Khi Võ Quế Sơn dừng xe trước cổng tập đoàn Tân Thế Giới, Trương Mỹ Vân đã vô cùng choáng ngợp trước toà nhà mấy chục tầng đồ sộ, thiết kế theo phong cách châu Âu, sang trọng và tinh tế.
Làm việc ở một trong những tập đoàn lớn nhất nhì cả nước chẳng trách Chúng Thanh Phong lúc nào cũng bận rộn.
Mặc dù biết Chúng Thanh Phong làm ở cấp quản lý nhưng Trương Mỹ Vân vẫn chưa "điều tra"
được anh làm chức vụ gì, ở bộ phận nào.
Lát nữa cô phải hỏi trợ lý của anh mới được.
Chúng Thanh Phong đưa Trương Mỹ Vân lên phòng làm việc của anh trước, Võ Quế Sơn cất xe xong sẽ lên sau.
Vừa đi Mỹ Vân vừa nhìn trước ngó sau, quan sát một lượt khắp công ty.
Cô nghĩ thầm trong bụng "Đúng là tập đoàn lớn có khác, đến cái cây cảnh cũng toát lên vẻ đắt tiên"
Vì mải nhìn ngó, không để ý đường nên suýt chút nữa Trương Mỹ Vân đụng trúng cô lao công đang lúi húi lau dọn.
May mà Chúng Thanh Phong nhanh tay nhanh mắt đã kịp thời kéo cô lại.
"Cẩn thận!"
Lưng Trương Mỹ Vân chạm vào lông ngực rắn chắc của Chúng Thanh Phong.
Mặc dù vừa trải qua một cú va đập nhẹ, và hơi hốt hoảng vì mọi việc xảy ra quá bất ngờ nhưng rất nhanh cô đã lấy lại sự bình tĩnh.
Tuy hai người gặp nhau chưa được bao lâu nhưng cảm giác Chúng Thanh Phong mang lại cho Trương Mỹ Vân thật đặc biệt.
Đó là loại cảm giác mà trước đây cô từng trải qua, và luôn khao khát có được.
Chính là cảm giác an toàn.
Trước giờ chưa từng thấy Chúng Thanh Phong đối xử ân cần với bất kỳ cô gái nào trong công ty nên khi thấy anh lo lắng đưa tay đỡ Trương Mỹ Vân, cô lao công phân nào đã đoán được mối quan hệ giữa hai người.
"Tôi xin lỗi...tôi sơ ý quá...tôi xin lỗi.."
mặt cô lao công tái xanh, lắp bắp nhận lỗi về mình.
Trương Mỹ Vân vội vàng xua tay.
"Không đâu cô ơi...Là do cháu không để ý đường.Không phải lỗi của cô.Cháu phải xin lỗi cô mới đúng"
"Ấy ấy...tôi không đám..."
cô lao công lén nhìn Chúng Thanh Phong, chờ đợi phản ứng của anh.
"Đúng là do cô ấy không cẩn thận suýt chút nữa đã va phải cô, không phải tại cô.Cô làm việc tiếp đi..."
Chúng Thanh Phong lên tiếng.
Nghe được những lời này của anh cô lao công mới an tâm tiếp tục công việc lau chùi còn đang dang dở.
Sau vụ việc vừa rồi, sợ sự lơ đễnh của mình sẽ làm ảnh hưởng tới người khác nên suốt quãng đường còn lại đến văn phòng làm việc của Chúng Thanh Phong, Trương Mỹ Vân tỏ ra hết sức chăm chú.
Cô không nhìn ngó lung tung nữa.
Trương Mỹ Vân choáng váng khi thấy Chúng Thanh Phong dừng lại trước cửa phòng làm việc treo tấm biển: Phó tổng giám đốc.
Lẽ nào đó là chức vụ của anh trong tập đoàn? Sự băn khoăn của Trương Mỹ Vân được xác nhận khi Chúng Thanh Phong mở cửa phòng làm việc ra.
Cô đứng sững sờ nhìn tấm lưng rộng và vững chãi của anh.
Chúng Thanh Phong đi vào, Trương Mỹ Vân theo sát ngay phía sau anh.
Phòng làm việc của Thanh Phong rất rộng, được bài trí theo phong cách hiện đại, tính tế và đê cao sự tối giản.
Ngoài bàn làm việc bằng gỗ óc chó, tủ đựng tài liệu và bộ bàn ghế sô pha màu ghi để tiếp khách ra thì chỉ có một chậu hoa lan hồ điệp và bể cá cảnh.
Điều đặc biệt là phòng làm việc của anh gắn liền với phòng ngủ.
"Đây là phòng làm việc của anh", Chúng Thanh Phong giới thiệu.
"Anh là...
là...
phó tổng giám đốc sao?"
Chúng Thanh Phong quay lại nhìn Trương Mỹ Vân.
"Sao? Em nghi ngờ năng lực của anh à?"
Trương Mỹ Vân chớp chớp mắt, không biết phải trả lời câu hỏi này của Chúng Thanh Phong thế nào.
Cô từng làm trợ lý giám đốc nên theo sếp đi gặp gỡ không ít khách hàng.
Cũng có những người giữ chức vụ tổng giám đốc, phó tổng giám đốc.
Nhưng đa phần đều đã ngoài 50, bụng bia, trán hói.
