Máu Ma

Chương 21:




Hình như mặt trời đã xuống từ lâu. Thời gian sao mà đi nhanh nhưtên bắn không bằng. Tuân nhỏm dậy, vẫn thấy Oanh nằm đó. Nàng nằm sải chân tay. Thân thể lồ lộ trắng ngần. Tuân kéo từ từ mặt Oanh về phía chàng. Hôn nhẹ lên môi nàng làm Oanh mở mắt. Nàng mỉm cười yếu ớt Hình như Oanh mệt lắm rồi thì phải. Tuân nói nho nhỏ:
- Chúng mình ra phố ăn cái gì nghe em.
Oanh gật đầu nhè nhẹ, bá lấy cổ Tuân thì thầm:
- Anh có mệt không?
Tuân dù mệt tới ngất ngư, cũng cố nói cứng:
- Anh chỉ lo cho em thôi. Chứ anh có sao đâu…
Oanh mỉm cười, nàng nghĩ thầm:
- Nếu không phải ta đã nghe lời anh Thiên thì hôm nay mày tận sốrồi. Những ý nghĩ miên man nổi loạn trong đầu óc nàng: Có thể nào trái tim của lão hòa thượng già kia, cải tà qui chánh cho Thiên một cách dễ dàng và mau chóng như vậy được hay không? Nhưng quả thực, chính nàng lại nghe lời Thiên mà không hút máu Tuân đêm nay; cũng kể là công đức của lão hòa thượng kia rồi.
Trong khi đó, Tuân vẫn còn ý định phải tìm hiểu xem có phải Oanh đã trở thành Ma Cà Rồng rồi hay không. Chàng lập lại lời mời Oanh ra phố để đưa nàng tới một bà thầy chuyên bắt ma, giải trừ bùa ngầi vẫn quảng cáo thực ồn ào trên tờ báo chàng.
Và cuối cùng, Oanh đã vô tình theo Tuân tới nhà bà thầy nọ; cư ngụ trong một chung cư nghèo nàn. Tuân đã có chủ ý trước, nên khi đưa Oanh tới đây nhưlà để lấy một cái quảng cáo cho tờ báo. Mặt khác, chàng đã cho bà thầy này biết trước là sẽ dụ Oanh tới để cho bà ta coi có phải là Oanh bị ma nhập rồi hay không. Bởi vậy, khi Oanh bước vô nhà bà thầy trù tà, bắt ma, giải tầl bùa ngải này, mọi sự đã được chuẩn bị trước.
Sau khi trao mẫu quảng cáo cho Oanh và đặt cọc trước một ít tiền. Bà thầy bắt đầu mở lời.
- Môn phái chúng tôi, bắt ma, trừ tà, giải trừ bùa ngải đã cả ngàn năm nay. Các đệ tử trong môn phái chỉ nhìn qua một cái là biết ngaỵ người nào bị ma nhập, kê nào bị ếm bùa, thư ngải ngay lập tức. Không biết cô Oanh mấy ngày gần đây có đi chơi đâu xa không. Có động tới mồ mả hay lui tới miếu đền nơi rừng hoang, đồng vắng hay không?
Oanh vô tình cười ha hả nói theo bà ta chơi.
- Bà thầy này hay thực, mới nói chuyện với tôi một chút mà đã biết có con ma nhập vô tôi rồi phảỉ không. Xin thầy bắt nó ra dùm, nếu không chắc đêm nay nó giết tôi chết quá.
Bà thầy bùa thấy điệu bộ ngang tàng của Oanh cũng hơi hoảng. Nhưng đã nhận lời Tuân rồi phải làm tới. Bà thủng thẳng nói:
- Cô yên chí đi. Hãy để tôi coi thử. Nếu có ai quấy phá cô, hoặc thư ếm gì, nhất định tôi sẽ giúp cô tới cùng.
Tôi ghét nhất cái thứ thầy bùa ngải thất đức, trù ếm người ta, chỉ vì ba đồng tiền thôi.
Oanh vẫn cười.
- Chắc tôi không bị ai thư ếm gì đâu. Có thể là oan hồn, hay ma quỉ phương nào lâu lâu nhập vô tôi chơi thôi.
Bà thầy bùa nghiêm nét mặt nói: .
