Mặt Trời Trong Tim Anh

Chương 60: Bia đỡ đạn




Sáng thứ hai, Chúng Thanh Phong không về qua nhà mà tới thẳng tập đoàn Tân Thế Giới.
Anh gọi điện cho Võ Quế Sơn, bảo tới đón Trương Mỹ Vân đi làm.
Lúc lên xe, thấy Võ Quế Sơn ngáp ngắn ngáp dài, mắt thâm như gấu trúc, Trương Mỹ Vân buột miệng hỏi thăm.
"Hôm qua anh và anh Phong tăng ca muộn lắm hả?"
"Ừ! Anh thức nguyên đêm luôn"
Võ Quế Sơn vừa ngáp vừa đáp.
Vì chuyện phát tờ rơi, tìm gấu bông thất lạc của Trương Mỹ Vân mà anh hao tổn không biết bao nhiêu tâm huyết.
"Em thấy anh mệt mỏi lắm.
Sao anh không xin anh Phong nghỉ?"
Trương Mỹ Vân thắc mắc.
"Lát uống lon bò húc là lại tỉnh như sáo em ạ.
Lâu lâu tăng ca một buổi thế này có xi nhê gì đâu.
Đợt mới vào tập đoàn, xin lỗi em chứ...
bọn anh làm như trâu như chó luôn"
Võ Quế Sơn kế lại cho Trương Mỹ Vân nghe quãng thời gian vất vả, gian khổ nhưng đầy tự hào của Chúng Thanh Phong và mình.
Trong vòng ba năm liền, họ làm việc quần quật không kể ngày đêm.
Cho tới hôm nay, Thanh Phong có thể ngồi vững trên vị trí phó chủ tịch tập đoàn mà không bị các cổ đông và nhân viên gắn mác con ông cháu cha là bởi vì anh đi lên bằng thực lực và đôi chân của chính mình, không dựa dẫm vào bất kỳ ai.
Chúng Thanh Phong là người nói được làm được.
Đồng thời anh cũng vô cùng am hiểu về lĩnh vực chuyên môn mình phụ trách, nên ai cũng tâm phục khẩu phục.
"Cái gì cũng có cái giá của nó em ạ"
Võ Quế Sơn quay sang nhìn Trương Mỹ Vân, nói "Đúng là anh Phong sinh ra đã ngậm thìa vàng trong miệng, nhưng không phải bỗng nhiên anh ấy nhận được sự tin tưởng, ngưỡng mộ của mọi người trong tập đoàn đâu.
Chỉ có anh mới biết, anh ấy đã phải kiên trì nỗ lực như thế nào..."
Trương Mỹ Vân không trải qua những năm tháng khó khăn, vất vả đó cùng Chúng Thanh Phong và Võ Quế Sơn, nhưng cô hiểu Thanh Phong đã phải đánh đổi thanh xuân, mồ hôi, nước mắt, thậm chí cả tiền bạc cho những lần thất bại trong quá khứ.
"Cảm ơn anh!"
Võ Quế Sơn ngạc nhiên, không hiểu vì sao bỗng dưng Trương Mỹ Vân lại cảm ơn mình.
Trong khi anh vẫn đang ngỡ ngàng thì cô nói tiếp.
"Cảm ơn anh vì đã kiên trì ở bên anh Phong cho tới tận giờ phút này"
"Không đâu.
Được làm việc với một người có tâm, có tầm, lại bản lĩnh phi thường như anh Phong chính là may mắn của anh"
Nghe Võ Quế Sơn nói về Chúng Thanh Phong, trong lòng Trương Mỹ Vân dâng lên một niềm tự hào không biết phải diễn tả như thế nào.
Ngoài nhược điểm quá đam mê công việc ra thì cô chưa thấy anh có bất kỳ tật xấu nào.
Được sinh ra trong gia đình hào môn nhưng anh được ông ngoại giáo dục cách sống rất quy củ, nề nếp và giản dị.
Suy nghĩ một lúc, cuối cùng Võ Quế Sơn cũng lên tiếng.
"Mỹ Vân này!"
"Dạ?"
"Vụ con gấu...
em đừng giận anh Phong mà tội nghiệp anh ấy.
Việc để thất lạc nó là sơ xuất của anh.."
Võ Quế Sơn chưa nói hết câu chợt Trương Mỹ Vân nhìn thấy một xấp tờ rơi để trong hộc để đồ trên ô tô.
Thấy thấp thoáng hình ảnh chú gấu Teddy của mình, cô nhoài người về phía trước, để lấy một tờ rơi.
"Anh còn phát cả tờ rơi tìm gấu lạc nữa sao?"
cô kinh ngạc hỏi.
"Anh Phong nói con gấu đó rất quan trọng với em, nên dù có phải lật tung từng hòn gạch thành phố này lên cũng phải tìm thấy nó"
Lại một lần nữa trái tim Trương Mỹ Vân mềm nhũn ra vì xúc động.
Chưa có người đàn ông nào từng quan tâm tới cảm xúc của cô như Chúng Thanh Phong.
Cũng chưa có người đàn ông nào làm chuyện ngốc nghếch thế này vì cô.
"Anh sẽ cố gắng hết sức để tìm con gấu về cho em"
Võ Quế Sơn hứa hẹn.
"Cảm ơn anh!"
Trương Mỹ Vân rất hi vọng, nếu ai đó đang giữ Teddy mà đọc được tờ rơi này sẽ đem con gấu trả lại cho cô.
