Mặt Trời Trong Tim Anh

Chương 46: Chị chị em em




Cô Đông vừa đưa Trương Mỹ Vân vào nhà vệ sinh thì vài phút sau Trương Cẩm Đan cũng lấy cớ theo vào.
Trương Mỹ Vân đang ngồi trên nắp bồn cầu để lấy lại bình tĩnh.
Đột nhiên thấy cánh cửa nhà vệ sinh mở ra.
Cô hốt hoảng khi thấy Trương Cẩm Đan đi vào.
Theo bản năng từ ngày nhỏ, cứ mỗi lân thấy Trương Cẩm Đan là Trương Mỹ Vân lại co rúm người vì sợ hãi.
Mấy năm không gặp mặt, Mỹ Vân cứ ngỡ nỗi sợ hãi đó đã biến mất.
Nhưng không, tới bây giờ dù đã là một phụ nữ trưởng thành, sắp làm mẹ cô vẫn bị bóng ma vô hình thời thơ ấu bủa vây.
Trương Cẩm Đan chốt cửa lại.
Điều này khiến Trương Mỹ Vân vô cùng hoang mang.
"Chị...chị làm gì vậy?"
"Mày nghĩ tao sẽ làm gì mày?"
Trương Cẩm Đan nhếch môi khinh khỉnh.
Trương Mỹ Vân đưa mắt nhìn quanh, tìm kiếm đồ vật có khả năng sử dụng để phòng thân trong trường hợp Trương Cẩm Đan sẽ lao vào đánh cô.
Trước đây, chỉ có một mình nên Mỹ Vân nhẫn nhịn, để mặc Cẩm Đan thích mảng chửi mình thế nào tùy ý.
Nhưng giờ cô đã làm mẹ, việc quan trọng nhất là phải bảo vệ và giữ an toàn cho đứa con ở trong bụng.
Trương Mỹ Vân nhìn thấy trong tâm với của cô một cây chổi cọ bồn cầu và một chiếc ly thuỷ tinh dùng để đánh răng.
Trong cả cuộc đời mình, Trương Mỹ Vân không giỏi đánh nhau.
Từ bé tới trưởng thành, người duy nhất cô xuống tay chính là Thẩm Toàn Đức khi phát hiện ra anh ta ngoại tình với Câm Thanh Tú.
Nhưng ngay lúc này, Mỹ Vân đang cân nhắc xem nếu bị tấn công thì sẽ chọn chổi cọ bồn cầu hay ly thủy tinh để tự vệ thì Cẩm Đan chất vấn.
"Mày và Chúng Thanh Phong có quan hệ gì với nhau?"
Thì ra Trương Cẩm Đan đang tò mò về vấn đề này.
Nhưng với mối quan hệ hiện tại giữa hai người thì Trương Mỹ Vân đâu thể dễ dàng nói cho chị ta biết sự thật.
"Vậy chị nghĩ bọn em có quan hệ gì?"
Trương Mỹ Vân nhìn Trương Cấm Đan hỏi lại.
Đột nhiên Trương Cẩm Đan nổi giận đùng đùng "Con khốn! Mày dám dùng ánh mắt đó để nhìn tao sao?"
"Chị nhìn em được tại sao em lại không thể nhìn chị?"
"Mày...
mày..."
Nắm chặt hai tay lại thành nắm đấm, Trương Mỹ Vân tự động viên bản thân: "Cố lên Mỹ Vân! Mày không thể bị người ta chèn ép, ăn hiếp cả đời được"
Lấy hết can đảm, cô từ từ đứng lên khỏi bồn câu.
"Em không còn là Mỹ Vân của ngày xưa nữa rồi.
Chị đừng nghĩ chị lấy danh nghĩa là chị gái của em thì có thể đối xử với em thế nào cũng được.
Không có mùa xuân ấy đâu"
"Mày nghĩ bấu víu được vào cây đại thụ thì có thể thay đổi được số mệnh sao quả tạ, qua đen xui xẻo của mình à?"
Trương Cẩm Đan nhếch môi đầy giễu cợt.
Trương Mỹ Vân cảm thấy toàn thân mình đang run lên khe khẽ.
Cô cứ ngỡ mình sẽ không bị những lời lẽ đầy ác ý của Trương Cẩm Đan làm cho kích động.
Thế nhưng từng câu từng chữ trong lời nói của Cẩm Đan như một mũi kim châm vào lòng cô.
Những ký ức thời thơ ấu lũ lượt kéo về như cuốn phim quay chậm trong đầu Mỹ Vân.
Vì ít hơn Trương Cẩm Đan hai tuổi nên ngày nhỏ Trương Mỹ Vân rất thích lẽo đẽo chạy theo chị gái.
Được ai cho thứ gì ngon, Trương Mỹ Vân cũng phần Trương Cẩm Đan một nửa.
Có thứ gì tốt đều nhường hết cho Cẩm Đan.
Thế nhưng lòng tốt và sự ấm áp của Mỹ Vân chưa bao giờ khiến chị gái cô cảm động.
Cẩm Đan nhận mọi thứ từ Mỹ Vân như một lẽ tất nhiên.
Thời gian đầu Trương Mỹ Vân cũng nhận được sự yêu thương, bảo bọc từ bố mẹ.