- Thế thì đúng rồi. Tôi đã coi qua một chút. Chắc là lại có con tà chó nào đó, hạp với hồn phách cô, nên lâu lâu về phá phách đó mà.
Oanh cười thầm trong bụng. Tự nhiên nàng thấy ghét con mẹ thầy bùa này vô cùng. Oanh nghĩ phải chơi cho y một vố cho hết khoác lác. Nàng làm bộ sợ sệt nói:
- Trời ơi, nếu vậy phải nhờ thầy giúp đỡ cho.
Bà thầy bùa có vẻ cao hứng lắm. Bà ra bàn thờ Tổ gõ chiêng, gõ mõ một hồi rồi gật gù nói:
- Đúng rồi, đúng rồi. Vừa rồi cô có đi chơi đâu xa hay không?
Oanh lại làm bộ nói:
- Dạ dạ... thưa thầy con đã nói có đi qua tỉnh bên, thăm bà chị họ. Bà ấy lại dắt con đi chơi lung tung mấy cái hồ gì gì ấy con cũng không nhớ nữa.
Bà thầy để Oanh nói xong, vỗ đùi một cái rồi nói lớn:
- Tôi đã biết từ trước rồi mà. Cô đã bị con ma da nó nhập rồi. May mà hồn vía cô mạnh, nên không bị nó bắt mất, chứ phải như người khác thì chết rồi, làm gì tìm được tới tôi mà giải trừ con tà này được nữa cơ chứ.
Oanh cười thầm trong bụng, nàng lại làm bộ năn nỉ:
- Nếu vậy xin thầy cứu con ngay đi, kẻo để lâu khó lòng. Tiền bạc thế nào cũng được, thầy đừng lo.
Bà thầy bùa nhìn Tuân gật gù. Mỉm cười nói:
- Anh cũng hay lắm. Dụ được cô Oanh tới đây kịp thời Nếu chậm vài ngày thì khổ rồi.
Oanh nhìn Tuân thực mau. Nàng chợt hiểu; Thì ra anh chàng này lừa nàng qua đây với mục đích bắt ma, trừ tà cho nàng, chứ có phải đi lấy quảng cáo quảng kiếc gì đâu. Nàng vừa định nhào tới cắn vô cổ Tuân, hút máu cho bỏ ghét. Nhưng lại kịp dừng lại, vì nàng muốn chơi cho con mẹ thầy bùa dởm này một vố đã. Rồi sau đó tính tới Tuân cũng chưa muộn. Cõ lẽ cơn giận vừa bốc lên lăm Oanh đổi sắc mặt nên Tuấn hơi lui lại. Và ngay lúc ấy bà thầy bùa ra tay liền.
- Hay cho con tà chó. Hãy nạp mạng.
Vừa nói, bà vừa hớp một ngụm dầu hôi, thổi vô mấy cây nhang đang cháy cầm trên tay. Dầu gặp lửa, bùng lên, tạt vô mặt Oanh làm nàng giật mình. Bà ta lại hô lớn:
- Án ma ni bát dị hồng, thiên linh, địa linh, linh phù, linh phép, linh thánh, linh thần, thần chú nhất chí thần thông quảng đại, nhị chí hô phong hoán vũ, tam chí xuất long hiện hổ, tứ chí thiên biến vạn hóa, ngũ chí..chí..chí....
Oanh vừa tức cười, vừa giận cái trò bắt ma trừ tà của con mẹ thầy bùa này. Nàng nhảy tới dí ngón tay vô đầu bà ta thét lên:
- Chí, chí, chí, chí, cái đầu nhà bà. Thôi đủ rồi nghe. Nhưng bất thình lình, bà thầy bùa phun một ngụm dầu nữa qua cây nhang đang cháy đỏ, phà vô mặt nàng làm
cháy cả lông mày Oanh, vì nàng đứng quá gần bà ta. Oanh nhảy lui lại, sợ bà ta làm một phát nữa thì cháy da mặt chứ không chơi. Tự nhiên Oanh rùng mình, nghĩ thầm; nếu mình không hút máu tụi lùn để chịu được lửa và ánh sáng mặt trời ban sáng và chiều thì dám bị con mẹ thầy bùa này thổi lửa vô mặt chết chứ không chơi. Nàng nổi tam bành lên. Đập cho con mẹ thầy bùa một cái bạt tai té lăn cù vô vách. Nàng chỉ bà ta và rít lên:
- Ma da cái thằng cha mày. Có bùa, có ngả gì đâu mà giải mới trừ cơ chứ. Cái đồ bịp. Mày thổi lửa vô mặt tao, làm cháy mẹ nó cái lông mày rồi nè. Tao gọi 911, xem mày giải trừ bùa ngẫi ra làm sao với họ nhé.
