Võ Quế Sơn đi về phía bộ bàn ghế sô pha, lấy quần áo.
Nãy giờ Lại Minh Nguyệt nhìn chằm chằm vào chiếc khăn trắng quấn hờ hững trên hông của anh.
Cô tự hỏi nếu chẳng may chiếc khăn đó rơi xuống thì chuyện gì sẽ xảy ra nhỉ? Nhưng giả định của Lại Minh Nguyệt đã không xảy ra vì chiếc khăn vẫn yên vị trên hông của Võ Quế Sơn.
Thấy cô nhìn mình không chớp mắt, anh hỏi: "Em có thể quay người lại..."
Lúc này Lại Minh Nguyệt giật mình trước ánh mắt táo bạo quá mức cho phép đã dán chặt lên người Võ Quế Sơn nãy giờ.
Cô lập tức quay người đi để anh mặc quần áo vào.
Không biết phải làm gì trong lúc chờ đợi nên Lại Minh Nguyệt lẩm nhẩm đếm số để giết thời gian.
Cô vừa đếm tới sáu mươi hai thì nghe thấy Võ Quế Sơn nói: "Em có thể quay lại rồi!"
Lại Minh Nguyệt từ từ xoay người lại.
Cô thấy Võ Quế Sơn đã khoác áo sơ mi lên người.
Anh đang cài chiếc cúc áo đầu tiên.
Dù không cố tình nhưng chẳng hiểu sao mắt Minh Nguyệt cứ nấn ná trên những múi cơ bụng săn chắc của Quế Sơn.
Biết Lại Minh Nguyệt đang nhìn mình, Võ Quế Sơn nửa đùa nửa thật hỏi: "Ấn tượng lắm sao?"
Đam mê của Lại Minh Nguyệt là ngắm trai đẹp.
Trong máy điện thoại và những quyển tạp chí thời trang nằm rải rác khắp nhà cô có vô vàn hình ảnh trai đẹp đến từ các quốc gia khác nhau trên trái đất, ngày nào trước khi ngủ cô cũng lôi ảnh trai đẹp ra ngắm.
Nhưng dù sao được ngắm người thật vẫn cảm thấy kích thích hơn.
Gần như đã đổ qục trước những múi cơ bụng săn chắc của Võ Quế Sơn, thậm chí Lại Minh Nguyệt còn ao ước được chạm lên chúng nhưng cô vẫn cố tỏ ra bình thản trước câu hỏi của anh: "Cũng thường thôi!"
"Ánh mắt của em đã tố cáo rằng em đang nói dối."
"Em nhìn ai cũng vậy thôi."
Lại Minh Nguyệt cổ cãi.
Võ Quế Sơn nhún vai, mỉm cười, phô ra hàm răng trắng đều đặn: "Ok! Như em nói."
Giờ thì sao? Lại Minh Nguyệt tính hỏi Võ Quế Sơn chính xác là họ đã làm những gì tối hôm trước, nhưng cô không muốn biết các chỉ tiết đó.
Không khí ngại ngùng bao trùm khắp căn phòng.
Hai người cùng im lặng trong khoảng một phút.
Là đàn ông nên Võ Quế Sơn chủ động lên tiếng trước: "Bây giờ chúng ta có thể nói chuyện được chưa?"
Lại Minh Nguyệt gật đầu cái rụp.
Cô lại cảm thấy cổ họng mình khô rát một lần nữa.
"Em có muốn lại đây ngôi không?"
Võ Quế Sơn lịch sự đề nghị.
"Em định nói vài câu thôi, nên không cần đâu..."
Lại Minh Nguyệt từ chối.
"Ưu tiên phụ nữ, em nói trước đi."
Võ Quế Sơn dựa lưng vào tường, khoanh hai tay trước ngực, quan sát Lại Minh Nguyệt.
"Em đoán là mình đã uống nhiều hơn em tính."
Lại Minh Nguyệt liếm đôi môi khô khốc của mình.
"Điều này anh đã được kiểm chứng rồi!"
Lại Minh Nguyệt khó khăn nói tiếp: "Em đã say...
Em sẽ không bao giờ tới khách sạn với anh nếu em không say."
Võ Quế Sơn còn chưa kịp nói gì thì Lại Minh Nguyệt đã kết tội anh: "Anh đã lợi dụng em."
Ánh mắt Võ Quế Sơn nheo lại.
Anh không thể tin vào điều mà miệng Lại Minh Nguyệt vừa thốt ra.
Anh hỏi lại: "Đó là điều em nghĩ sao?"
"Dĩ nhiên."
"Em đã không phàn nàn gì khi anh đưa em tới đây."
Võ Quế Sơn nhún vai.
"Em không nhớ gì cả!"
"Xem nào, điều đó thật xấu hổ.
Em nói rằng anh là người tình tuyệt vời nhất trong đời em."
Võ Quế Sơn mỉm cười, mắt ánh lên một tia tính quái.
Ngay lập tức Lại Minh Nguyệt gào lên phản đối: "Không thể nào! Dù không nhớ gì về chuyện xảy ra tối qua nhưng em chắc chắn là mình không bao giờ nói thế...
Võ Quế Sơn nhìn Lại Minh Nguyệt không chớp mắt.