Chẳng có lãnh đạo cấp cao nào vừa trẻ vừa đẹp trai rụng rời như Chúng Thanh Phong hết.
Lẽ nào...
Chúng Thanh Phong nhìn xoáy vào mắt Trương Mỹ Vân hỏi.
"Em đang nghĩ anh ngồi được lên cái ghế này bởi anh là con ông cháu cha đúng không?"
"Sao anh giỏi thế? Đọc được suy nghĩ của em luôn.."
nói xong Trương Mỹ Vân mới nhận ra mình vừa nói hớ.
Cô vội vàng đưa tay lên che miệng.
"Em nghĩ không sai đâu.
Ông ngoại của anh chính là chủ tịch tập đoàn này"
Chúng Thanh Phong tiết lộ.
"Em biết ngay mà"
Trương Mỹ Vân cảm thấy có chút tự mãn vì đã đoán đúng.
"Nhưng anh đã đi lên bằng năng lực của mình, chứ không phải vì anh là cháu của ông"
Chúng Thanh Phong giải thích rõ ràng hơn.
"Nhìn là biết anh không phải kẻ bất tài vô dụng rồi.
Nhưng mới 30 tuổi đã giữ chức phó chủ tịch một tập đoàn lớn nhất nhì cả nước thì có phải hơi giỏi quá rồi không?"
Trương Mỹ Vân thắc mắc.
"Không chỉ giữ chức vụ phó tổng của tập đoàn, hiện tại đại boss còn đang điều hành một công ty kiến trúc, một công ty phân mềm và là hiệu trưởng trường mầm non quốc tế Blue Star nữa"
Võ Quế Sơn bổ sung thêm.
Trương Mỹ Vân quay sang nhìn Chúng Thanh Phong với vẻ kinh ngạc không giấu diếm "Thật không vậy trời?"
"Anh còn đang nghiên cứu thị trường xem có nên đầu tư vào lĩnh vực truyện tranh và sinh trắc vân tay không...
"Thánh thần thiên địa ơi, anh là siêu nhân chứ không phải con người rồi anh Phong ơi...
Sao anh có thể giỏi như vậy chứ? Ông trời thật sự quá...
quá bất công luôn rồi.."
Trương Mỹ Vân nhìn Chúng Thanh Phong với vẻ sùng bái.
"Bất công gì cơ?"
Chúng Thanh Phong tò mò.
"Sao trên đời lại tôn tại một người vừa đẹp trai, vừa thông minh tài giỏi như anh chứ? Một lúc quản lý bao nhiêu lĩnh vực như vậy không phải người bình thường mà là thiên tài rồi"
Chúng Thanh Phong lắc đầu phủ nhận "Anh không phải thiên tài.
Anh chỉ nỗ lực sớm hơn người khác thôi"
Trương Mỹ Vân nhìn Chúng Thanh Phong tuyên bố một cách nghiêm túc "Em chính thức ra nhập câu lạc bộ fan hâm mộ của anh"
Chúng Thanh Phong giơ tay nhéo mũi Trương Mỹ Vân "Thế có đồng ý về làm trợ lý cho anh không?"
Trương Mỹ Vân gật đầu như bổ củi.
Chúng Thanh Phong quay sang nói chuyện với Võ Quế Sơn "Giao Mỹ Vân cho em đấy!"
"Ok boss! Em sẽ đào tạo cô ấy trở thành một trợ lý xuất sắc như em"
Trương Mỹ Vân cười nửa đùa nửa thật "Anh Sơn tự luyến thấy sợ luôn.
Còn tự khen mình xuất sắc mới ghê chứ"
"Đấy là sự thật hiển nhiên rồi em ơi.
Anh mà không xuất sắc đã bị anh Phong nhà em đá bay mông rồi"
Trương Mỹ Vân để ý xem Chúng Thanh Phong sẽ phản ứng thế nào khi nghe Võ Quế Sơn nói bốn từ anh - Phong ~ nhà - em.
Nhưng anh chẳng giận, chẳng bác bỏ, cũng chẳng nói gì cả.
Như vậy liệu có phải Thanh Phong đã đồng ý với cách gọi của Võ Quế Sơn rồi không? "Từ nay trở đi có việc gì em cứ liên lạc trực tiếp với Quế Sơn nhé.
Cậu ấy chính là bảo bối vạn năng giúp anh giải quyết mọi vấn đề lớn nhỏ từ công việc tới cuộc sống"
Chúng Thanh Phong tự hào khoe với Trương Mỹ Vân về người trợ lý của mình.
"Boss đang tự gián tiếp ca ngợi bản thân mình đúng không? Khen trợ lý để nâng mình lên.
Chiêu này lợi hại đấy...
Phải học.
Phải học..."
"Chỉ được cái suy bụng ta ra bụng người là giỏi thôi"
Trương Mỹ Vân khẽ mỉm cười khi thấy Chúng Thanh Phong và Võ Quế Sơn tranh luận với nhau.
Cô nhìn ra họ không chỉ là mối quan hệ cấp trên - cấp dưới, sếp — nhân viên.
Mà còn giống như những người bạn, người thân trong gia đình.
"Đến giờ anh phải đi họp rồi.
Em cứ bám chặt lấy Quế Sơn, đảm bảo sẽ học được không ít đâu"
Chúng Thanh Phong dặn dò Trương Mỹ Vân.
"Em biết rồi!"
cô ngoan ngoãn gật đầu.