Nói xong, Oanh chụp chiếc điện thoại để trên bàn, vừa định quay số thì Tuân chạy tới, giữ tay Oanh lại, năn nỉ:
- Thôi mà em. Cho anh xin đi. Lỗi này tại anh chứ không phải bà ta đâu. Đừng gọi cảnh sát, bên Mỹ cái vụ này rắc rối lắm em à.
- Thế anh bảo cái lông mày em bây giờ làm sao đây?
Tuấn xoa nhè nhẹ sau lưng Oanh năn nỉ.
- Thôi thì anh đưa em tới Viện Thẩm Mỹ của cô Hà Cẩm Tú xâm lại có sao đâu. Dù sao thì bà ấy cũng là thân chủ quảng cáo của tờ báo mình mà em.
Oanh ngoe nguẩy bỏ ra ngoài. Tuân vội vàng chạy theo. Ra tới xe, tự nhiên nàng nhìn Tuân bật cười, nói:
- Anh đem con ma thực cho con mẹ thầy bùa giả thì làm sao nó trị được cơ chứ. Tụi mình đi kiếm mấy đứa nữa, thế nào cũng gặp thứ thiệt thì nó mới trị nổi em.
Tuân biết Oanh nhạo mình. Chàng cười hì hì nói lảng qua chuyện khác:
- Anh không ngờ lúc em nổi tam bành lên dữ như vậy.
Nói rồi chàng phá lên cười nắc nê. Oanh ngơ ngác hỏi:
- Anh cười cái gì nữa?
Tuân vẫn không nhịn được cười, chàng nói:
- Anh nhớ lại cái mặt con inẹ thầy bùa, lúc bị em cho một bạt tai, văng vô vách tường. Mặt y cứ thộn ra. Rồi tới khi em hăm gọi cảnh sát thì mặt y tái mét trông thực thảm não. Mới bị người hăm mà đã teo thì đụng tới ma không biết bà ta ra sao nữa?
Oanh đập mạnh lên vai Tuân la lớn:
- Như vậy mà anh còn cười được nữa à?
Nói xong nàng cũng ôm bụng, lăn ra cười một hồi, rồi lại bảo Tuân:
- Kể ra chơi cái trò này cũng vui lắm. Để em dẫn anh tới một lão thầy coi tử vi, kiêm đạo sĩ trừ tà bắt ma nữa, chúng mình lại,.. lại... lấy quảng cáo nữa nghe anh.
Tuân xua tay, lắc đầu, la bai bải:
- Thôi đi... thôi đi em ơi. Để cho người ta làm ăn mà. Phá họ làm gì cơ chứ.
Oanh vênh mặt lên nói:
- Ơ hay, em có phá phách gì ai đâu cơ chứ. Thứ nhất là em đi lấy quảng cáo cho tờ báo chúng mình. Thứ hai là đem tới cho cơ sở thương mại của thân chủ quảng cáo mình một thân chủ thì có gì là sai trái cơ chứ.
Tuân ôm nhẹ lấy vai Oanh nhỏ nhẹ.
- Thôi mà em, đừng có chơi như vậy nữa nghe.
Mặc cho Tuân muốn nói gì thì nói. Oanh đã dành lấy tay lái xe và lái ngay tới nhà ông thầy giải trừ bùa ngải, coi tay, lấy tử vi nọ. Bởi vì ông này là thân chủ quảng cáo của tờ báo cả chục năm rồi, nên Oanh và Tuân vừa tới là ông đã don đả mời vô nhà ngay.
