Mặt Trời Trong Tim Anh

Chương 73: Cô lén đọc thư của anh




Buổi tối hôm đó, Chúng Thanh Phong và Trương Mỹ Vân đã lên giường tắt đèn, chuẩn bị đi ngủ thì điện thoại của anh có cuộc gọi tới.
Chúng Thanh Phong nhìn dãy số điện thoại hiện trên màn hình, sững sờ vài giây rồi quay sang nói với Trương Mỹ Vân.
"Em ngủ trước đi, anh ra ngoài nghe điện thoại "
Nhưng một lúc lâu sau Trương Mỹ Vân không thấy Chúng Thanh Phong quay lại.
Và rôi Trương Mỹ Vân chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
Tới nửa đêm, khi buồn tiểu (triệu chứng mà bất kỳ người phụ nữ mang thai nào cũng gặp) Trương Mỹ Vân tỉnh giấc.
Theo thói quen, cô nhìn sang phía giường bên cạnh thì thấy trống không.
Điều đó chứng tỏ kể từ lúc rời đi nghe điện thoại tới giờ Chúng Thanh Phong vẫn chưa về.
Trương Mỹ Vân ngước lên nhìn đồng hồ báo thức đặt trên tủ đầu giường.
Lúc này đã là 2 giờ mười phút sáng.
Trương Mỹ Vân đi vệ sinh, sau đó rẽ sang thư phòng xem Chúng Thanh Phong có ở đó không.
Thấy ánh đèn phát ra từ thư phòng, Trương Mỹ Vân giơ tay gõ cửa nhưng không nghe tiếng trả lời.
Cô đấy cửa đi vào.
Không có ai cả.
Chúng Thanh Phong không ở đây thì anh đã đi đâu được chứ? Trương Mỹ Vân định trở về phòng ngủ thì chợt phát hiện ra một tờ giấy đang để trên bàn.
Cho dù đang đứng cách xa vài mét, cô vẫn có thể nhận thấy nó ken đặc các dòng chữ viết tay gọn gàng chứ không phải chữ in.
Sự tò mò thôi thúc Trương Mỹ Vân bước lại gần hơn vài phân rồi liếc nhìn xuống nhưng không chạm hắn vào trang giấy.
Có vẻ như đó là một lá thư.
"Thanh Phong thương!"
Trương Mỹ Vân vung một bàn tay lên che miệng.
Dựa trên những nét chữ mềm mại, uyển chuyển trên trang giấy, Trương Mỹ Vân có thể dễ dàng đoán được đây là thư của một cô gái viết cho Chúng Thanh Phong.
Trương Mỹ Vân nhấc chân lên định lùi một bước, nhưng cơ thể cô không chịu nhúc nhích.
Cô tự nhủ với mình không nên đọc thứ này.
Đây là thư của Chúng Thanh Phong.
Là cuộc sống riêng tư của anh.
Cô nên tránh đi thôi.
"Quay trở về phòng đi"
Trương Mỹ Vân thầm thì, đưa mắt xuống đôi chân ngoan cố của mình.
"Đi đi"
Chân Trương Mỹ Vân không hề di chuyển.
Nhưng có lẽ cô cũng chẳng sai trái quá.
Xét cho cùng, cô đâu có thực sự xâm phạm sự riêng tư của Chúng Thanh Phong nếu chỉ đọc những chỗ mình có thể nhìn thấy mà không lật giở trang nào? Anh để nó trên bàn, cho toàn thể bàn dân thiên hạ nhìn thấy.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Chúng Thanh Phong có đủ mọi lý lẽ để nghĩ rằng sẽ chẳng có ai tình cờ nhìn thấy lá thư của anh trong khoảng thời gian ngắn ngủi anh phải lao ra ngoài.
Vào lúc 2 giờ sáng, Chúng Thời Vũ, Chúng Thời Giang, quản gia và cô Đông đều đã đi ngủ.
Và vì Chúng Thanh Phong không hề trông đợi Trương Mỹ Vân (hay nói chính xác hơn, không hề nghĩ đến cô dù theo bất kỳ cách nào khác) sẽ xuất hiện ở đây lúc này, nên anh không tưởng tượng nổi lại có bất kỳ mối nguy nào xảy đến khi anh bỏ lá thư lại đó mà ra ngoài làm việc gì đấy.
Nhưng rõ ràng là anh để nó ở ngay trên mặt bàn.
Nếu lá thư đó chứa bất kỳ điều bí mật nào, chắc chắn Chúng Thanh Phong sẽ phải để tâm hơn đến việc cất nó đi lúc anh rời khỏi phòng chứ.
Xét cho cùng, anh đâu có ngốc.
"Mình chỉ đọc một chút thôi.
Chỉ vài chữ thôi...
Chắc không sao đâu"
Trương Mỹ Vân lẩm bẩm một mình.
Thể rồi cô rướn người về phía trước.
Ôi, chán thật.
Trương Mỹ Vân không thể đọc được các con chữ từ khoảng cách này.
Đọc dòng đầu tiên thì dễ thôi vì nó nằm lọt thỏm giữa cả một khoảng trắng mênh mông, nhưng phần còn lại thì sin sít nhau quá thành ra khó mà đọc được từ xa.
