Mặt Trời Trong Tim Anh

Chương 77: Quà tặng




Thanh Phong Rời khỏi văn phòng làm việc của Chúng Thanh Phong, Trương Cẩm Đan nhanh chóng tiến về phía chiếc ô tô đã đợi sẵn ở lề đường.
Cô ta mở cửa trước, bước lên xe.
Ngay lập tức, người phụ nữ chừng 55 tuổi, ăn mặc sành điệu, trang điểm sắc nét đang ngồi đằng sau vô lăng quay sang nhìn Trương Cẩm Đan hỏi han.
"Tình hình thế nào rồi? Sao con lại ra một mình? Không phải chúng ta đã bàn là sẽ mời phó chủ tịch đi ăn trưa à"
"Con mời rồi, nhưng anh ấy nói là có việc bận nên đành phải về thôi chứ biết sao bây giờ"
Người phụ nữ đang nóng lòng muốn biết về cuộc nói chuyện vừa rồi giữa Trương Cẩm Đan và Chúng Thanh Phong không phải ai khác, đó chính là Nguyễn Ngọc Linh - mẹ của cô ta và Trương Mỹ Vân.
Hai người họ đã ngấm ngầm bàn bạc, lên kế hoạch "dìm hàng"
Trương Mỹ Vân để cướp Chúng Thanh Phong.
"Phó chủ tịch có ấn tượng tốt về con chứ?"
"Đương nhiên rồi!"
Trương Cẩm Đan hất tóc ra sau.
"Con kể chi tiết mọi chuyện cho mẹ nghe đi.
Mẹ ngồi ngoài đợi mà tò mò chết lên được"
Phải nhịn đói từ tối qua để bụng lép, mặc váy bó sát cho đẹp nên giờ Trương Cẩm Đan đang đói rã rời.
Mắt cũng hoa luôn.
"Con đang đói đến mức có thể xỉu ngay tại chỗ rồi đây"
Bà Nguyễn Ngọc Linh nhanh tay lấy bánh ngọt ra đưa cho Trương Cẩm Đan.
"Con ăn tạm đi!"
Nhìn thấy chiếc bánh trên tay mẹ, Cẩm Đan giãy nảy lên như đỉa phải vôi.
"Mẹ nghĩ gì mà lại đưa thứ này cho con? Con đang giảm cân...
Giảm cân đấy"
"À...
Ờ...
mẹ quên mất"
bà Nguyễn Ngọc Linh đưa tay vỗ lên trán.
"Bây giờ con chỉ có thể ăn ức gà, cá, salad, trứng luộc...
Đại loại mấy món ít calo đó thôi"
"Vậy mẹ đưa con đi siêu thị, mua ức gà, rau, trứng về làm đồ ăn cho con nhé?"
"Con nghĩ là con không trụ nổi tới lúc về nhà đâu.
Giờ mẹ kiếm đại một cái nhà hàng tạt vào cho con ăn đi"
"Ok, ok! Con cố chịu chút nha"
Từ bé tới giờ Trương Cẩm Đan có một tật xấu là khi đói rất hay cáu kỉnh.
Mà phải nói là không chỉ khi đói, những lúc bình thường, ai đó làm điều gì khiến Trương Cẩm Đan phật ý cô ta cũng lập tức trở mặt, cáu gắt.
Biết tính con gái nên bà Nguyễn Ngọc Linh tạt vào nhà hàng gần nhất, với mong muốn giúp Cẩm Đan lấp đầy cái bụng trước đã rồi mọi chuyện tính sau.
Chiều theo ý của Trương Cẩm Đan, bà Nguyễn Ngọc Linh gọi liền lúc ba đĩa salad, cá hồi xông khói, ức gà xé phay, trà sả tắc.
Thức ăn vừa lên, mắt Trương Cẩm Đan sáng lên như sao.
Cô ta lao vào ăn, cũng không quan tâm xem mẹ có ăn được mấy món đó hay không.
Bà Nguyễn Ngọc Linh ngồi kế bên, cầm ống hút đút cho Trương Cẩm Đan.
"Con ăn từ từ thôi kẻo nghẹn"
Vừa nhai nhồm nhoàm, Trương Cẩm Đan vừa nói.
"Mẹ không biết...
Con đói tới thế nào đâu...
Mới nhịn hai bữa mà như đã bị bỏ đói 2 tuần rồi..."
Nói dứt câu Trương Cẩm Đan lại tiếp tục ăn.
"Con xem cái nết ăn của con bây giờ có giống chủ tịch phu nhân không?"
"Phó chủ tịch!"
Trương Cẩm Đan sửa lại.
"Sau này Chúng Thời Vũ về hưu, chẳng phải chức vị chủ tịch tập đoàn Tân Thế Giới sẽ giao lại cho phó chủ tịch Chúng Thanh Phong sao?"
Nghe bà Nguyễn Ngọc Linh nói vậy, bỗng Trương Cẩm Đan ngừng ăn.
"Sao thế?"
"Mẹ nói đúng, con phải tập ăn cho phù hợp với địa vị trong tương lai của mình chứ"
Trương Cẩm Đan ăn uống từ tốn lại, cố tỏ vẻ thanh cao, quý phái giống thiên kim tiểu thư trong các gia đình quyền quý.
"Mẹ thấy thế này đã được chưa?"
Dân gian có câu, con hát mẹ khen hay.
Quả chẳng sai chút nào.
Trong mắt bà Nguyễn Ngọc Linh thì Trương Cẩm Đan làm gì cũng đẹp.