Phải thành thực mà nói, ông ta cũng chẳng tốt bụng gì với Oanh như vậy. Bởi vì hồi Oanh chưa làm việc ở tòa báo này, ông vẫn phải móc tiền túi ra đăng quảng cáo. Nhưng từ ngày nàng làm việc ở đây, mỗi lần đến lấy quảng cáo là nàng lại coi bói, coi tay, hoặc là xem qua tốt xấu ra sao. Thế là lần nào tới lấy quảng cáo, Oanh cũng nóc tiền túi ra cho lão ta gấp năm, gấp mười lần hơn số tiền quảng cáo mà nàng thu về cho'tờ báo.
Nàng còn biết vì một lý do khác nữa, ông ta khoái gặp nàng. Đó là cái tánh "dê đại lộ" ra mặt của lão càng ngày càng bạo hơn. Oanh còn nhớ; lần trước, lão đã dám cầm tay nàng lên, hôn một cái, và còn làm bộ vô tình đụng nhẹ cùi trỏ vô ngực nàng. Bởi vậy hôm nay, nhân cơ hội Tuân muốn am hiểu nàng có bị ma nhập hay không. Nàng được dịp làm tới luôn cho tiện.
Đúng là trời hại gian thần. Cả nhà lão đi vắng hết nên vừa nói vài ba câu chuyện làm quà là lão ta đã đưa ngay Oanh vô phòng riêng, đóng cửa, cài then lại để coi bói cho nàng. Như thường lệ, lão lấy ra bộ bài. Hỏi Oanh:
- Hôm nay cô muốn coi về chuyện gì?
Oanh làm bộ mặt mày rầu rĩ nói:
- Chẳng nói giấu gì thầy. Con với anh Tuân vừa ở nhà bà thầy bắt ma, trừ tà, giải trừ bùa ngải con nói với thầy bữa trước đó.
Ông thầy nhướng mắt hỏi Oanh:
- Ơ… ơ… Cô và anh Tuân tới đó làm gì vậy. Con mẹ đó là chúa nói ẩu. Tin mụ có mà lấy thóc giống ra mà ăn à Mụ ta mà biết cái cóc gì cơ chứ.
Oanh lại làm bộ sợ sệt nói:
- Ấy chết, sao thầy lại nói thế. Bà ấy nói cũng đúng lắm. Chẳng là bữa trước, con qua tỉnh bên, thăm bà chị họ, mà con vẫn nói với thầy đó.
Ông thầy gật gù, nói:
- À phải rồi, cô có đưa bà ấy tới đây một lần đó mà. Rồi sao nữa?
- Dạ… dạ, bà ấy dắt tụi con đi chơi mấy cái hồ chỗ làng tụi mọi da đỏ ở hồi trước đó mà. Ai ngờ con sui sẻo, bị con ma da nhập. Lâu lâu nó hốt hồn con tới ngơ ngẩn cả buổi vậy đó. Cũng may mà nhờ bà thầy giúp dùm, nên đã đuổi được con ma da đó đi rồi. Làm con cũng hú hồn, hú vía đó thầy ơi.
- Thế... cô tới cái hồ đó chơi có lội xuống đó không?
- Dạ, không. Con đâu có biết lội. Chỉ có bà chị họ con với mấy đứa cháu tắm mà thôi. Còn con đi thơ thẩn ven hồ rồi vô mấy cái lều của người da đỏ mua mấy món
đồ chơi làm kỷ niệm thôi.
Ông thầy bỗng chép mìệng than:
- Thật tình... như vậy mà cô cũng tin được hay sao. Làm gì có ma da, ma vào gì cơ chứ. Mụ ấy lừa cô kiếm tiền đó.
Không phải đâu thầy, con bị ma da nhập thật đó.
- Làm gì có ma quỉ kỳ cục vậy. Cô có biết ma da là cái con gì không?
Oanh ngơ ngác hỏi:
- Dạ... ma da là loài ma gì hả thầy?
Làm ra vé thành thạo, ông thầy tử vi chậm chạp nói:
- Ma da là có người chết đuối. Oan hồn không siêu thoát được vì Hà Bá giữ nó ở khúc sông nó chết, không cho đi đầu thai. Nó phải bắt một người chết thế nó ở chỗ đó thì mới đi đầu thai được. Cô đã hiểu chưa? Cô đã không lội xuống nước thì dù cho ở đó có ma da nó cũng làm saọ bắt được cô. Hơn thế nữa, khi người ta bị ma da bất, có nghĩ là chết đuối liền tại đó để thế mạng cho nó. Chứ đời nào lại theo cô về tới nhà cho bà ta trừ tà bắt ma cơ chứ. Rõ là... là...
