Mặt Trời Trong Tim Anh

Chương 52: Nỗi niềm của Thời Giang




Là tay đua công thức một chuyên nghiệp nên chế độ ăn uống và tập luyện của Chúng Thời Giang vô cùng khắt khe.
Thế nhưng thời gian gần đây Chúng Thanh Phong phát hiện ra cậu mình thường xuyên tụ tập bạn bè bù khú, nhậu nhẹt, bar sàn liên miên.
Dự là có biến nên nhân ngày nghỉ cả hai cậu cháu đều ở nhà, Thanh Phong rủ Thời Giang tới phòng tập boxing.
Ban đầu Chúng Thời Giang chính là người rủ rê, lôi kéo Chúng Thanh Phong tập tành bộ môn đấm bốc.
Vì quá bận rộn với công việc nên Thanh Phong đã từ chối hết lần này tới lần khác.
Nhưng Thời Giang vẫn kiên trì, nhẫn nại thuyết phục anh chịu tới phòng tập bằng được mới thôi.
Kết quả là ngay từ lần thử đầu tiên Chúng Thanh Phong đã bị mê hoặc bởi môn thể thao này.
Đấm bốc là bộ môn đòi hỏi sự tập trung, kết hợp nhuần nhuyễn giữa sức mạnh, tốc độ, sự nhanh nhẹn, phối hợp tay, mắt, sức chịu đựng và thần kinh.
Đối với một người thường xuyên phải chịu áp lực cao từ công việc như Chúng Thanh Phong thì boxing là lựa chọn tuyệt vời nhất.
Hoạt động thế chất cao trong boxing là cách hoàn hảo giúp anh giải tỏa stress.
Tập boxing làm tăng endorphins, nâng cao tinh thân, cải thiện giấc ngủ, giảm căng thẳng.
Mỗi khi gặp vấn đề bế tắc, không tìm được cách tháo gỡ, Chúng Thanh Phong thường lao tới phòng tập.
Việc tập luyện ở mức độ cao và tập trung 100% sức mạnh giúp anh không còn thời gian để lo lắng về công việc của mình tệ ra sao, hoặc áp lực như thế nào.
Thêm vào đó, anh có thể trút hết mọi bực dọc của mình vào bao đấm boxing trước mặt.
Điều đó khiến anh cảm thấy phấn chấn và nhẹ nhõm bất ngờ.
Không dừng lại ở đó, tập boxing còn giúp Chúng Thanh Phong có một body săn chắc, cải thiện sức mạnh của toàn bộ cơ thể.
Sau ba tháng tập boxing Thanh Phong có thể tự cảm nhận được những thay đổi một cách rõ rệt theo chiều hướng tích cực: anh trở nên mạnh mẽ hơn, khả năng giữ cân bằng, phản ứng nhanh hơn.
Tất cả các cú đấm và đá trong boxing đều phải sử dụng một lực đáng kinh ngạc.
Mỗi động tác Chúng Thanh Phong cần phải tập luyện hàng trăm lần, đòi hỏi hầu hết các cơ phần thân dưới, cánh tay và chân hoạt động linh hoạt.
Nhờ vậy mà cơ thể anh được cải thiện rất đáng kế vê sức mạnh, đặc biệt là các vùng cơ trung tâm.
Đó là lý do những công tử bột trói gà không chặt như Thẩm Toàn Đức không bao giờ có cửa thẳng được anh.
Sau một cuộc so găng kịch tính và căng thẳng, cuối cùng Chúng Thanh Phong cũng hạ gục được Chúng Thời Giang.
Vừa lồm cồm đứng dậy, Thời Giang vừa tháo miếng bảo hộ hàm răng ra.
Anh nhìn Chúng Thanh Phong khen ngợi.
"Khá đấy! Trình độ đấm của cháu ngày càng ấn tượng, không phải "đậu vừa rang' đâu"
Chúng Thanh Phong lau những giọt mồ hôi chảy thành dòng ở hai bên thái đương, nói lấp lửng "Còn cậu thì...
"Dưới cơ cháu nên đánh không đã à?"
Chúng Thời Giang bổ sung câu nói bị bỏ ngỏ giữa chừng của Chúng Thanh Phong.
"Nói thật, phong độ của cậu sa sút quá.
Cháu có chút thất vọng"
"Cái thằng này, ít nhiều mày cũng phải giữ thể diện cho cậu chứ"
"Thuốc đắng giã tật, sự thật mất lòng"
"Mà thật lòng thì mất hết"
Chúng Thanh Phong và Chúng Thời Giang cùng ngồi xuống sàn tập nghỉ ngơi, lau mồ hôi.
Thanh Phong tung một chai nước khoáng cho Thời Giang rồi cũng lấy cho mình một chai, mở nắp uống.
Sau khi uống hết già nửa chai, anh quay sang nhìn cậu mình hỏi.
"Đã xảy ra chuyện gì vậy?"
"Chuyện gì là chuyện gì?"
Chúng Thời Giang ngơ ngác hỏi lại.
"Cậu biết cháu muốn hỏi gì mà"
"Cháu hỏi không đầu không cuối như vậy cậu biết đâu mà lần"
"Nếu cậu không nói cháu sẽ bảo Quế Sơn điều tra"
"Này...
cháu có biết tự ý điều tra cuộc sống riêng tư của người khác, mà không được sự cho phép của người ta là phạm pháp không hả? Cháu có tin cậu kiện cháu ra toà không?"