Ăn cũng đẹp, uống cũng đẹp, đi cũng đẹp, đứng cũng đẹp.
Thậm chí ngủ nhễu nước dãi cũng đẹp luôn.
Bà ta đích thị là người mẹ cuồng con số một trên đời.
"Ra dáng thần thái của một đại mỹ nhân lắm rồi!"
"Mẹ chụp cho con kiểu ảnh đi"
"Ok baby!"
Bà Nguyễn Ngọc Linh lấy điện thoại ra, tác nghiệp cho Trương Cẩm Đan một cách hết sức chuyên nghiệp.
"Mẹ chọn vài ba tấm thật đẹp rồi gửi qua zalo cho con nhé"
"Mẹ biết rồi!"
Trong lúc bà Nguyễn Ngọc Linh chỉnh ảnh thì Trương Cẩm Đan tiếp tục ăn.
Vừa ăn vừa rên rỉ.
"Ăn mấy cọng rau này chẳng thấm thía vào đâu.
Con vẫn thấy đói hoa cả mắt"
"Cố lên con.
Vì sự nghiệp giảm cân vĩ đại.
Con phải thật gầy.
Con gầy thì mặc bao tải lên người cũng sẽ đẹp chẳng kém gì đang khoác hàng hiệu."
bà Ngọc Linh động viên con gái.
Trương Cẩm Đan thở dài.
"Vừa rồi con và phó chủ tịch Tân Thế Giới đã nói những gì với nhau thế?"
bà Nguyễn Ngọc Linh tò mò hỏi.
"Cũng chẳng có gì.
Vì lịch trình của anh ấy vô cùng bận rộn nên con cũng chỉ tranh thủ nói được vài câu như đã bàn với mẹ lúc ở nhà thôi"
"Cậu ấy có phản ứng thể nào khi nghe được những chuyện kinh tởm về Mỹ Vân?"
"Đương nhiên là sốc đến tận óc rồi.
Ban đầu Chúng Thanh Phong không tin, còn hết mực bảo vệ con nhỏ đó.
Nhưng nhờ tài năng diễn xuất thiên bẩm của con, cuối cùng anh ấy cũng phải chấp nhận sự thật"
"Cậu ấy có cái nhìn thiện cảm hơn về con không?"
"Tất nhiên! Anh ấy nói nguyên văn thế này Đây mới là lần thứ hai chúng ta gặp nhau, nhưng tôi có thế cảm nhận được rằng cô không chỉ đẹp người mà còn đẹp cả nết nữa.
Một cô gái thuỳ mị, dịu dàng, nết na, lại có tấm lòng bao dung, nhân ái, thương yêu em gái vô bờ bến"
Trương Cẩm Đan khoe với thái độ giương giương tự đắc.
Phó chủ tịch tập đoàn Tân Thế Giới khen ngợi con gái mình mà, nên đương nhiên bà Nguyễn Ngọc Linh phải gật gù đồng tình chứ.
"Quả là cậu ta có mắt nhìn người"
"Chúng Thanh Phong đã nói đúng, lại còn nói to nữa"
"Phải, phải, phải...
Mẹ là mẹ ưng cậu ta rôi đó nha"
"Người đàn ông lọt vào mắt xanh con gái mẹ, đâu thể tầm thường được"
Hai mẹ con Cẩm Đan quay sang nhìn nhau cười khoái chí.
Chợt gương mặt bà Nguyễn Ngọc Linh cứng đơ như tượng sáp, nụ cười trên môi bà ta vụt tắt.
"Cẩm Đan! Con nhìn kìa.."
bà Nguyễn Ngọc Linh huých vào mạn sườn của con gái.
Cẩm Đan nhìn theo hướng mẹ chỉ.
Cô ta há hốc mồm vì kinh ngạc khi thấy Trương Mỹ Vân bước vào nhà hàng.
Theo sát ngay phía sau cô là Chúng Thời Giang.
Hai người vừa đi về phía bàn ăn, vừa nói chuyện, cười đùa vui vẻ.
"Cô gái đó...
Không phải Mỹ Vân sao?"
bà Nguyễn Ngọc Linh kinh ngạc hỏi.
"Không nó thì ai vào đây nữa."
"Người đàn ông Mỹ Vân đi cùng là ai vậy?"
"Chúng Thời Giang, con trai chủ tịch tập đoàn Tân Thế Giới, cũng là cậu ruột của Chúng Thanh Phong"
Trương Cẩm Đan trả lời như một cái máy.
"Sao Mỹ Vân lại đi cùng cậu ta?"
"Có thể nó...
Bắt cá hai tay"
"Nó mà lại có bản lĩnh qua lại cùng lúc với hai cậu cháu nhà đó sao?"
"Có thể con gái út của mẹ còn có những bản lĩnh khác mà chúng ta không thể ngờ tới cơ.."
Trương Cẩm Đan lau tay vào khăn ăn, cầm điện thoại đứng dậy.
"Con đi đâu thế?"
"Con gửi tặng Chúng Thanh Phong món quà nhỏ.
Để anh ấy biết về con người thật sự của Trương Mỹ Vân"
Trương Cẩm Đan nhếch môi cười vẻ đếu giả.
Cẩm Đan đeo kính, bịt khẩu trang cẩn thận, rồi tìm một góc khuất, ít người chú ý tới, nhưng lại có thể nhìn rõ được mặt Trương Mỹ Vân và Chúng Thời Giang.
Sau đó cô ta giơ điện thoại lên chụp vài tấm hình chất lượng cao, gửi qua cho Chúng Thanh Phong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.