Oanh ngắt lời ông ta.
- Thưa thầy thế tại sao con lại bị hốt hồn như vậy?
Ông thầy cười hì hì nói:
- Cô ngước mặt lên cho tôi coi nào.
Oanh nghe theo lời ông ta, ngước mặt lên. Ông ngồi lại thật gần bên nàng, đưa một tay nâng cằm nàng lên. Một tay vạch mí mắt Oạnh, dí sát mặt vô mặt nàng làm bộ coi. Oanh ngửi thấy cả hơi thở nóng hừng hực từ mũi ông lên mặt nàng. Tiếng ông thì thào:
- Thôi rồi, cô bị mấy thằng phù thủy mọi da đỏ nó ếm cô rồi. Chứ đâu có tà ma gì đâu.
Oanh làm bộ run run nói .
- Trời ơi... có chuyện đó nữa hay sao thầy. Hôm đó con nhớ chỉ có mua đồ của mấy con mẹ mọi da đỏ thôi mà. Lúc đó hình như không có người đàn ông da đỏ nào ở gần đó đâu thầy ơi.
Ông thầy hừ một tiếng, nói:
- Thì đúng rồi, mấy con mẹ phù thủy da đỏ đó, chứ còn ai vào đó nữa? Thế cô mua cái gì?
Oanh bịa chuyện:
- Dạ.. dạ... con chỉ mua có cái ống sáo, và sợi dây lưng quần thôi mà.
Thế cô có thổi cái ống sáo đó không?
- Dạ có.
- Hèn chi, tụi nó ếm bùa ngải trên cái ống sáo đó rồi. Cô ngậm vô hèn chi không mất hồn là phải. Để tôi coi xem nào.
Oanh làm bộ run rẩy hơn nữa, nói:
- Dạ... dạ... nhờ thầy coi dùm con.
Bỗng Oanh giật mình. Nàng thấy ông thầy le lưỡi liếm vô môi nàng. Oanh hơi rụt lại thì ông ta cũng ngước mặt lên nói.
- Thôi đúng rồi. Môi cô tê tê mùi ngải nặng mất rồi. Không liếm đi thì khó sống chứ đừng nói gì là mất hồn mất vía đâu.
Oanh bắt đầu tức cười vì cái cớ ông ta đang làm tới. Nàng biết là y sẽ hôn lên môi nàng nữa chứ không sai. Y như rằng. Oanh vừa mở lời xin ông cứu chữa thì ông ta đã hối hả úp mặt lên mặt nàng le lưỡi liến lung tung lên môi của Oanh. Rồi một lúc sau, hình như không tự chủ được nữa. Ông ta le lưỡi thực dài, lùa vô miệng nàng. Oanh co người lại như sợ hãi, và chờ xem ông ta còn làm tới đâu nữa. Nàng không phải chờ lâu, ông ta đã thì thào nói:
- Còn cái dây lưng quần nữa à.
Oanh chưa kịp trả lời thì một tay ông đã luồn qua áo nàng, rà vô bụng Oanh, rồi mạnh bạo thọc sâu xuống dưới. Không hiểu ông ta làm sao mà dây lưng quần nàng đã tuột ra từ lúc nào. Chiếc quần tụt xuống chân thực nhanh. Nàng vẫn có thói quen không mặc quần lót, nên da thịt phơi trần lồ lộ. Oanh không còn chịu nổi nữa. Bởi vì Thế Oanh ngày hôm nay không còn đơn thuần là Thế Oanh hiền từ, dễ tin, đi lấy quảng cáo cho tờ báo nữa. Nàng đã trở thành Ma Ca Rồng rồi. Cũng vì vậy mà Oanh không còn tự chủ được, nàng cắn thực mạnh chiếc lưỡi đang mê mẩn trong miệng và núc mạnh giòng máu tưới vọt ra từ đó.
Ông thầy tử vi, trừ tà, bắt ma, giải trừ bùa ngải thét lên một tiếng đau đớn, bật ngửa ra sau. Ông trợn mắt nhìn Oanh đang nhai sống, nuốt chửng chiếc lưỡi nàng vừa cắn của ông rồi ngất xỉu...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.