Nhưng tới khi mẹ cô đi xem bói về, bảo thầy phán Trương Cẩm Đan sinh ra mang tới tiền tài, phước lộc cho gia đình còn Cẩm Vân là sao quả tạ, chỉ toàn đem tới vận rủi thì họ bắt đầu bán tín bán nghi.
Cho tới khi sinh nhật 5 tuổi của Mỹ Vân, một loạt vận hạn ập đến thì cả nhà bắt đầu tin vào lời của thầy bói.
Trương Bá Tùng kinh doanh thua lỗ, bị người ta lừa là do Mỹ Vân ám; anh trai Bá Thái trên đường chở Mỹ Vân đi học bị người ta tông xe, Bá Thái gây chân phải bó bột, còn Mỹ Vân chỉ trầy xước ngoài da là do Mỹ Vân mang xui xẻo tới; Cẩm Đan đi thi giọng hát hay ở tỉnh, không đoạt giải chắc chắn do đêm hôm trước ngủ cùng phòng với Mỹ Vân...
Nói tóm lại, các thành viên trong gia đình, hễ ai gặp chuyện không may đều kiếm một cái cớ đổ hết lên đầu Mỹ Vân.
Kể từ đó bố mẹ cưng chiều, nâng niu Trương Cẩm Đan người mang tới tiền tài, phước lộc cho gia đình, còn ghẻ lạnh Trương Mỹ Vân.
Vì được chiều quá nên Cẩm Đan sinh lòng ích kỉ, luôn làm mọi thứ theo ý mình, mặc kệ người khác có buồn lòng hay tổn thương hay không.
Dù nhiều lần thấy Trương Mỹ Vân bị Trương Cẩm Đan bắt nạt, ức hiếp nhưng bố mẹ vẫn làm lơ, coi như không thấy, không biết.
Thế nên Cẩm Đan càng được đà lấn tới.
"Đúng là giang sơn khó đổi, bản tính khó rời.
Trước đây chị luôn tự cho mình là thanh cao, cho mình cái quyền coi thường người khác, tới bây giờ vẫn như vậy.
Chẳng thay đổi chút nào"
Trương Mỹ Vân lắc đầu tỏ rõ vẻ thất vọng.
"Loại người như mày đáng bị coi thường!"
"Loại người như em là loại người gì?"
"Một kẻ đê tiện, thấp kém"
Trương Cẩm Đan sợ Trương Mỹ Vân không nghe rõ nên phải nói thật chậm, thật tròn vành rõ tiếng.
Nhìn bộ mặt vênh váo của Trương Cẩm Đan lúc này Trương Mỹ Vân thật sự muốn tát cho chị ta một nhát.
Nhưng suy đi xét lại cô không thể mạo hiểm như vậy.
Lỡ chẳng may bị Cẩm Đan đẩy một cái thì đúng là tai hại.
Thôi vì đứa con trong bụng, đành phải nhẫn nhịn.
Quân tử báo thù mười năm chưa muộn.
Bao nhiêu ấm ức cứ dồn nén lại, khắc ghi trong lòng đợi tới khi sinh bảo bối ra rồi tính sổ với chị ta một thể.
Nghĩ như vậy nên Trương Mỹ Vân không đụng tay đụng chân, chỉ dùng lời nói đối đáp lại với chị gái mình.
"Chị đừng nghĩ chị là chị gái em mà tự cho mình cái quyền xúc phạm, sỉ nhục em"
Trương Cẩm Đan muốn khiêu khích Trương Mỹ Vân nên cố tình đay đi đay lại "Tao nói mày đê tiện, thấp kém là vẫn còn nhẹ đấy.
Trong mắt tao mày còn kinh tởm hơn thế gấp hàng vạn lân cơ.."
"Chị mới là người đê tiện.
Người chà đạp người yếu thể hơn mình xuống chân mới là người đê tiện"
Trương Mỹ Vân đanh thép phản công.
Dường như Trương Cẩm Đan không tin vào tai mình.
Cô ta không thể ngờ đứa em gái nhút nhát, luôn cam chịu của mình tới một ngày lại dám bật mình tanh tách thế này.
Cẩm Đan sốc không nói nên lời.
"Mày...
mày...
con khốn...
"Từ lâu em đã coi như có mắt như mù trước những hành động tai quái, có tai như điếc trước những lời cay nghiệt của chị rồi.
Có chăng miệng gần mồm chị tự nói tự nghe thôi"
Trương Cẩm Đan vung tay tát Trương Mỹ Vân nhưng cô nhanh nhẹn né kịp.
Mỹ Vân chụp lấy cây chổi cọ bồn câu ở góc nhà vệ sinh, chĩa về phía Cẩm Đan.
"Chị muốn đánh nhau thì cứ lên đi.
Hôm nay em quyết khô máu với chị luôn"
Trương Mỹ Vân cứng rắn thách thức.
Từ nhỏ vốn mắc bệnh công chúa sợ bẩn nên khi thấy cây chổi cọ bồn cầu trong tay Trương Mỹ Vân, Trương Cẩm Đan tưởng tượng ra tám vạn chín trăm con vi khuẩn trên đó nên nhanh chóng lùi lại vài bước.
Nhân cơ hội đó, Trương Mỹ Vân mở cửa phòng vệ sinh, đi ra.
Hôm nay nhờ cây chổi cọ bồn cầu này mà cô có thể rút lui an toàn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.