Máu Đọng

Chương 37:




Lúc Cố An Ninh về thì chỉ còn quản gia đang ngồi trên sô pha xem TV, bà thấy cô về thì mới thả lỏng tinh thần: “Cô Cố, cô làm khó tôi quá, nhỡ gặp chuyện không may thì Thiệu tiên sinh lại trách tôi…”
Cố An Ninh không nghe bà nói tiếp mà đi thẳng lên tầng, mặt mũi ngây dại.
Quản gia hồ nghi nhìn chằm chằm bóng dáng cô đi lên, lại nhớ ra tiên sinh nhắc nhớ làm canh giải rượu cho cô, vội vàng vào phòng bếp chuẩn bị.
Cố An Ninh nhìn những bậc thang trước mắt, cảm thấy đầu óc mờ mịt; cô đi theo Thiệu Đình và Hải Đường đến khách sạn thì thôi, chỉ biết rằng Thiệu Đình đã sống rất lâu ở đó, là khách VIP hẳn hoi.
Lúc đi ngang qua phòng làm việc của Thiệu Đình, cô đứng lại nhìn cánh cửa chằm chằm một lúc lâu, cánh cửa đóng chặt im ỉm; người đàn ông đằng sau cánh cửa này nội tâm ẩn chứa những gì?
Quản gia đem canh giải rượu lên, ngồi bên giường đợi cô uống hết; Cố An Ninh cầm bát, cụp mắt, húng hắng: “Thiệu Đình…anh ta đi đâu?”
Đây là lần đầu tiên Cố An Ninh chủ động hỏi chuyện về Thiệu Đình, quản gia vừa kinh ngạc vừa vui mừng, vẻ mặt nghiêm túc nhưng hiện rõ vài phần sung sướng: “Tiên sinh chiêu đãi vài vị khách quý từ trên đến, cô Cố có việc gấp có thể gọi cho ngài”
Cố An Ninh không trả lời, đưa cái bát không cho bà; quản gia mất hứng, bưng khay từ từ lui ra ngoài.
Bóng đêm yên ả bao trùm ngoài cửa sổ, trái tim Cố An Ninh lại hỗn loạn: trước kia cô đã thử đoán rất nhiều việc liên quan đến Thiệu Đình, nhưng chuyện trước mắt bây giờ thật quá ly kỳ. Có lẽ người kết hôn với Hải Đường là người khác, xét về thái độ thì có lẽ người kia mới đúng là Thiệu Đình.
Như vậy, người bên cạnh mình là ai?
“Thiệu Đình” tựa như một điều bí ẩn, Cố An Ninh cho tới bây giờ vẫn không khám phá được chút gì, bây giờ lại có một đáp án không tưởng tượng nổi.
Cả đêm cô không ngủ được, cầm điện thoại lên rồi lại nhét xuống dưới gối; bây giờ cô vẫn chưa hiểu lắm “Thiệu Đình” vì sao phải che giấu bản thân, hỏi thẳng có khi lại mang đến phiền toái không cần thiết. Hơn nữa bây giờ bố cô còn trong tay hắn, cô cần phải cẩn thận.
Cố An Ninh không biết mình ngủ vào lúc nào, lúc mở mắt đã thấy mặt trời lên cao, quay người thì thấy ngay người đàn ông đang dựa vào đầu giường nhìn mình chăm chú.
Gần gũi đến vậy; đôi mắt đen nhánh của hắn như hai viên bảo thạch sáng ngời bóng loáng, Cố An Ninh nhìn một hồi mới cẩn thận dời mắt: “Anh về rồi?”
Câu trả lời của Thiệu Đình là cúi người xuống hôn nhẹ nhàng, ngón cái hơi ấn lên thái dương cô: “Có chỗ nào không thoải mái không?”
Cố An Ninh nghi hoặc liếc hắn một cái, Thiệu Đình thản nhiên trả lời: “Quản gia nói tối qua em uống rượu”
Cố An Ninh không nghi ngờ gì câu nói này, nhìn lên trần nhà vài giây: “Có uống một chút”
Thiệu Đình không nói nữa, giơ tay giữ vòng eo mảnh khảnh của cô rồi kéo vào lòng. Khoảng thời gian này, không biết Thiệu Đình có chuyện gì không thoải mái, đã lâu rồi bọn họ không thân mật, hôm nay tự nhiên hắn lại ham muốn khiến cả người Cố An Ninh chợt căng lên.
