Mặt Trời Trong Tim Anh

Chương 96: Ảo tưởng sức mạnh




Thấy Lại Minh Nguyệt nhìn mình không chớp mắt, Chúng Thời Giang đùa, "Em nhìn thấy trai đẹp bao giờ hả?"
Mặc dù đúng là Chúng Thời Giang rất rất đẹp trai, nhưng Lại Minh Nguyệt không thể thừa nhận một cách dễ dàng để anh được đà lên mặt.
Cô phũ phàng phủ nhận.
"Đừng ảo tưởng sức mạnh nữa anh trai ơi"
"Cứ sống thật với lòng mình đi em"
Chúng Thời Giang khuyến khích.
"Sống tới nay đã là 23 mùa bánh chưng rồi, có khi nào em giả dối đâu anh"
Từ trước tới nay, Chúng Thời Giang gặp gỡ, giao lưu với không ít phụ nữ, nhưng anh chưa từng gặp cô gái nào miệng lưỡi sắc bén như Lại Minh Nguyệt.
Anh nói một câu cô chặt chém lại một câu.
Quyết không chịu thua.
Quả là thú vị.
Thấy nhân viên phục vụ bê đồ ăn lên, Lại Minh Nguyệt khều khều tay Chúng Thời Giang bảo "Thôi anh chụp đại mấy tấm đi"
Thời Giang chụp liên tiếp mấy tấm.
Lại Minh Nguyệt đối dáng ngồi, tựa đầu lên vai anh nở nụ cười hạnh phúc.
Miệng cô nói anh chụp đại vài tấm, nhưng anh bấm đến mỏi cả tay cô vẫn chưa chịu dừng lại.
Nhân viên phục vụ đặt món ăn Chúng Thời Giang và Lại Minh Nguyệt order lên bàn, rồi lịch sự hỏi.
"Anh chị có muốn em chụp giúp vài kiểu không ạ?"
"Ôi, được thế thì còn gì bằng nữa.
Em chụp giúp tụi chị nha"
Lại Minh Nguyệt tươi cười rạng rỡ.
Thời Giang đưa điện thoại cho nhân viên phục vụ.
Ngay sau đó, anh liền cảm thấy vô cùng hối hận vì chưa đầy ba nốt nhạc đã bị Minh Nguyệt kéo đi khắp nhà hàng tìm góc đẹp để sống ảo.
Sau khi nhân viên phục vụ chụp cho hai người 9981 kiểu ảnh đủ các tư thế tạo dáng, Lại Minh Nguyệt mới tạm tha cho Chúng Thời Giang.
Về tới bàn ăn, nhìn những món ăn được chăm chút kĩ lưỡng, bày trí đẹp mắt từ kiểu dáng tới màu sắc, Lại Minh Nguyệt lại xuýt xoa.
"Trời ơi, món ăn gì mà nhìn thôi đã thấy quyến rũ rồi "
Trước mặt Lại Minh Nguyệt và Chúng Thời Giang lúc này là hai đĩa bít tết thăn nõn bò với sự góp mặt của gan ngỗng, măng tây và nước sốt nấm truffle đen trứ danh.
Thịt bò Wagyu nối tiếng với những đường vân mỡ xen lẫn thịt đẹp mắt tạo độ béo ngậy đậm đà, cá mặt quý áp chảo.
"Đây đúng là một bầu trời nghệ thuật ẩm thực mà"
Lại Minh Nguyệt thốt lên khe khẽ.
"Em ăn thử xem có hợp khẩu vị không?"
"Chỉ cần nhìn thôi, chưa cần ăn đã biết là ngon nức nở rồi"
Lại Minh Nguyệt xúc một miếng gan ngỗng bỏ vào miệng.
Không phải ngon mà là quá ngon.
Cô cảm thấy mình không chỉ đang thưởng thức món ăn mà còn được chứng kiến màn biểu diễn nghệ thuật nấu nướng đỉnh cao tại một trong những hệ thống bếp mở hiện đại và lớn nhất Hà Nội.
"Nhà hàng này luôn nhập những nguyên liệu chế biến cao cấp nhất từ Pháp, Mỹ, Úc, Nhật để đảm bảo món ăn được chế biến chuẩn vị"
Chúng Thời Giang giới thiệu.
"Đúng là người có tiên thích thật đấy.
Được đi khắp đó đây, thưởng thức đủ cao lương mỹ vị trên đời.
Chỉ tưởng tượng thôi đã thấy ghen tị muốn chết rồi."
Lại Minh Nguyệt vừa xắt miếng bít tết vừa nói.
Thật bất ngờ khi Chúng Thời Giang đối cho Lại Minh Nguyệt đĩa bít tết đã cắt thành hàng thành lối một cách vô cùng đẹp mắt và chuyên nghiệp của mình lấy đĩa bít tết nham nhở của cô.
Có thể hành động đó xuất phát từ bản năng lịch thiệp trong từng tế bào của anh.
Cũng có thể là anh đang muốn ghi điểm với cô.
Dù sao đi chăng nữa Minh Nguyệt cũng đánh giá cao hành động này của Thời Giang.
"Cảm ơn anh!"
cô thì thâm.
"Không có gì!"
Lại Minh Nguyệt bỏ một miếng bít tết vào miệng.
Quả là mùi vị thơm ngon không thể nào quên được.
Cô lại tiếp tục ăn thêm miếng nữa.