Nếu như không thể tìm thấy nó thì coi như nhân duyên giữa cô và Teddy đã kết thúc.
Cứ nghĩ như vậy cho mọi thứ nhẹ nhàng, không oán, không trách móc ai cả.
Cuối tuần trước, Võ Quế Sơn đã nghe loáng thoáng chuyện Sophia Ngô va phải Trương Mỹ Vân, bắt cô đền cho chiếc đầm mới hoặc về làm thư ký cho mình để trả nợ.
Anh đã nói lại chuyện này với Chúng Thanh Phong và xin ý kiến chỉ đạo.
"Mỹ Vân không nói với chúng ta nghĩa là cô ấy có năng lực tự giải quyết việc này.
Vì vậy việc của chúng ta là ngồi im và quan sát thôi."
Chúng Thanh Phong nói với giọng tỉnh queo.
"Anh còn lạ gì tính nết Sophia nữa.
Cô ấy mắc bệnh tiểu thư, nổi tiếng đỏng đảnh chưa từng chịu thua ai bất kì điều gì...
"Rồi sao?"
"Anh không định giúp Mỹ Vân thật đấy à?"
"Không giúp!"
"Không giúp thật?"
Chúng Thanh Phong lắc đầu quyết đoán "Không giúp! Khi nào Mỹ Vân không tự giải quyết được vấn đề, phải nhờ tới anh thì lúc đó mới can thiệp."
Mặc dù Chúng Thanh Phong đã nói rõ quan điểm nhưng Võ Quế Sơn vẫn lo lắng Trương Mỹ Vân không phải đối thủ của Sophia Ngô.
Vì vậy anh bóng gió gần xa, dặn dò Mỹ Vân.
"Ở tập đoàn, nếu có vấn đề gì khó khăn em cứ tới tìm anh nhé.
Không phải ngại đâu.."
"Vâng ạ!"
Trương Mỹ Vân gật đầu.
Cả buổi sáng ngày hôm đó, Trương Mỹ Vân quay cuồng với công việc, không chạm mặt Chúng Thanh Phong.
Cô cũng cố tình lờ chuyện giao hẹn với Sophia Ngô đi.
Cố gắng tránh mặt cô ta được lúc nào hay lúc đó.
Tới tận trưa, trong lúc Mỹ Vân đang mải mê đọc thông tin về khách hàng thì nhận được tin nhắn của Thanh Phong bảo tới văn phòng làm việc của anh.
Trên đường Trương Mỹ Vân tới phòng làm việc của Chúng Thanh Phong thì bị Phan Diệu Linh, cấp dưới kiêm tay sai của Sophia Ngô chặn đường.
Trương Mỹ Vân chưa từng gặp Phan Hà Liên nên cứ ngỡ cô ta vô tình đụng vào mình.
Cô mỉm cười với cô ta rồi đi tiếp.
Đột nhiên Phan Hà Liên túm tay Trương Mỹ Vân giữ lại.
Mỹ Vân tròn mắt kinh ngạc.
"Cô đi đâu mà vội thế?"
"Chúng ta quen biết nhau sao?"
"Tôi không biết cô, nhưng chị Sophia thì có đấy"
Nghe Phan Hà Liên nhắc tới tên Sophia bông Trương Mỹ Vân giật mình thon thót.
Đúng là chuyện gì đến cũng phải đến, có muốn tránh cũng không tránh được.
"Thật khéo quá, tôi cũng đang định sang gặp chị ấy đây"
Trương Mỹ Vân vừa cười vừa nói.
"Đây đâu phải đường đi tới phòng làm việc của chị Sophia", Phan Hà Liên chỉ ra sự lươn lẹo trong câu nói của Trương Mỹ Vân.
"Tôi đang định tới phòng làm việc của chị ấy thì phó chủ tịch gọi cho nên phải rẽ ngang"
Mỹ Vân giải thích.
Phan Hà Liên nhếch môi cười, "cô đừng nói dối quanh co nữa.
Mau theo tôi đến gặp chị Sophia.
Đừng làm chị ấy cáu"
"Tôi nói thật mà.
Nếu cô không tin để tôi gọi điện cho phó chủ tịch"
Nói dứt câu, Trương Mỹ Vân liền bấm điện thoại gọi cho Chúng Thanh Phong.
Anh vừa nhấc máy, cô nói luôn.
"Boss ạ, em đang trên đường tới phòng làm việc của phó chủ tịch theo chỉ thị của boss thì có người nói muốn gặp em.
Em bảo boss đang tìm em nhưng người ta không chịu tin.
Boss nói với người ta mấy câu giúp em được không ạ?"
Nói xong Trương Mỹ Vân đưa điện thoại cho Phan Hà Liên.
Không biết Chúng Thanh Phong đã nói gì với Hà Liên mà chỉ thấy cô ta vâng vâng, dạ dạ, mặt thì méo xệch đi.
Nghe điện thoại xong, Phan Hà Liên trả máy lại cho Trương Mỹ Vân.
Cô ta trừng mắt lên cảnh cáo.
"Cô cứ đợi đấy!"
Dứt câu Phan Hà Liên giận dữ bỏ đi.
Để lại một mình Trương Mỹ Vân đứng nhìn theo.
Cô khẽ thở dài, không biết sóng gió gì đang chờ mình ở phía trước đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.