Chúng Thời Giang cao giọng, giả bộ nâng cao quan điểm, làm găng lên.
"Nếu biết cháu điều tra với mục đích giúp người cậu duy nhất của mình giải quyết những rắc rối trong cuộc sống, có lẽ thẩm phán sẽ cảm động mà xử trắng án cũng nên...
"Cháu đúng là lưỡi không xương, nhiều đường lắt léo "
"Cháu không có thời gian để ngồi đây với cậu cả ngày đâu.
Thế nên đừng đánh trống lảng nữa, vào thẳng vấn đề chính đi"
Bỗng gương mặt Chúng Thời Giang trở nên nghiêm túc lạ thường.
Anh chìm vào những suy tư của riêng mình.
Thời Giang phân vân không biết có nên nói cho Thanh Phong biết sự thật hay không.
"Cậu gặp rắc rối nghiêm trọng lắm à?"
Bất chợt những ký ức cách đây 12 năm lướt qua trước mắt Chúng Thời Giang như một cuốn phim quay chậm.
Anh còn nhớ như in, buổi tối hôm đó là ngày giỗ của chị gái mình, cũng là mẹ của Thanh Phong.
Khi hai cậu cháu tới nghĩa trang thắp hương, Thanh Phong lúc đó mới 18 tuổi, vừa thi tốt nghiệp phổ thông xong, đã dõng dạc nói với Thời Giang rằng: "Cậu hãy đi thực hiện giấc mơ của mình đi.
Hãy trở thành một tay đua F1 chuyên nghiệp khiến cháu cảm thấy tự hào"
Chúng Thời Giang thở dài thườn thượt.
"Cậu cũng muốn như vậy lắm.
Nhưng cậu bị bổn phận và trách nhiệm của con trai chủ tịch tập đoàn Tân Thế Giới trói chặt mất rồi""
"Cháu nghĩ kĩ rồi.
Cháu sẽ sang Sing du học ngành quản trị kinh doanh.
Tương lai cháu sẽ giúp ông xây dựng và phát triển tập đoàn"
Nghe Chúng Thanh Phong nói vậy, Chúng Thời Giang vô cùng kinh ngạc.
"Cậu tưởng cháu sẽ học y cơ mà.
Không phải ước mơ của cháu là trở thành bác sĩ sao?"
"Trong hai chúng ta, cần một người học kinh doanh để kế nghiệp ông.
Như vậy người còn lại có thể tự do theo đuổi đam mê, ước mơ của mình"
Chúng Thời Giang vừa bất ngờ, vừa xúc động trước câu nói của Chúng Thanh Phong.
Anh cảm giác hoàn cảnh sống đã ép Thanh Phong phải chín chắn, già dặn trước tuổi.
Mới 18 tuổi đã phải suy nghĩ những điều vĩ mô, không đơn thuần, ngây ngô như chúng bạn cùng trang lứa.
"Sao nào? Không tin tưởng cháu nữa à?"
Câu hỏi của Chúng Thanh Phong kéo Chúng Thời Giang quay trở lại với hiện thực.
Anh đắn đo đôi chút rồi quyết định nói ra sự thật.
"Cách đây hai tuần, cậu thực hiện một cuộc kiểm tra sức khoẻ định kì thì bác sĩ phát hiện cậu bị suy thận mạn tính, chức năng lọc của thận mất đi trên 1/3, mức độ hư hại của thận tăng theo thời gian."
Biết rằng bệnh suy thận mạn tính rất nguy hiểm, nhưng Chúng Thanh Phong vẫn không cuống lên, cố gắng giữ bình tĩnh hỏi "Phải tiến hành chạy thận và ghép thận đúng không?"
Chúng Thời Giang buồn bã gật đầu.
"Cậu đã tìm được 17 người đồng ý hiến thận rồi, nhưng không ai trong số họ tương thích cả"
"Chưa tìm thấy thì tiếp tục tìm.
Cậu yên tâm, cháu sẽ không để cậu chết sớm vậy đâu"
Chúng Thanh Phong vỗ vỗ vai Chúng Thời Giang động viên.
Từ phòng tập boxing trở về, Thời Giang và Thanh Phong thấy Chúng Thời Vũ đang chơi cờ vua với Trương Mỹ Vân trong vọng lâu ngoài sân vườn.
"Cháu chơi ăn gian nhé!"
giọng Chúng Thời Vũ vang lên đầy ý cười trong đó.
"Cháu có ăn gian đâu.
Cháu chỉ xin được đi lại thôi mà"
"Vậy ông cũng muốn được đi lại!"
"Không đâu! Ông chơi cờ thuộc hạng đỉnh của chóp rồi.
Đi lại là đặc quyền của những người chơi gà mờ như cháu thôi."
Trương Mỹ Vân lý sự.
Hai ông cháu vừa chơi vừa cười phá lên một cách vui vẻ.
Chúng Thời Giang huých nhẹ vào tay Chúng Thanh Phong, cười đầy ngụ ý "Quà sinh nhật cháu tặng ông năm nay hơi bị hoành tá tràng đấy"
"Cậu có bản lĩnh thì tặng ông thêm một món quà như vậy đi"
"Gì chứ cái này thì cậu chịu...nhường cháu hết"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.