"Em nên uống kèm một ngụm rượu vang chát chát, sẽ thấy món steak ngon hơn nhiều đấy"
Chúng Thời Giang chia sẻ kinh nghiệm của bản thân với Lại Minh Nguyệt.
Lúc này cô mới để ý trên bàn chỉ có một ly rượu.
Thấy anh uống nước ép trái cây cô thắc mắc.
"Anh không uống rượu à?"
"Lát anh còn phải lái xe mà"
Chúng Thời Giang giải thích.
Lại Minh Nguyệt tỏ ra bất ngờ trước câu trả lời của Chúng Thời Giang.
"Người như anh mà cũng sợ bị công an thối nồng độ cồn á"
"ý em là người vừa đẹp trai, vừa có tiền như anh thì không cần phải tuân thủ luật giao thông à?"
Chúng Thời Giang cười hỏi.
"Lại ảo tưởng sức mạnh rồi"
"Có thể em không tin nhưng anh là một trong những công dân chấp hành luật pháp vô cùng nghiêm chỉnh luôn đấy"
Chúng Thời Giang vừa nói dứt câu Lại Minh Nguyệt đã bĩu môi.
Cô biết rất nhiêu kẻ cậy mình có tiên mà coi trời bằng vung, dùng tiền đè bẹp luật pháp.
"Nếu em không nhầm thì người lái ô tô có nồng độ cồn bị phạt 17 triệu.
Số tiền này đối với anh chắc chỉ như muỗi đốt inox thôi nhỉ?"
Lại Minh Nguyệt nhìn Chúng Thời Giang với ánh mắt tò mò.
Đúng là số tiền đó không đủ để Thời Giang mua một chai rượu vang nhưng chuyện nào ra chuyện đó, tiên cân sử dụng đúng nơi đúng chỗ.
Trước đây anh chưa từng cậy mình có tiền để thực hiện hành vi phạm pháp, và bây giờ cũng không có ý định đó.
"Đợi sang kiếp sau, nếu không còn mang họ Chúng nữa có thể anh sẽ thử uống rượu rồi lái xe xem sao"
Thái độ kiên quyết của Chúng Thời Giang khiến Lại Minh Nguyệt nổi hứng, muốn khiêu khích anh.
"Anh uống một ngụm chắc không sao đâu"
"Cảm ơn em, nhưng hiện tại anh vẫn đang là người nhà họ Chúng."
"Chỉ một ngụm thôi"
Lại Minh Nguyệt vẫn không chịu buông tha cho Chúng Thời Giang.
Anh lắc đầu quả quyết, "Kể cả bây giờ em có bảo anh uống một ngụm rượu thì em sẽ hôn anh, anh cũng không uống"
Lại Minh Nguyệt tỉ thì nghẹn vì câu nói của Chúng Thời Giang.
Cô phải uống một ngụm rượu cho trôi miếng thịt bò đang mắc kẹt trong cổ họng.
"Anh chỉ đang lấy ví dụ thôi, em không cần phải xúc động thể đâu"
Nuốt thành công miếng thịt bò, Lại Minh Nguyệt ngước nhìn Chúng Thời Giang nói, "Ai muốn hôn anh chứ..."
"Phụ nữ nói không là có.
Anh hiểu mà"
Chúng Thời Giang nháy mắt với Lại Minh Nguyệt.
"Đừng nghĩ người phụ nữ nào trên thế giới này cũng muốn nhảy bổ vào ôm hôn anh"
"ồ...
Thì ra đó là ý nghĩ trong lòng em à?"
Thời Giang nhìn Minh Nguyệt cười.
"Anh từ ảo tưởng chuyển sang hoang tưởng hả?"
Không hiểu vì sao Lại Minh Nguyệt càng nổi quạu, Chúng Thời Giang càng cảm thấy thích thú và muốn trêu chọc cô nhiều hơn.
Lại Minh Nguyệt không thèm nói chuyện với Chúng Thời Giang nữa.
Cô cúi xuống ăn, say sưa thưởng thức món cá mặt quỷ.
Tên món ăn nghe có phần đáng sợ, nhưng hương vị lại rất tuyệt vời, khiến người ta ăn một miếng lại muốn ăn hai.
Hai người ăn món chính xong, nhân viên phục vụ nhanh nhẹn dọn bàn rồi bê món tráng miệng lên.
Đó là những chiếc bánh xinh xắn, mềm, mịn, thơm phức.
Lại Minh Nguyệt vừa nhìn miếng bánh trước mặt, vừa thì thâm.
"Em xinh đẹp thế này, sao chị nỡ ăn em đây?"
"Bánh làm ra vốn là để ăn mà"
Chúng Thời Giang nói.
Lại Minh Nguyệt chìa tay về phía Chúng Thời Giang.
Anh ngơ ngác không hiểu hành động đó của cô có dụng ý gì.
"Là sao?"
"Anh chậm hiểu ghê luôn"
Đang yên đang lành tự dựng Lại Minh Nguyệt chìa tay ra trước mặt Chúng Thời Giang, xong mắng anh chậm hiểu.
Gô thật biết cách khiến người ta tức muốn ói ra máu luôn mà.
"Chiếc bánh được trang trí tỉ mẩn và đẹp mắt thế này mà không chụp lại một bức ảnh thì thật đáng tiếc"
Lại Minh Nguyệt giải thích một cách rõ ràng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.