Kể từ ngày Ngô Chí Kiên tới nước Pháp xa xôi để tìm Phạm Khả Hân, cưỡng ép cô trở về Việt Nam cô đã biết cuộc đời mình sẽ rơi vào trầm luân, khốn khổ không lối thoát.
Thế nhưng điều khiến Phạm Khả Hân khiếp sợ Ngô Chí Kiên hơn cả là hắn đã ép cô phải tận mắt chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng đêm đó.
Cứ mỗi khi nhắm mắt lại là vụ tai nạn tàn khốc hiện ra khiến cô giật mình kinh hãi.
Chiếc xe hơi của Chúng Thanh Phong bị đâm méo mó, không biết tình hình của anh thế nào? Liệu anh có còn sống sót hay đã...
thật sự Phạm Khả Hân không dám nghĩ tới.
Sau này mỗi khi nhớ lại chuyện đó, Phạm Khả Hân không biết làm thế nào mà cô có thể trải qua những ngày tháng đáng sợ, sống chẳng bằng chết ấy.
Trong giai đoạn phục hồi, tuần đầu tiên Ngô Chí Kiên để Phạm Khả Hân tự do đi lại trong Ngô gia, làm điều cô muốn, ăn món cô thích dưới sự giám sát chặt chế của Hùng Sứt và Tuân Bã Đậu.
Thế nhưng Phạm Khả Hân không được sử dụng điện thoại, không xem tỉ vi, không laptop...
không liên lạc với thế giới bên ngoài giống như trước đây.
Vì vậy cô không có được chút thông tin nào về tình hình của Chúng Thanh Phong.
Một lần Ngô Chí Kiên tới "thăm"
Phạm Khả Hân, thấy cô đang thản nhiên đọc sách như mọi khi, cái vẻ thản nhiên mà hắn vô cùng căm ghét.
Hản ta đi tới bên cạnh chỗ cô ngôi, ngôi xuống chiếc ghế ở phía đối diện cố tình hỏi: "Cô muốn biết tình hình hiện tại của Chúng Thanh Phong lắm đúng không?"
Phạm Khả Hân không trả lời, vẫn tiếp tục đọc sách.
"Quỷ xuống hầu hạ tôi, tôi sẽ nói cho cô biết."
Thời gian sống chung với Ngô Chí Kiên, Phạm Khả Hân đã phải trải qua trăm đắng ngàn cay nên bây giờ dù có phải quỳ xuống dưới chân hẳn cô cũng chẳng cảm thấy nhục nhã gì.
Đến cuối cùng Phạm Khả Hân đã không làm thế.
Tuy rất muốn hỏi thông tin về Chúng Thanh Phong nhưng cô lại không đủ dũng cảm để làm chuyện đó.
Cô sợ phải nghe được câu trả lời mà mình không mong muốn.
"Sao, không muốn biết à?"
Phạm Khả Hân vẫn không lên tiếng.
Thái độ dửng dưng, mang vài phân chống đối của cô khiến Ngô Chí Kiên tức điên lên.
Hắn ta đứng bật dậy, chống hai tay lên mặt bàn, nhoài người về phía cô gâm gừ: "Cô coi tôi là không khí đấy hả?"
Để trả lời cho câu hỏi của Ngô Chí Kiên, Phạm Khả Hân thong thả gấp sách lại rồi đứng lên.
Sau khi đặt cuốn sách lên kệ, cô mở cửa đi ra ngoài ban công hóng gió, mặc kệ chồng mình đang đứng trừng mắt nhìn với thái độ giận dữ.
Đã không ít lần Phạm Khả Hân nghĩ tới chuyện gieo mình từ trên ban công tầng ba xuống, kết liễu cuộc đời khốn khổ, bất hạnh này.
Nhưng mạng sống của cô là do Chúng Thanh Phong đã vất vả giữ lại.
Cô không thể phụ tấm lòng của anh được.
Hơn nữa, Phạm Khả Hân nhất định phải kiên cường sống sót.
Cô phải trốn thoát khỏi đây.
Cô phải trả thù Ngô Chí Kiên, đày đọa hắn.
Chỉ bằng mấy bước chân, Ngô Chí Kiên đã đi tới ban công.
Hắn ta phũ phàng đưa tay túm tóc Phạm Khả Hân giật ngược cô quay lại trong phòng.
"Cô chán sống rồi có đúng không?"
Mặc dù da đầu đang căng lên vì đau đớn nhưng Phạm Khả Hân cắn răng chịu đựng.
Cô không kêu la, không oán thán.
Chỉ im lặng, nhẫn nhịn.
Ngô Chí Kiên buông tay thả tóc Phạm Khả Hân ra.
Hắn ta xoay người cô lại đối diện với mình, sau đó dùng tay nâng cằm cô lên, ép cô phải nhìn vào ánh mắt đằng đằng sát khí của mình.
Hắn ta vừa bóp chặt cằm cô vừa trừng mắt hỏi: "Đây là cách cô chõng đối tôi đấy à?"
Phạm Khả Hân cảm thấy cằm mình đau điếng dưới áp lực đến từ bàn tay to lớn của Ngô Chí Kiên.
Xương hàm cô như muốn vỡ vụn ra tức thì.