Anh bình thản nói: "Nếu biết em lật lọng thế này, lúc đó anh chắc chắn sẽ ghi âm hoặc quay video lại để làm bằng chứng."
Lại Minh Nguyệt cảm thấy đầu mình đang ong lên.
Cô muốn thoát khỏi chuyện này sớm nhất có thế.
Thế nhưng Võ Quế Sơn vẫn không chịu buông tha cho cô.
Anh kể một cách chi tiết: "Có lúc, giọng em quá lớn đến nỗi anh nghĩ chắc bảo vệ khách sạn sẽ đi lên và phá cửa phòng mất thôi."
Không, không, không đó chắc chắn là một Lại Minh Nguyệt khác chứ không phải cô.
Cô chưa bao giờ to tiếng khi làm tình.
Chưa bao giờ.
Nhưng cô biết mình không thể tranh cãi với Võ Quế Sơn.
Cô có thể đã kêu lên như những ngôi sao đóng phim con heo và không nhớ điều gì cả.
"Anh đã ở cùng với một vài phụ nữ hung hăng.
Nhưng ai mà nghĩ được răng một bác sĩ đoan trang như em lại có thể cuồng nhiệt như vậy khi ở trên giường chứ...
Võ Quế Sơn lắc đầu.
Lại Minh Nguyệt chưa bao giờ cuồng nhiệt trên giường.
Chắc chắn vậy, cô đã đọc tiểu thuyết có những cảnh làm tình nóng bỏng, nhưng cô chưa bao giờ đánh mất kiểm soát để trở nên như thế.
Hơn nữa, điêu khiến Lại Minh Nguyệt chú tâm tới là vế đầu trong câu nói vừa rồi của Võ Quế Sơn.
Anh nói anh đã ở vùng với một vài phụ nữ hung hăng.
Cô chất vấn anh: "Sao Mỹ Vân nói rằng anh chưa từng có một mảnh tình vắt vai cơ mà?"
"Đúng là anh chưa từng có mối quan hệ yêu đương nghiêm túc nào.
Nhựng em thấy đấy, anh đã gần ba mươi tuổi, là một người đàn ông hoàn toàn bình thường, anh cũng có nhu cầu được giải tỏa sinh lý chứ.
Phải không nào?"
Những điều Võ Quế Sơn nói không sai.
Lại Minh Nguyệt chẳng thể nào bắt bẻ anh được nữa.
Nghĩ ngợi một lúc, Lại Minh Nguyệt ngẩng đầu lên nhìn Võ Quế Sơn dũng cảm nói: "Chúng ta đều là người đã trưởng thành rồi đúng không?"
Võ Quế Sơn gật đầu đồng tình với Lại Minh Nguyệt.
"Chuyện xảy ra cũng đã xảy ra rồi.
Không thể thay đổi được.
Anh là trợ lý thân cận của Chúng Thanh Phong, em là bạn thân nhất của Trương Mỹ Vân vì thế sau này dù không muốn cũng sẽ có lúc chúng ta vô tình gặp lại nhau.
Để tránh xảy ra tình huống ngượng ngùng, lúng túng cho cả hai, em nghĩ chúng ta nên quên nó đi, được không?"
Cô hỏi.
"Chuyện này..."
Không đợi Võ Quế Sơn nói hết câu, Lại Minh Nguyệt chen ngang: "Chỉ là tình một đêm thôi mà.
Không cần phải suy nghĩ quá phức tạp."
Võ Quế Sơn nhìn Lại Minh Nguyệt chằm chằm.
Anh thấy sự hoang mang trong đôi mắt cô.
Cô hoàn toàn không phải kiểu người phóng túng như cô đang cố thể hiện trước mặt anh.
"Em phải đi đây."
Lại Minh Nguyệt thì thâm, và cúi người xuống để nhặt chiếc ví đang nằm trên sàn.
"Để anh đưa em vê."
Võ Quế Sơn nói.
Trái tim Lại Minh Nguyệt xiết chặt và đầu ong ong khi cô đứng thẳng dậy.
Võ Quế Sơn làm ơn đừng tỏ ra lịch sự như vậy nữa được không? Lúc này cô đang muốn lảng tránh anh.
Trốn tới một nơi càng xa càng tốt.
Và tốt hơn hết là từ nay về sau, anh đừng xuất hiện trước mặt cô nữa.
"Không! Cảm ơn.
Anh đã giúp em nhiều rồi..."
Lại Minh Nguyệt bối rối, và đi thẳng ra khỏi phòng.
Cô đi được khoảng mười bước thì nghe tiếng Võ Quế Sơn gọi sau lưng: "Này, cô bé Lọ Lem."
Lại Minh Nguyệt liếc nhìn qua vai khi Võ Quế Sơn nhặt chiếc giày sandal màu nude và bước về phía cô.
"Giày của em."
"Cảm ơn anh!"
Lại Minh Nguyệt nặn ra một nụ cười gượng gạo.
Ngay giây tiếp theo Lại Minh Nguyệt đưa tay ra cầm chiếc giày bằng một tay và nhanh chóng chạy về phía cuối hành lang mà không quay đầu lại.
Cô vội vã đi xuống cầu thang và chạy vụt qua sảnh khách sạn, lo sợ nếu chậm trễ một giây thôi Võ Quế Sơn sẽ xuất hiện ngay phía sau mình.