Thiệu Đình bận rộn trên người cô một hồi, ánh mắt rạng rỡ nhìn cô: “Lâu như vậy rồi vẫn không quen với anh?”
Cố An Ninh ngượng ngùng cắn môi, mặt nóng như thiêu đốt. Chân căn cự vật của Thiệu Đình để bên ngoài vùng cấm mềm mại, nhẹ nhàng cọ xát, kết cấu rắn chắc làm cô cảm thấy hơi khó thở: “Không, đó, nhẹ thôi”
Thiệu � một cái, trên giường Thiệu Đình vẫn cứ là đồ lưu manh.
Thiệu Đình cười cười, nhìn cô ngỗ nghịch chẳng những không tức giận mà còn thích thú xoa nắn cái bánh bao nhỏ: “Em có muốn nhìn của anh không? Nhìn xem anh yêu em ở đó thế nào” *phụt phụt xịt máu mũi*
---
Cố An Ninh ngồi xoa cái eo đau nhức của mình, người đàn ông ngồi đối diện lại ra vẻ bình thường, ngồi chỉnh tề ngay ngắn xem văn bản.
Cố An Ninh nhìn ngó nghiên cứu thật lâu, thật sự là giống y như đúc người tối qua, cô chưa từng nghe người kia nói chuyện, không biết giọng nói có giống không. Nhưng mà xem phản ứng của Hải Đường, có lẽ giọng nói cũng giống đi?
Cố An Ninh nghĩ đến đần mặt, đến lúc tỉnh lại đã thấy Thiệu Đình hưng phấn đứng trước mặt mình: “Vừa rồi chưa đủ?”
Nhớ lại cảnh lúc nãy trên giường, người vô liêm sỉ này bắt cô nhìn nơi vận động đó, mặt cô lập tức đỏ rần rần, vội vàng cúi đầu thật thấp: “Hình như anh rất bận?”. Vừa ăn vừa xem văn bản, với Thiệu Đình là lần đầu tiên.
Thiệu Đình nhàn nhã uống cà phê, nhìn rất thư giãn: “Ừ”
Thiệu Đình ra vẻ không muốn nói nhiều, Cố An Ninh ngẩng lên nhìn thì phát hiện ra trong tay hắn là một phần của văn bản đấu thầu chính phủ về việc lập kế hoạch kinh doanh; cô chẳng quan tâm đến những chuyện này, chỉ cẩn thận hỏi: “Hôm qua anh chỉ đi xã giao, không đi chỗ nào khác?”
Thiệu Đình nghe vậy thì nhíu mày, liếc nhìn cô.
Cố An Ninh căng thẳng, nếu bị người đàn ông sâu sắc này nhìn thấy manh mối gì sẽ không tốt lắm, trước mặt Thiệu Đình quả nhiên cô vẫn thiếu chút bản lĩnh. Vội vàng điều chỉnh tư thế ngồi, cô nói: “Các anh xã giao, em nghe nói ăn uống xong còn đi uống rượu, còn tìm người tiếp khách gì đó”
Thiệu Đình nghe kiểu chất vấn này của cô thì vui lòng, khóe miệng nhếch lên: “Anh không thích thế, cũng không thích tiếp cận với phụ nữ lạ”
Hắn đã nói vậy thì Cố An Ninh không thể hỏi thêm gì, chỉ có thể tiếp tục im lặng ăn. Trong đầu cô vẫn thầm nghĩ, người này cuối cùng đang âm mưu cái gì? Hơn nữa, tự nhiên cô lại tò mò, tên thật của hắn là gì?
Thiệu Đình ăn sáng xong thì chuẩn bị ra ngoài, Cố An Ninh đứng ở huyền quan nhìn hắn thay giày, nhịn không được nhướng mày: “Anh vội như thế thì về làm gì?”
Thiệu Đình đưa tay sửa sang lại quần áo, sau đó mới nhìn cô: “Về ăn sáng với em”
Người đàn ông này hôm nay bị đánh tráo với người ngoài hành tinh rồi hả? Sao lại nói hay thế này? Cố An Ninh phát hiện ra cảm xúc của Thiệu Đình với mình có chút cổ quái, như kiểu bi thương sao đó.
Cô chưa kịp nghĩ kỹ thì Thiệu Đình giơ tay ra hiệu cô lại gần.