Chẳng hiểu sao Trương Mỹ Vân lại cho rằng mình sẽ không cảm thấy quá tội lỗi nếu không cần phải bước tới gần lá thư hơn để đọc.
Tất nhiên, nếu không tính đến chuyện cô đã bước ngang qua căn phòng để tới được vị trí hiện tại.
Trương Mỹ Vân đưa ngón tay lên xoa cằm.
Đó là một lập luận hay ho.
Lúc nãy cô đã đi từ đầu này sang đầu kia căn phòng, như thế chắc chắn có nghĩa là cô đã phạm phải lỗi lầm lớn nhất mà cô có thế phạm phải lúc này rồi.
Thêm một bước ngắn tí tẹo nữa thì cũng chẳng là gì nếu so với toàn bộ chiều dài căn phòng.
Nghĩ vậy, Trương Mỹ Vân nhích thêm vài phân về phía trước, quyết định rằng nó chỉ đáng tính bằng một nửa bước chân thôi, rồi cô lại nhích thêm vài phân nữa, sau đó nhìn xuống, bắt đầu sự đọc của mình.
"Thanh Phong thương! Em đã phân vân rất nhiều trước khi quyết định cầm bút viết lá thư này cho anh.
Anh có biết bao nhiêu lần em đã mơ thấy cảnh mình mặc chiếc váy cưới lộng lẫy, khoác tay anh trong bộ lễ phục của chú rể cùng nhau tiến vào lễ đường trong tiếng reo hò, chúc phúc của người thân, bạn bè không? Anh có biết..."
"Em đang làm gì đấy?"
Trương Mỹ Vân quay ngoät lại.
"Anh Phong!"
Chúng Thanh Phong sải bước ngang qua căn phòng, chộp lấy lá thư, gấp lại.
"Em đang làm gì ở đầy vậy?"
anh cáu kỉnh hỏi.
Trương Mỹ Vân lảo đảo lùi lại.
Cô chưa bao giờ nghe thấy Chúng Thanh Phong sử dụng giọng điệu đó.
Cô thậm chí còn chưa từng nghĩ là anh có thể nói bằng giọng đó.
"Em...
em không thấy anh đâu nên...
tới đây để tìm anh.."
Trương Mỹ Vân cố mãi cũng thốt được nên lời, miệng đột nhiên khô khốc.
Chúng Thanh Phong khoanh tay lại trước ngực, nhìn Trương Mỹ Vân trân trân.
"Vậy ra em có thói quen đọc lén thư từ cá nhân của người khác à?"
"Không, tất nhiên không phải thế.
Nhưng lá thư đó để ở trên bàn và.."
Trương Mỹ Vân nuốt nước bọt, nhận ra vào đúng cải giây phút ngôn từ rời khỏi môi cô rằng lời biện hộ vang lên có vẻ kinh khủng xiết bao.
"Dù sao đây cũng là thư phòng, bất kỳ ai cũng có thể xuất hiện ở đây, vào bất cứ lúc nào mà"
cô lẩm bẩm, chẳng hiểu sao lại cảm thấy bắt buộc phải hoàn thành sự biện hộ cho mình.
"Đáng lẽ ra anh nên mang nó theo chứ"
"Chỗ anh đến"
Chúng Thanh Phong gầm gừ, hiến nhiên là vẫn còn giận dữ với cô, "không phải nơi người ta thường mang theo thư từ"
"Nó bé xíu và rất gọn mà.."
Trương Mỹ Vân nói, tự hỏi tại Sao, tại sao, tại sao cô lại vẫn huyên tha huyên thuyên như thế trong khi rõ ràng cô đã sai lè lè ra rồi.
"Em thật vô lý!"
Chúng Thanh Phong không kiềm chế được nữa.
Trương Mỹ Vân có cảm giác hai má mình đỏ như quả cà chua chín.
"Tốt hơn hết em nên về phòng thôi; cô nói.
"Anh thất vọng về em!"
Chúng Thanh Phong gầm gừ thành tiếng.
Trương Mỹ Vân chưa bao giờ nghĩ lời nói có thế gây nên nỗi đau thể xác, nhưng chính lúc này đây cô dám thê rằng mình vừa nhận một nhát dao trúng tim.
Cũng như cô thấy bị tổn thương xiết bao khi biết rằng Chúng Thanh Phong cảm thấy khó chịu với sự hiện diện của cô ở nơi này.
"Tại sao anh lại cứ phải gây khó dễ khiến cho người ta đến xin lỗi cũng không xong vậy?"
Trương Mỹ Vân lớn tiếng chất vấn Chúng Thanh Phong.
"Vậy thì em thử nói xem tại sao anh lại cân phải khiến cho việc đó trở nên dễ dàng hơn?"
Chúng Thanh Phong vặn lại.
Anh không đổi mặt với cô khi nói câu đó.
"Bởi vì đó là điều tử tế"
Mỹ Vân nghiến răng bật ra.
Câu nói của cô đã thu hút sự chú ý của anh.
Anh quay ngoắt lại, đôi mắt văn lên giận dữ khiến cô lấy bẩy lùi lại một bước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.