Nhưng cô không chịu khuất phục.
Cô hiên ngang nhìn chồng mình.
Đôi mắt long lanh như biết cười của Phạm Khả Hân từng khiến Ngô Chí Kiên mê đăm bây giờ đã không còn nữa.
Thay vào đó là sự trống rỗng, vô hồn.
Ngô Chí Kiên muốn hét vào mặt Phạm Khả Hân, muốn hỏi tại sao cô lại không đón nhận hắn.
Nếu như Khả Hân dành cho Chí Kiên dù chỉ là một phần tình cảm mà cô dành cho Chúng Thanh Phong thôi có lẽ mối quan hệ của họ đã không căng thẳng tới mức này.
Có lẽ hắn sẽ không đày đoạ cô đến thế này.
Nhưng dù Ngô Chí Kiên có hỏi Phạm Khả Hân cũng sẽ không trả lời.
Vì vậy hắn buông cô ra, đùng đùng bỏ đi.
Phạm Khả Hân ngồi sụp xuống sàn nhà.
Cô cố gắng điều tiết hơi thở của mình.
Mỗi ngày Phạm Khả Hân đều ăn chay, niệm Phật để cầu bình an cho Chúng Thanh Phong.
Mong anh tai qua nạn khỏi, gặp dữ hóa lành.
Nếu Chúng Thanh Phong đã qua đời vì vụ tai nạn đó thì Phạm Khả Hân cũng sẽ không để Ngô Chí Kiên được sống.
Chắc chắn là như vậy.
Hắn phải trả giá cho tội ác mà mình đã gây ra.
Và cô sẽ chính là người thực hiện điều đó.
Trên cuộc đời này Phạm Khả Hân chưa từng hận ai như Ngô Chí Kiên.
Để hạn chế tối đa việc chạm mặt Ngô Chí Kiên, Phạm Khả Hân đã ở lì trong phòng.
Hoặc có nhìn thấy cô cũng sẽ tiếp tục tảng lờ, coi như không thấy.
Ngô Chí Kiên rất ghét việc trông thấy dáng vẻ thờ ơ, lạnh nhạt của Phạm Khả Hân đối với hắn.
Hắn cho rằng cô đang nhớ nhung, tơ tưởng tới Chúng Thanh Phong.
Nhất định phải "điều chỉnh"
lại cô ta.
Để cô ta biết ai là chủ nhân của ngôi nhà này.
Ai mới là chồng của cô ta.
Một lần, khi Phạm Khả Hân đang ngồi trong phòng riêng, thêu những bông hoa linh lan lên chiếc khăn tay thì cánh cửa phòng đột ngột mở ra.
Ngô Chí Kiên đi vào.
Phạm Khả Hân vẫn tiếp tục thêu, coi như không biết tới sự xuất hiện của hắn ta.
Dù đây không phải lần đầu tiên Phạm Khả Hân thể hiện thái độ như vậy, nhưng hôm nay chuyện làm ăn của Ngô Chí Kiên gặp chút trục trặc khiến hắn không vui.
Về tới nhà lại thấy bộ mặt như đưa đám của vợ càng khiển hắn bực bội hơn gấp vạn lân.
"Này, cô đang bơ tôi đấy à?"
Phạm Khả Hân từ từ ngẩng đầu lên, cô chậm rãi nhìn về phía Ngô Chí Kiên.
Hắn dễ dàng nhận thấy một tia khinh thường trong đôi mắt vô hồn của vợ mình.
"Cô đúng là nước đổ đầu vịt.
Tôi đã dạy cô bao nhiêu lần là đừng bao giờ nhìn tôi bằng ánh mắt như thể đang nhìn một thằng khốn nạn như vậy."
Ngô Chí Kiên gầm lên giận dữ.
Phạm Khả Hân cụp mắt xuống, tiếp tục công việc thêu thùa đang dở dang.
Bằng vài bước chân, Ngô Chí Kiên thu hẹp khoảng cách giữa hai người.
Hắn giật khung thêu từ trên tay Phạm Khả Hân, quảng xuống đất.
"Cô câm à?"
"Anh muốn tôi phải nói gì đây?"
Phạm Khả Hân nhìn Ngô Chí Kiên gắn từng từ, giọng điệu đều đều không cảm xúc.
Từ Pháp trở về dường như Phạm Khả Hân đã biến thành con người hoàn toàn khác.
Cô không còn khép nép, sợ sệt Ngô Chí Kiên như trước nữa.
Và hẳn thì lại không thích điều đó.
Ngô Chí Kiên muốn cô phải ngoan ngoãn nghe lời, răm rắp phục tùng mệnh lệnh của hắn như trước kia.
Bàn tay trái của Ngô Chí Kiên đặt lên cổ họng Phạm Khả Hân.
"Cô có tin tôi bóp chết cô ngay bây giờ không?"
"Tin!"
Phạm Khả Hân nhìn thẳng vào mắt Ngô Chí Kiên đáp, không chút nao núng.
"Tôi đã dạy dỗ cô như thế nào, cô quên rồi sao?"
Kể từ giây phút Phạm Khả Hân bước chân vào Ngô gia, cô đã được quản gia nhắc nhở là muốn sống yên ổn thì không được làm trái lời Ngô Chí Kiên.