xin nghỉ việc ngay và luôn.
Nhưng cứ nghĩ tới khoản tiên lương không hề nhỏ mà mỗi tháng kế toán chuyển vào tài khoản của mình là anh lại ngậm ngùi tiếp tục.
Lúc này Trương Mỹ Vân đang ở một homestay tên là Thiên Đường trên Sa Pa.
Ngay khi đặt chân tới homestay này, Mỹ Vân đã lập tức phải lòng khung cảnh sau lưng tựa vào núi, phía trước có dòng suối chảy ngang qua.
Trước khi đưa ra quyết định chạy trốn, theo đúng nghĩa đen này Trương Mỹ Vân đã suy nghĩ rất nhiều.
Mặc dù những ngày qua được Lại Minh Nguyệt kề cận chăm sóc, Chúng Thanh Phong ân cần quan tâm nhưng trong lòng Mỹ Vân vẫn luôn cảm thấy trống trải, hụt hẫng.
Cô vẫn chưa thể nào chấp nhận được sự thật đã mất đi đứa con bé bỏng.
Chưa có bất kỳ dự định nào cho tương lai, hiện tại Trương Mỹ Vân chỉ không biết phải đối mặt với Chúng Thanh Phong như thế nào nên mới chọn cách bỏ trốn.
Biết rằng cách này rất trẻ con, cũng hơi hèn mọn nhưng Mỹ Vân chẳng biết làm gì khác.
Mặc dù những ngày qua Chúng Thanh Phong không hề đả động gì tới chuyện của đứa bé, nhưng Trương Mỹ Vân biết chắc chắn trong lòng anh rất buồn.
Anh không trách cô, nhưng cô vẫn luôn tự trách bản thân.
Cô trách mình ngốc nghếch, đi theo Trương Cẩm Đan nên mới để mất con.
Chưa bao giờ Trương Mỹ Vân cảm thấy thảm hại như hiện tại.
Cô chẳng có gì trong tay ngoài nỗi cô đơn và cảm giác buồn mênh mang.
Nằm trong căn phòng lát gỗ sạch sẽ và giản dị, Trương Mỹ Vân miên man suy nghĩ.
Cô tự hỏi lúc này phát hiện ra mình đã bỏ đi liệu Chúng Thanh Phong có giận dữ không? Anh có đi tìm cô không? Vì không muốn để Chúng Thanh Phong tìm thấy nên Trương Mỹ Vân đã chọn lúc cô Đông đi chợ để rời khỏi nhà.
Không những thế cô còn tắt luôn cả điện thoại.
Trương Mỹ Vân dự định dành mấy ngày này để nghỉ ngơi, đồng thời nhìn thấu nội tâm của mình.
Cô muốn biết rốt cuộc bản thân mình cần gì? Suy nghĩ miên man một lúc, cuối cùng Trương Mỹ Vân cũng thiếp đi.
Sáu giờ sáng hôm sau tỉnh dậy, cô đánh răng, rửa mặt, pha một ấm trà hoa mật ong, nhấm nháp một lát bánh mì gối rôi rời khỏi phòng.
Vì homestay Trương Mỹ Vân chọn được xây dựng ở một nơi khá hẻo lánh, đường xá gập ghềnh, ít người qua lại nên rất yên bình.
Đâu đông, thời tiết đã bắt đầu trở lạnh.
Như người tình xa trong trái tim những kẻ lữ hành, Sa Pa luôn mang một niêm quyến rũ riêng đối với mỗi du khách ghé thăm.
Đây không phải lần đầu tiên Trương Mỹ Vân tới Sapa.
Cách đây ba năm cô đã đi một tour du lịch vòng quanh các tỉnh Tây Bắc cùng với Lại Minh Nguyệt.
Khi đó là vào mùa hè, hai người đã có những trải nghiệm thú vị, khó quên với miền rẻo cao đặc sắc này.</w?WCri��_+.�m�YI��u�6u��`+=ʲe0�Z��_�z"vV.v��zB����ob�bb�����i/z�s"3ͽD��
�D72ܸ~B��[�JZÔ7�m�F�l��ͫ�� �A���*�-@-�v�km �J��to��s��o�s�����I;�`v�_A岋�������*H��D5tT�j�C�*��-X!S�Н9I<���M�7���m�U�'x�Y������I��ݔ M(�����=�S�A��N��(���k����_�S��C��Y�Og�V|�9BMN/���Tm�S��.�t��Le�`�
�
����>�AnA�d[��_喝X�����B�ע?�%P��/2ͰE��S֜~�w5i�����j�&ؕ�$�E�.!![/+_��}b����fj6����l ���E@Y�F'W!�{;XF?�����b:�(�+J&��{WaI���ttoP:Cf��gZ{5[����r��Q �����"�] ���E(��e�����Q~��)"Z����E���y2�wh�]��*� �؎�(��l���J��:�|!!�h&}�3r��8+�Hș��o�8DH�X%aߠ ��TZ�Q�6�
/��
Ϟ^������O�%N���焜D��w��������.�����n�rF�(p���걉���o 1�:0��.�w����&��������L���3.(�m�j��{ij.�C��Z�6������o���t���sG߲��p���e�������ؒ��ϿO�4i�U �u'����](��dF��i�h�1�����x*]�3!��/���4�M�<���a��c�!��������f���D�O����+�[{���E}F��x"E�B�j�.BW��Na�����Ŗ�K!ۆcHA�������3`"����(�w�h;�����w��@1<}���+�I��a=���]P�X��˘�s*���E�ʇN�T�q��r:��jW�S�v�SYWG@l{¨2N,�Z�qE)�A=��]���W[�H1ǻ
�Wrp��F��"�s���5�p@��p��o��~����V58�b���B}�{�L*q
�{:Ɯ���;���Y�l�ؘφ?�sC�f��,З��B�*������p�
����������ʘ��� �dz;�(�
p�ֱ� -�8g.�n6b�,�SF�C��p�]V����kr"�5X�o�U����+o