Cố An Ninh vừa tiến đến thì bị hắn ôm chặt lấy, hơi thở nhẹ nhàng phả vào cổ: “Anh muốn đến thành phố gần đây đi công tác vài ngày, em ở nhà ngoan một chút...”
Hắn chần chừ, tựa hồ suy nghĩ gì đó, giơ tay giữ gáy cô rồi hôn lên môi: “Đến khi về anh sẽ cho em biết một tin tốt, em nhất định sẽ vui vẻ”
Cố An Ninh gật gật đầu, tự nhiên lại cảm thấy luyến tiếc: “Thiệu... đi đường cẩn thận”
Thiệu Đình dần buông tay cô ra, nhìn cô một cái rồi mới đi.
Cố An Ninh dựa cửa nhìn bóng hình cao ráo đi mỗi lúc một xa, trước kia cô hoàn toàn nghi ngờ tình cảm của Thiệu Đình nhưng giờ lại do dự. Nếu như Thiệu Đình không phải Thiệu Đình, nếu như hắn không phải chồng của Hải Đường như mọi người nói, như vậy hắn yêu... Có lẽ là thật.
---
Trì Phi đã đợi sẵn trong xe, đợi Thiệu Đình lên xe mới nổ máy, nhìn vẻ mặt mệt mỏi của hắn qua kính chiếu hậu: “Mệt thế rồi còn cố về nhìn cô ấy một tí, thật lòng yêu thì nói ra đi, cho bản thân một cơ hội”
Thiệu Đình nhìn ra ngoài cửa sổ thất thần, dường như chả nghe thấy gì cả.
Trì Phi không nhịn được thở dài. Trong xe yên tĩnh, xe đi được rất xa rồi Thiệu Đình mới mở miệng: “Tao và cô ấy, biết nhau được mười năm rồi”
Trì Phi không biết có phải hắn đang độc thoại hay không, cau mày nghĩ: “Hơn nữa khi cô ấy hôn mê mấy năm ấy mày vẫn ở bên, mười năm” *sao truyện Tàu rất là thích cái tổng mười năm nhé. Bảy năm sinh chuyện còn mười năm mới yêu*
Khóe môi Thiệu Đình giật giật, ánh mắt nhợt nhạt nhìn về phía ngôi nhà đã thành chấm đen phía sau: “Chẳng trách lúc ấy tao tự phụ, cứ cho rằng mình có thể khống chế được tất cả”
Lúc hắn biết Cố An Ninh, bản thân vẫn còn đang lông bông. Có đôi khi Thiệu Đình nhớ lại, lại nghĩ nếu giờ mình mới gặp cô ấy, có lẽ mọi thứ sẽ không dẫn đến như giờ, kết thúc...có lẽ cũng sẽ đỡ hơn.
Ít nhất cô ấy sẽ không kháng cự mình, cũng không chán ghét mình.
Trì Phi nhìn hắn kỳ quái: “Làm sao thế? Cái kiểu này chả giống mày”
Thiệu Đình nhếch mép, dựa vào lưng ghế, lại lộ ra cái vẻ ngả ngớn: “Coi như tự nhiên tao tìm thấy lương tâm”
Trì Phi tỏ ra không tin, lập tức nghĩ gì đó, trợn ngược mắt: “Có phải kế hoạch có gì ngoài ý muốn không, mấy hôm nay tao cũng thấy lo lắng sao ấy, không bằng...”
Ánh mắt sắc bén của Thiệu Đình làm Trì Phi nghẹn họng; ánh mắt ấy lại thâm trầm nhìn ra ngoài cửa sổ, hắn yếu ớt phun một câu: “Tao sẽ không để kế hoạch thất bại”
---
Thiệu Đình đi rồi, Cố An Ninh chẳng thể chuyên tâm làm việc, làm gì cũng nghĩ đến người đàn ông kia; đối với hắn không chỉ là tò mò, mà cô muốn tự thân khám phá bí ẩn sau bức màn. Nhớ lần đó khi về Cố gia, Lý Mai cũng từng nói với cô mấy việc liên quan đến Thiệu Đình; hắn không nói thì tự cô tìm!
Xác định tư tưởng xong, hôm sau Cố An Ninh xuất phát; mặc kệ chân tướng thế nào, cô đều muốn hiểu về Thiệu Đình. Không, muốn biết sự thật về người đàn ông này!
Cố An Ninh dựa theo lời Lý Mai, tìm đến thôn làng nơi “Thiệu Đình” xuất hiện..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.